Sáng ngày 23 tháng 11 năm 20XX, lúc 9 giờ 30 phút, Tân Kha đi tới công ty Xixi để đi tới hợp tác, cậu từ ngoài xe ra ngoài và đứng sửng ba giây vì công ty mới lập mà đã siêu lớn vậy rồi. Tân Kha chỉnh tề trang phục một rồi bắt đầu bước vào, tự dưng có một người đụng trúng cậu. Cả hai nhìn nhau rồi chỉ tay thẳng vào mặt nhau…
- Là anh/ Là cô…
Cậu nhìn một lượt người đối diện mà nhíu mày hỏi:
- Lan Lan, cô tới đây làm gì?
Cô đáp:
- Tôi đi kí hợp đồng. Đừng có bảo anh... anh đừng có hòng kí trước tôi.
Dứt câu, cô gái đứng dậy chạy vào trước. Cậu nghe vậy nghiến răng cũng đứng lên chạy theo sau, cả hai đứng trước cửa cùng một lúc, cô nhíu mày hỏi:
- Anh chạy nhanh vậy?
Cậu mới đáp:
- Ai bảo chân cô ngắn.
Cô nghe vậy mà hét vào mặt anh:
- Anh dám nói chân tôi ngắn hả?
Đúng lúc này, thư kí đi tới mà điềm đạm lên tiếng:
- Mời hai người vào phòng đợi, chủ tịch chúng tôi sẽ vào sau.
Nói xong, thư kí mở cửa, cô đẩy người cậu qua một bên mà vào trước, cậu thở hắt một hồi, gương mặt có vẻ đang kiềm chế cảm xúc lại rồi bước vào. Một lát sau, nữ chủ tịch đưa hai bản hợp đồng của công ty mình cho hai người, cả hai cũng nhanh chóng đưa cho cô ấy một cách nghiêm túc. Cô ấy đọc xong tầm mười phút rồi ngẩng đầu lên nhìn hai người họ mà bảo:
- Tôi mong chúng ta hợp tác vui vẻ. Vì công ty mới lập, đáng lẽ tôi phải đi đến công ty của hai vị nhưng do một số việc ở đây chưa hoàn thiện, mong cả hai thông cảm và giúp đỡ công ty tôi nhiều hơn.
Lan Lan mỉm cười bảo:
- Vâng. Hợp tác vui vẻ.
. . .
Sau khi kết thúc công chuyện bàn bạc này, cả hai cùng lúc ra ngoài rồi trợn tròn mắt nhìn nhau, sau đó Lan Lan nhìn ra hướng khác, khoanh tay lại mà bảo:
- Trực giác của tôi quả không sai, ôi đau lòng nếu
sếp không dọa trừ lương.
Tân Kha nhếch mép nói:
- Chắc tôi muốn đi, gặp cô là ngày hết đẹp rồi đó.
Lan Lan nghe vậy, bốc hỏa mà xổ một phát mặt cậu:
- Tôi gặp anh mới hết đẹp ấy, tại cuối tháng nên tôi muốn nhận lương thôi để đỡ ăn mỳ gói thôi nhá. Hừ!
Tân Kha nhíu mày rồi hỏi:
- Gì mà ăn mỳ gói?
Lan Lan lấy hai tay bịt miệng lại rồi thả tay xuống mà nói:
- Các anh giàu sao mà biết được? Tôi chỉ là một người công ăn lương thôi, là một thư kí nhỏ bé có thể bị đuổi bất cứ lúc nào. Nhưng… anh đền cái laptop của tôi chưa đấy?
Tân Kha chẹp miệng mà bảo:
- Trên xe tôi thưa cô nương, mà tiền bồi thường xe tôi đâu?
Lan Lan nghe vậy, gãi nhẹ ở phần trán, cười một cái rồi chạy lon ton đến xe cậu, cậu bèn thấy lạ nên chạy theo đồng thời đưa cho laptop cho cô luôn. Cậu mới tiến tới là đứng hình ngay, thấy cô lấy lọ sơn móng tay từ túi xách, tô lại mấy cái vết xước mà cô dùng giày cao gót cào.
- Phí Lan Lan! Tôi mà không nể sếp của cô là tôi xử cô thật đấy.
Cô mới bảo:
- Thì tôi đang bồi thường cho anh mà.
