Khi đưa nước cho cậu ta xong, tôi liền một mạch chạy thật nhanh sang chỗ khác. Có lúc tôi ngoảnh đầu lại xem chai nước của mình ra sao rồi.
Một lần, hai lần, nó hoàn toàn không có gì thay đổi, vị trí của chúng vẫn ở yên trên ghế.
Sau một lúc, tôi để ý có người chạy đến chỗ Giang Thần. Chồng tương lai thật đào hoa mà. Nghĩ vậy, nên tôi xoay sang xem xem mỹ nhân nào dám tiếp cận chồng mình.
Bất ngờ thay, hoàn toàn không có mỹ nhân nào cả, là một người đàn ông. Tôi nheo mắt cố nhìn cho thật rõ.
À thì ra, đó chính là Túc Lâm, theo nguyên tác, Túc Lâm chính là bạn thời thơ ấu của Giang Thần, cả hai dính nhau như hình với bóng.
Thấy vậy, tôi thở phào nhẹ nhỏm rồi quan sát tiếp:
"Này Túc Lâm, cho cậu này!"
Hắn ném chai nước tôi vừa tặng cho Túc Lâm.
(Mẹ nó, sớm muộn gì cũng thuộc về tôi thôi, có cần làm quá như vậy không?)
Tôi cau mày, có đôi chút tức giận, không ngờ rằng sự nhiệt tình của tôi dành cho hắn mà hắn lại đẩy sang cho người khác.
Túc Lâm bắt lấy chai nước, mở nắp ra làm một ngụm thật to, rồi ngồi xuống nói chuyện với Giang Thần:
"Chai nước này ai cho cậu đấy?"
"Tôi không quen biết cô ta, sao vậy? Bộ nó có gì sao?"
"Không có, chỉ là thắc mắc một chút thôi."
Tôi rón rén đi đến, trốn đằng sau bụi cây để nghe xem hai người đó nói gì với nhau:
"Giang Thần, mai sau ai làm vợ của cậu sẽ khổ lắm đấy."
(Đúng vậy, sau này tôi sẽ khổ lắm đây)
Tôi khẽ gật đầu đồng tình với cậu nói này của Túc Lâm. Giang Thần quay sang hỏi tiếp:
"Sao lại khổ? Tôi đâu có hành hạ hay đánh đập ai?"
"Khổ vì cái số đào hoa của cậu đấy."
Hai người này hạ thấp tiếng nói của mình xuống, dần nhỏ đến nỗi tôi chẳng nghe được gì. Vì sự tò mò, tôi cố gắng đến cho thật gần để nghe xem hai người đang nói gì đó.
Do bụi cây quá nhỏ, các nhánh cây cũng đã rất khô, tôi tiến đến gần thì dặm phải cành khô, phát ra tiếng động.
Tôi giật mình đứng lên. Thôi xong, ba chúng tôi sáu mắt nhìn nhau, tôi ngượng chín hết cả mặt, vội vàng giải thích:
"Tôi... tôi không nghe được gì hết, các cậu cứ tiếp tục đi ha. Tạm biệt!"
Tôi định rời đi nhưng có người ngăn tôi lại:
"Đứng lại."
Giọng nói này... của Giang Thần. Chọc nhầm ác ma rồi giờ phải làm sao đây?
"Sao cô lại nghe lén chúng tôi nói chuyện?"
"Không có, tôi... tôi chỉ vô tình đi ngang qua thôi, thiệc sự là tôi không nghe thấy gì cả."
Giang Thần nhìn tôi với ánh mắt chứa đầy sự căm giận. Chắc anh ta cảm thấy tôi phiền phức lắm. Hừ, cứ đợi mà xem, sau này lấy được anh tôi sẽ cho anh nếm mùi.
Cảm nhận được sự vô tội giả dối này, Túc Lâm vội vàng chữa cháy:
"Được rồi, được rồi. Đều là bạn bè cả, cậu đừng làm người ta sợ."
"Làm cô ta sợ sao?Cậu nói lại cho đúng, người sai là cô ta kia mà."
Chúng tôi nhìn nhau giận dữ, Túc Lâm là người giải vây, khiến Giang Thần không còn giận nữa. Chớp lấy thời cơ, tôi vội chạy đi thật nhanh.
Đúng là xui xẻo mà, vừa tránh gặp người này lại đụng trúng ngay người kia. Lần này, Hồng Nhiên đi cùng với nhiều người khác nữa:
"Sao đây, một mình chơi không lại còn cần rủ thêm nhiều người đến à?"
Tôi nhếch mép cười khinh.
