Chương 2.

Vẫn là cái âm thanh khàn khàn phát ra từ cổ họng người nọ. Lưu Diệu Văn chưa từng xem Tống Á Hiên là vợ, vậy còn quan tâm mấy việc này để làm gì? Suốt ba năm, chỉ có mình cậu vẫn ôm hy vọng, hy vọng rằng một ngày nào đó chính miệng hắn nói hắn yêu cậu, yêu cậu nhất trên đời, là một lời thật lòng nhất có thể.

Có lẽ điều này nên từ bỏ, Tống Á Hiên có thể ở bên hắn, ngày ngày nghe giọng nói của hắn cũng đã là tốt lắm rồi. Chí ít vẫn còn một danh nghĩa là...vợ.

Lưu Diệu Văn đối xử với người ngoài, có khi còn phóng khoáng hơn là với Tống Á Hiên, nhìn thấy cậu, mọi giận dữ trong người đều được bộc phát, hắn không hiểu tại sao cậu có nhan sắc, nhưng bản thân lại chẳng thể ưa nổi cậu. Một cái nhìn cũng chẳng muốn, hắn hận cậu đến tận xương tủy, chỉ muốn một phát xé tan nát con người trước mặt.

" Tôi không hiểu, rốt cuộc cậu còn có thể làm ra những chuyện ngu ngốc nào nữa? Cậu chê bản thân sống quá lâu hay là do tôi quá hiền từ? " - Hắn nhấp nhẹ ly trà nói.

Tống Á Hiên chỉ giữ nguyên một khẩu hình, cậu không dám nói cũng không muốn nói. Bản thân chưa từng muốn chống lại nam nhân này, có khi nhiều lần còn muốn hắn đánh mình hơn, chỉ khi bị đánh Tống Á Hiên mới có thể chạm vào da thịt hắn.

Tống Á Hiên không có ý định rời xa Lưu Diệu Văn, nhưng nếu em ấy thật sự quay trở lại, cậu sẽ rời đi. Tạo hạnh phúc cho hắn và kết thúc sự đau thương của bản thân, ngay cả chính mình cũng không thể hiểu?

Tại sao lại ngu ngốc yêu một người chẳng hề có tình cảm với mình, thậm chí là người ta còn cảm thấy ghét bỏ. Bảo Tống Á Hiên mặt dày? Cậu chấp nhận, dù người đời có nói thế nào, cậu vẫn rất yêu hắn, một tình yêu chỉ có thêm chứ chẳng hề bớt.

Mỗi ngày đều gieo một chút hy vọng, đều hờ hững bất giác ước một điều. Cậu ước:

" Một ngày nào đó, nếu thật sự có chuyện đánh đổi, lấy bất cứ thứ gì cũng được, tôi rất muốn anh ấy nói yêu tôi, một lời yêu thật lòng "

Những món đồ liên quan đến hắn, chỉ cần hắn không dùng muốn vất bỏ, Tống Á Hiên liền xin cho bằng được. Mọi thứ của hắn đều có ý nghĩa với cậu, có lẽ yêu người này đến độ mù quáng thật rồi, muốn dứt cũng chẳng dứt được nữa.

Tình yêu cũng giống như một cây xanh, khi chúng ta cùng nhau tưới nước nó sẽ cao vút trưởng thành, khi bị chúng ta lãng quên rồi sẽ dần héo úa mà chết.

Chỉ khác là tình yêu của cậu, một mình cậu vun đắp, chỉ một nhành cây nhỏ lớn lên cũng đã cảm thấy vui lòng.

" Xin lỗi, lần sau tôi sẽ không tự ý ra ngoài " - Tống Á Hiên nhẹ giọng đáp trả.

" Còn có lần sau? " - Hắn nhíu mày.

" Không có lần sau "

Lưu Diệu Văn ghét bỏ mà rời khỏi nhà, cậu bây giờ mới dám thở mạnh một chút, cái tát khi nãy thiếu điều khiến răng cậu lung lay. Tống Á Hiên trở về phòng, phòng cậu là một căn nhỏ ở cuối hành lang cùng dãy với phòng hắn.

Từ lúc kết hôn, Tống Á Hiên và Lưu Diệu Văn chưa từng chung phòng, đến cả một lần vào phòng hắn cậu cũng chưa từng, đã bao lâu rồi chưa cảm nhận được sự yêu thương? Đã bao lâu rồi cậu chưa được gặp mẹ?

Tống Á Hiên cười khổ, nhìn bản thân mình trong gương. Có khác gì cái xác khô không cơ chứ? Đến độ cổ tay hình như cũng chẳng còn miếng thịt nào, tự hỏi bản thân đã phải chịu những thứ gì? Kí ức chợt mờ nhoà, cậu chỉ nhớ duy nhất một điều, những trận đòn roi khi hắn uống rượu đến say mèm.

Có khi miệng còn lẩm nhẩm gọi tên đứa em gái đó của cậu. Hắn vẫn không thể xác định được, người chăm sóc cho mình rốt cuộc là ai. Mỗi khi bị bệnh sốt cao đến không thể rời giường, Tống Á Hiên cũng chỉ dám nấu cháo và chuẩn bị thuốc, đưa cho quản gia mang lên cho hắn. Cậu không muốn Lưu Diệu Văn đang bệnh mà cũng phải tức giận.

Cậu không muốn ly hôn, không muốn rời xa Lưu Diệu Văn cũng không muốn hắn yêu ai hết. Nói cậu ích kỷ cũng được, hắn ghét cậu cũng được, nhưng thật sự chẳng muốn hắn cùng người em gái đó vui cười.

Tống Á Hiên chợt cảm thấy khoé mắt bỗng chốc cay xè, một màn sương mỏng nóng hổi trực trào từ trong hốc mắt. Từ bao giờ mắt cậu bắt đầu nổi quầng thâm, tay cũng dần trở nền chai sạn, không còn một cậu thiếu niên luôn cười tươi như ánh mặt trời.

Cũng chẳng còn một Tống Á Hiên vui vẻ yêu đời nữa, nhưng cậu không muốn từ bỏ, cậu rất yêu Lưu Diệu Văn, yêu hắn hơn bản thân mình. Đã nói, dù có thể đánh đổi mọi thứ Tống Á Hiên cũng muốn một lần được nghe hắn nói yêu cậu, một lời yêu thật lòng.

" Tôi muốn từ bỏ cũng không muốn từ bỏ, tôi yêu anh nhiều đến thế tại sao anh lại không biết? Chuyện năm đó Tống Á Hiên tôi không phải vì đố kỵ với em ấy mà làm vậy, anh thích em gái tôi bao nhiêu thì ghét tôi bấy nhiêu, nếu đánh có thể làm anh hết ghét tôi, vậy thì đánh đến chết cũng được. Đợi đến một thời điểm nhất định, nếu em ấy thật sự quay trở về, vậy tôi rời đi còn anh ở lại, sẽ chẳng phải tức giận vì một người như tôi..."

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play