Người ta nói, Lưu thị là một tài nữ trăm năm hiếm gặp ở Lạc quốc, nếu không phải vì sớm đã trở thành phu nhân của Hứa Thanh Sơn, thì đến hoàng hậu đương triều cũng không thể so sánh được với nàng.
Nhưng con gái nàng - đích trưởng nữ duy nhất của nhà họ Hứa thì ngược lại, vừa không được kế thừa tài năng gì của mẹ, cầm kì thi hoạ không tinh thông, thi từ ca phú hỏi sao cũng không rành; lại chẳng công dung ngôn hạnh, nữ công gia chánh, thùy mị nết na như nữ tử bình thường khác. Tính khí của nàng ta vô cùng chua ngoa cay nghiệt, không bằng một góc nhị muội muội Hứa Lưu Ly của nàng, dịu dàng yêu kiều, cái gì cũng biết, từ lâu đã được liệt vào danh sách các tài nữ mới nổi trong kinh thành. Nếu như không phải Hứa Ngọc Phi sinh ra đã là con của Lưu thị và Hứa Thanh Sơn, có lẽ suốt đời nàng chỉ sống dưới hào quang của Hứa Lưu Ly thôi.
Đây là những lời tôi đồn đại tôi nghe được từ những a hoàn khác ở trong nhà Hứa Ngọc Phi. Tôi không biết đâu mới là con người thật của cô ả này nữa.
Ngày thứ hai trong cuộc sống xuyên không. Tôi được rửa mặt, chải tóc, ăn chút điểm tâm và được đưa đến vấn an các vị trưởng bối trong nhà.
Lão thái thái già, răng đã rụng gần hết, chống cây gậy gỗ, dáng vẻ hệt như mấy bà lão tôi xem trong truyền hình. Nhìn thấy tôi, bà đã chỉ vào mặt mà mắng.
- Ta tưởng con coi thường bà già này nên không thèm đến thỉnh an!
Tôi không hiểu mô tê gì cả, ông cha thấy tình hình căng thẳng vội nói đỡ cho tôi:
- Mẹ à, Ngọc nhi khó khăn lắm mới sống lại. Con bé từ trước đến nay vẫn luôn kính trọng bà nội của mình mà.
Lão thái thái chả có gì là tin vào lời nói trấn an đó:
- Thật không đấy! Nó coi nó là đích trưởng nữ trong nhà này, xem thường một bà già chỉ là thiếp như ta không có tư cách để nói chuyện với nó còn gì?
Ông cha tôi vẫn rất là kiên nhẫn:
- Mẫu thân à, người vẫn còn để bụng chuyện đó sao? Là lần đó con bé giận vì người mắng mẹ con bé nên nó mới hồ đồ thốt ra mấy lời bất kính như thế, mẫu thân à, trẻ nhỏ không hiểu chuyện.
Ơ này, cái câu trẻ nhỏ không hiểu chuyện, có khác gì câu trẻ con có biết gì đâu mà tôi nghe vô số lần ở thời hiện đại.
Quả nhiên lão thái thái càng nghe càng tức giận
- Đúng, trẻ nhỏ không hiểu chuyện. Nhưng con xem, nó cũng sắp đến tuổi cài trâm rồi đấy, sắp gả đi được đến phủ của Lâm Vũ vương tử rồi đấy! Sang bên đấy còn Huệ Võ vương phi, còn các thê thất trắc phi trong vương phủ, với tính cách kiêu ngạo của nó thì làm sao mà có thể quán xuyến việc trong cả một cái vương phủ rộng lớn kia được.
Tôi vẫn im không nói một tiếng nào. Hôm qua Cúc Lan và Thu Hương có kể. Lão thái thái rất không thích tôi. Năm xưa lão thái thái đã định hôn ước giữa cha và Lam Nương là biểu muội họ hàng xa của Lam thị, nhưng ai ngờ cha lại phải lòng tiên mẫu của Hứa Ngọc Phi, nhìn ra nàng là một người phụ nữ tài mạo song toàn nên kiên quyết phải cưới bằng được nàng làm vợ. Nhà Hứa thị cũng coi như là trèo cao. Lưu gia được phong Lộc Thương bá, tiểu thư phủ bá tước đến tuổi cập kê, trong ngoài kinh thành những chàng trai xếp hàng tranh nhau hỏi cưới nàng đếm không hết, nhưng nàng lại chỉ "nhất kiến chung tình" với chàng thư sinh nghèo là Hứa Thanh Sơn. Chẳng ngờ, sau này chàng trai họ Hứa đỗ đạt thành tài, nhờ sự trợ giúp của người vợ tào khang mà Hứa Thanh Sơn nhanh chóng thăng quan. Hứa phu nhân cũng được người trong hoàng tộc biết tới. Hoàng đế hiện tại lần đầu gặp Lưu thị còn cứ tiếc mãi không thôi mình đã để lỡ mất một tuyệt sắc giai nhân, kì tài hiếm gặp.