Tân Kha kiềm chế cơn giận trong con người mình lại, lực bất tòng tâm mở của xe ra và lấy laptop đưa cho cô mà đáp:
- Thôi khỏi bồi thường, tôi mua cái mới cho cô luôn đó, cài đặt sẵn cho cô rồi. Tạm biệt.
Dứt câu, cậu vào xe, lái đi mất. Còn cô cứ suy nghĩ là mình làm gì sai, thì hơi sai sai. Vì sao hai người này lại phá đồ của nhau trở thành oan gia của nhau? Câu chuyện như thế này…
Vào thứ hai ngày 23 tháng 10 năm 20XX, lúc đi trên đường đi đến công ty Caca đến kí hợp đồng thì Tân Kha lỡ đụng trúng Lan Lan đã đi bộ qua đường làm cô rớt đồ, đặc biệt có chiếc laptop. Cả hai bên đứng hình, cậu ngó ra ngoài xem thử thấy cô mếu máo cúi xuống nhặt cái laptop rồi mở thử… xong rồi cô nhìn cậu với ánh mắt muốn “ăn tươi nuốt sống”, rồi mở giày cao gót ra chà khiến xe cậu xước một mảng lớn. Cậu vội vàng xuống xe mà bảo:
- Gì kì vậy? Hư laptop thôi mà… Đưa đây tôi đem đi sửa cho, còn cô thì bồi thường xe cho tôi.
Cô mới đưa chiếc laptop mà bảo:
- Có ai như anh mà lỡ đụng trúng người ta mà cứ ngồi xe vậy không?
Tân Kha bèn giải thích:
- Xin lỗi, nhưng cô phải nhìn đường chứ hả? Xe đang chạy trên đường nhiều vậy mà cô băng qua như vậy, chưa gặp tai nạn là may rồi.
Lan Lan mới quát lên:
- Anh trù tôi đấy hả?
Tân Kha bảo:
- Tôi chỉ nói sự thật thôi. Được rồi, tôi sẽ đền laptop, còn cô bồi thường cho tôi chiếc xe.
Lan Lan suy nghĩ lại cậu nói cũng đúng nên cười cho qua, đưa danh thiếp nói:
- Giờ tôi có việc bận rồi, danh thiếp của tôi. Tôi sẽ đền sau.
Tân Kha trố tròn mắt luôn, rồi nhìn danh thiếp ghi trong đó mới biết thông tin của cô mà cậu nhếch mép:
- Ồ, Phí Lan Lan, thư kí công ty Caca. Chút gặp nữa rồi, coi như tôi vừa xui vừa hên khi đụng vào cô đấy.
Vậy là cậu đến công ty Caca kí hợp đồng như lịch trình, Lan Lan ngỡ ngàng luôn, rồi cô ra hiệu cho cậu là: “Đừng nói với sếp tôi chuyện hồi nãy nhá, huhu”, nhưng ai mà dè, cậu nói luôn. Vì thế cô bị sếp mắng và sếp còn bảo tự giải quyết nên thành ra cô cay cậu. Và suốt thời gian đó, 10 lần đi kí hợp đồng là cả hai gặp nhau 7 lần, mỗi lần vậy là khịa nhau suốt, rồi cả hai đòi qua lại đồ lẫn nhau nhưng cả hai đều nhây và có một số lý do cá nhân nên là kì kèo đến giờ. Là thế đó!
Quay lại hiện tại, tại công ty Bộ Tứ, lúc 10 giờ 00 phút, trong phòng phó chủ tịch, Thế Phương là chủ nhân ở đây. Anh ấy đang vừa xem sấp tài liệu, vừa ăn trái táo, ngồi cái tướng rất thoải mái, bỗng một tiếng “Rầm” của cánh cửa làm anh ấy giật mình mà sặc táo. Anh ho một hồi rồi lấy hộp giấy bên cạnh mình để lâu và ngẩng lên xem thử ai trong ba đứa bạn mình chơi ác thế… ai dè là… Anh ấy thở dài hỏi:
- Hỏa Tân Kha, mày bị gì mà trút giận vào cánh cửa đáng thương của phòng tao vậy?
Updated 67 Episodes
Comments
𝒏𝒈ℴ𝒄•𝑫𝒊🌸
ủa vậy chứ chân ngắn chạy hk lại :))
2024-01-11
2
Phong Linh
oan gia ngõ hẹp cứ đấu mỏ xoe xóe rồi mới iu nhau┐( ̄ヘ ̄)┌
2023-11-25
3
Quần hoa
miếng ăn là miếng tàn :)
2024-01-14
1