Tân Kha ngồi trên ghế sofa trước mặt bàn làm việc phó chủ tịch khoanh tay lại với khuôn mặt đầy sự phẫn nộ, cậu giờ bùng nổ được cảm xúc của mình, cậu hét lên một tiếng làm Thế Phương đang ngồi ở ghế phó chủ tịch sửng người, hết muốn ăn táo luôn, anh ấy hạ trái táo xuống rồi khó hiểu hỏi:
- Rốt cuộc sáng nay gặp chuyện gì mà mày bốc hỏa vậy?
Tân Kha quay lại nhìn Thế Phương, nói với giọng điệu bức xúc:
- Tao mua laptop cho cô ta, còn cô ta lấy sơn móng tay màu trắng bôi lên xe tao, còn bảo là đang bồi thường cho tao.
Anh ấy nghe vậy mà cười phá lên rồi nói:
- À, chuyện của mày với cô thư kí bên Caca ấy hả? Giờ mới trả lại nhau luôn à? Kinh đấy. Thôi, bỏ qua đi, dù gì người ta cũng không có nhiều tiền để đền, 3 cộc 3 đồng làm sao đủ cuộc sống như thành phố Chia đâu, mà mày là con trai cũng nên hoan hỉ đi.
Tân Kha trố mắt nhìn mà bảo:
- Mày… không lẽ…
Thế Phương lắc đầu đáp:
- Đây là quan điểm của tao thôi.
Tân Kha nghe cũng thấy hợp lý, thở dài một hơi. Đột nhiên, cậu phát hiện một thùng táo đỏ trông ngon mắt nên đi tới, trong lúc Thế Phương không để ý thì cậu lấy luôn thùng táo đó đi, rồi bảo:
- Thôi, tao về làm việc tiếp.
Thế Phương không ngẩng đầu lên những thốt một câu:
- Trả lại thùng táo cho tao đi.
Tân Kha đi tới, lấy trong thùng một trái rồi nói:
- Đây, tao đưa lại một trái.
Dứt câu thì cậu vụt đi nhanh như cắt. Thế Phương xoa xoa vầng trán của mình, sát khí nổi lên đùng đùng rồi dừng công việc lại mà hét lên:
- Hỏa Tân Kha! Trả lại cho tao!
Cú hét vang ra làm run động địa chấn, làm toàn thể nhân viên cuả công ty tưởng là động đất nên hoảng loạn dữ lắm, còn bên ngoài là chim bay loạn cả lên, mấy chiếc xe gần đó không nổ được, mấy căn nhà bên thì mất điện, Thiên Đình trên xa tít, Âm Phủ ở bên dưới còn nghe được cũng ít nhiều bị ảnh hưởng. Vương Long trong phòng đang thiết kế nốt một dự án để mấy ngày chưa đụng đến, nhưng do tiếng động nên lỡ quẹt một đường dài ngoằn, đơ người một vài giây, thở dài nói:
- Ôi, cho tôi một phút yên bình để thiết kế xong cái này được không?
May cậu dùng bút chì nên có thể xóa được, cậu lấy tẩy ở bên cạnh để xóa cái đường lỗi đi và tiếp tục vẽ. Nhưng, cậu lại giật mình vì An Khàng vào bất chợt quá, làm bản thiết kế bị rách.
- Hoàng An Khang! Phải gõ cửa chứ hả, cái thằng quỷ này!
An Khang cười một cái, chấp hai tay lại rồi nói:
- Xin lỗi, tao quên. À, nhờ mày kí hộ giúp tao hai tờ thảo luận này.
Vương Long cầm lấy xem thử rồi ngẩng đầu thắc mắc hỏi?
- Sao mày không nhờ Thế Phương kí, kế bên phòng mày mà? Xuống đây chi cực vậy?
An Khang cười gượng mà đáp:
- Tao mới vào xong bị đuổi ra đó. Nhân viên biết chủ tịch bị phó chủ tịch đuổi ra chắc tao về lại Âm Phủ luôn.
Vương Long bĩu môi khi nghe anh nói như vậy, rồi chợt nhận ra hồi nãy tiếng hét đó có ba chữ “Hỏa Tân Kha”, cậu đã biết chắc ai làm cho Thế Phương hiếm khi bùng nổ sát khí rồi, tuy vậy có cái gì mà người bạn này tức giận vậy ta? An Khang lúc này mới lên tiếng:
- Có khi vì thùng táo hai tụi mình mua cho nó khi sáng không? Vì trước khi đuổi tao ra khỏi phòng nó bảo là mất hứng đi tới Phong Cung rồi, tự mà đi.
Vương Long há hốc mồm, lấy tay đập vào trán mà bảo:
- Ừ, quá trời rồi! Lâu lâu nịnh nó được một bữa để nhờ nó đi tới Phong Cung dự lễ giùm, thằng Tân Kha chết tiệt…
An Khang dùng ngón tay gõ vào mặt bàn rồi lạnh giọng bảo:
- Tới phòng Tân Kha không? Nó chính là nguyên nhân.
Vương Long gật đầu đồng ý ngay lập tức, bỏ cây bút xuống rồi đứng lên, cả hai hùng hồn ra khỏi phòng mà đi tới phòng làm việc của Tân Kha đập cửa. Xong cậu cũng mở cửa thì bị cả hai nắm đầu đánh “Bụp bụp”. Một lát sau, Tân Kha xuất hiện hai vết bầm tím mắt và vài vết thương nhỏ ở gò má. An Khang lạnh giọng bảo:
- Biết lỗi gì không bạn?
Tân Kha đụng nhẹ vết thương, than đau rồi ngẩng lên khó hiểu, Vương Long khoanh tay lại rồi bảo:
- Sao mày lấy thùng táo của nó làm nó không đi giúp tụi tao nữa kìa? Vì sao hả?
Tân Kha nghe vậy là cảm thấy không yên thân rồi, cậu bèn nói:
- Thôi thì tao đem trả lại cho nó.
Vương Long bảo:
- Trả 1 thêm 3.
Tân Kha nhíu mày hỏi:
- Gì cơ?
An Khang hiện ánh mắt sắc lạnh ra ngay lập tức, cậu chẹp miệng bảo:
- Tao làm là được.
- Đồng thời xin cho tụi tao nữa… _An Khang nghiêm mặt nói.
- Ác dữ vậy? _Tân Kha mếu máo hỏi.
Vậy là cậu theo yêu cầu của hai người đó mà làm thôi, cũng phải đến hết buổi trưa, Thế Phương mới chịu đồng ý. Tân Kha thở phào nhẹ nhõm mà nói:
- Ôi, đúng là gặp cô ta hết đẹp mà. Xui gì đâu, bị đánh còn mất tiền.
Đến tối cùng ngày, lúc vào 19 giờ 30 phút, An Khang đã ngồi đọc sách thì bỗng xuất hiện một bóng lượn qua lượn lại, kéo anh xuống một cách không thương tiếc xuống Âm Phủ. Anh bàng hoàng, nhìn xung quanh rồi xoa xoa cái phần lưng mà nói:
- Gì kéo tôi xuống đây vậy?
Updated 67 Episodes
Comments
Quần bông
chưa kịp ăn đã phải trả thêm 3 /Facepalm/
2024-01-14
1
Quần bông
hai đứa báo quá :)
2024-01-14
1
Quần bông
tình huynh đệ vì thùng táo mà... :)
2024-01-14
1