"Diệu Yên, cô đừng tưởng sẽ tiếp cận được Giang Thần. Anh ấy không quan tâm gì đến cô đâu."
"Rồi sao? Bớt lắm mồm lại, muốn chơi thì nhào vô."
Cả đám người sau khi nghe lệnh của Hồng Nhiên cũng đã xông tới. Qua lại một hồi thì có tiếng giám thị đến:
“Nè các cô cậu là gì vậy hả? Mới có bé tý mà muốn làm anh chị đại hay sao? Có còn ra thể thống gì nữa hay không? Tất cả lên hết trên phòng giám thị cho tôi.”
Những bước chân nặng nế của tôi lê bước đến phòng giám thị, nghe chửi một lúc thì tôi vội vàng giải thích:
“Không có đâu thầy, là các bạn ấy gây chuyện với em trước.”
“Tôi còn chưa nói đến em đâu đấy, các bạn gây chuyện em không đi tìm tôi thì thôi, còn đánh các bạn sưng húp cả mặt mũi thế kia.”
À quên không nói, khi còn ở ngoài đợi thực tôi là một tuyển thủ Taekwondo nặng ký cơ mà, giải vô địch nhiều năm liền nên chắc có lẽ những người này không thể thắng tôi được đâu.
Lời nói của thầy quá thuyết phục đi, tôi chẳng còn biết biện minh sao nữa. Im lặng được một chút, cảm nhận thấy chúng tôi đã hoàn toàn tâm phục khẩu phục thầy lại nói tiếp:
“Được rồi, các em về viết bản kiểm điểm, hôm sau mời phụ huynh lên cho tôi.”
Tôi xụ mặt, không thích điều này chút nào, đang không biết phải làm sao thì nghe tiếng gõ cửa bên ngoài:
“Vào đi!”
Là Giang Thần, hay quá lại gặp được anh ấy rồi:
“Em vào đây có chuyện gì?”
“Thưa thầy, em nộp bài tập cho thầy Hoàng ạ."
“Được rồi, em để đó đi, chút thầy sẽ báo cho thầy ấy sau.”
“Vậy em xin phép ạ.”
Chồng mình đúng là chăm chỉ mà, nghĩ đến đó tôi cười thật tươi, tình cờ bị thầy ấy bắt gặp:
“Sao? Bị phạt vui lắm à? Thế thì em hãy trực nhật thêm một tuần nữa nha.”
“Ơ kìa thầy…”
“Không nói nhiều. Giờ các em về lớp đi.”
Chúng tôi bước về lớp nhưng vẫn không quên khịa nhau vài câu.
Cho đến tối, tôi về nhà, có chút lo sợ không biết báo cho bố mẹ ra sao, dù gì nhà tôi cũng thuộc dạng trâm anh thế phiệt, rất coi trọng mặt mũi.
Đến giờ ăn tối, bố bỗng hỏi tôi:
“Diệu Yên, dạo này học tập thế nào rồi con?”
Ạch nghe đến câu hỏi này khiến tôi bị nghẹn, lấy cốc nước uống một hơi:
"Sao bố lại hỏi cái này?”
“Sao thế? Bố không được hỏi à?”
“Dạ không..”
“Vậy thì trả lời đi chứ”
“Thì…có một chút rắc rối”
“Sao vậy?”
“Con có gây ra một chút rắc rối trên trường, vì thế thầy bảo con mời phụ huynh. Cho nên…”
Tôi đã sẵn sàng để ăn mắng rồi. Bỗng mẹ nói:
“Được rồi, mai mẹ sẽ lên trường con một chuyến xem sao.”
Tôi bất ngờ khi nhận được phản ứng này từ mẹ:
“Mẹ và Bố không mắng con sao?”
Bố tôi nói tiếp:
“Mắng cái gì cơ chứ. Con gây chuyện ở trường là chuyện bình thường thôi, đâu cần phải làm quá lên vậy. Lỡ con không sai trong câu chuyện ấy thì chẳng phải bố mẹ trách nhầm con rồi sao? Học sinh va chạm một chút là chuyện bình thường thôi”
Nói xong, ba gắp cho tôi miếng cá mà nữ chính thường hay ăn. Tuy nhiên, đối với một người bị dị ứng cá như tôi thì đây là một lựa chọn hoàn toàn sai lầm.
Nhưng mà đã ở trong tiểu thuyết rồi thì chắc không sao đâu nhỉ? Dù gì từ nhỏ đến giờ tôi chưa từng thử ăn miếng cá nào cả.
Updated 28 Episodes
Comments