Rất tiếc đây là xã hội cổ đại nên chả có mối tình nào trường tồn mãi mãi. Hứa Thanh Sơn thề cả đời không nạp thiếp, nguyện sống trọn kiếp với người vợ của mình đến hết đời. Hai phu thê sống với nhau đến 10 năm rồi vẫn không có lấy nổi một mụn con làm thái thái vô cùng sốt ruột. Bà không hẳn không thích cô con dâu này mà chỉ lo cho hương hoả của nhà họ Hứa. Lão thái thái cũng nhiều lần khuyên con dâu nên nạp thiếp cho chồng, hoặc kể cả có dùng tì nữ thông phòng cũng được, con sinh ra vẫn trên danh nghĩa của nàng. Cơ mà Lưu thị là một người trong mắt không chứa nổi một hạt cát. Nàng đã đi cầu cạnh, khấn vái khắp nơi, tìm đến cả những lương y giỏi nhất để sinh con, cuối cùng phép màu đã đến. Đại phu thông báo nàng có tin vui. Đủ 9 tháng 10 ngày, trên dưới trong ngoài Hứa phủ đều thầm cầu mong đó là một bé trai, nhưng không ngờ lại sinh ra chủ nhân thân xác này - Hứa Ngọc Phi.
Phải nói là Hứa Thanh Sơn vui mừng không để đâu cho hết. Lưu thị thì hơi thất vọng nhưng cũng rất thích đứa bé vừa mới chào đời này. Họ đặt tên cho nàng là Ngọc Phi, vì đó là viên ngọc quý báu phi thường mà ông trời đã ban tặng cho họ.
Sau đó...
Những chuyện tiếp theo là những câu chuyện rất buồn. Đó là sự phản bội của Hứa Thanh Sơn với Lưu thị, phản bội lời thề năm xưa mà ông phải trả giá bằng việc mất đi người mình yêu mãi mãi.
Câu chuyện thực tế phức tạp hơn nhiều, không nhiều người biết Hứa Thanh Sơn cũng có nỗi khổ riêng. Rằng ông ta cũng chẳng yêu gì Lam Nương. Ông ta chỉ coi việc có con với nàng là một tai nạn thôi.
Lưu thị ra đi. Vì sự thúc ép của lão thái thái, hai đứa con khác của Hứa Thanh Sơn là Hứa Lưu Ly và Hứa Toàn lần lượt ra đời. Hứa Thanh Sơn có vẻ không thương Hứa Lưu Ly bằng Hứa Ngọc Phi, nên nàng tuy chẳng ra đâu vào đâu, học hành không giỏi, tính cách không tốt, được dung mạo thì kế thừa toàn phần của Lưu thị nhưng vẫn là đại tiểu thư, đích trưởng nữ tôn quý nhất cái phủ này. Có điều dung mạo đẹp thì có ích gì, nó thật sự có thể giữ chân vương gia mãi mãi sao, có thể dùng dung mạo của mình đấu với các thê thất trắc phi của Lâm Vũ vương tử sao? Lão thái thái thầm nghĩ.
- Ngọc Nhi, thôi con đứng lên đi. Con vừa mới tỉnh lại không được bao lâu, không nên quỳ như thế.
Ông cha này rõ ràng không đành lòng để đứa con gái bảo bối của mình vừa mới qua cơn thập tử nhất sinh phải quỳ lâu dưới nền đất lạnh lẽo.
Tôi nghe vậy bèn đứng lên, ngay lập tức có nha hoàn đỡ tôi xuống ngồi ghế.
Thấy thái độ của tôi hôm nay có vẻ dè dặt cẩn trọng, lão thái thái nhìn tôi một lúc, rồi lại thở dài, bắt đầu giáo huấn:
- Ta biết ta so với con dâu đã mất, chuyện quốc gia xã tắc ta chỉ là một kẻ thiển cận, nhưng ta cũng là một người sống đến tận tuổi này. Bây giờ trong triều chia làm nhiều phe cánh, chỉ có mỗi Lâm Vũ vương tử là sống an nhàn nhất, không màng thế sự. Thế nhưng trong phủ đó phức tạp, Liễu thị biểu muội xa của vương gia rất có khả năng sẽ có vị trí trắc phi, con phải cố gắng tu dưỡng, làm sao cho cầm kỳ thi hoạ, thư từ thi phú phải thật là tinh thông thì mới đấu lại với một đống hồ ly tinh đó...
Lão thái thái chưa nói hết câu, Hứa Thanh Sơn đã ngắt lời:
- Mẫu thân, sao người lại nhắc đến con tiện nhân đó, với lại hôn ước với Lâm Vũ vương tử, con nghĩ sẽ bằng mọi giá để xin hoàng thượng hủy bỏ hôn ước. Vì lời hứa năm xưa với con ngài ấy chắc chắn sẽ đồng ý. Còn mẫu thân người nhìn lại Lâm Vũ vương tử xem, khi vị hôn thê mình rơi xuống nước, hắn bất chấp thể diện mà bỏ mặc nó mà cứu biểu muội nhà mình mình, làm sao con có thể để nó chịu uất ức khi gả đi được chứ? Mẫu thân không cần nói nữa, con sẽ chọn nam tử nhà nào nhân phẩm đoan chính rồi gả nó đi. Ngọc nhi vẫn còn nhỏ, chuyện này đến đó thôi.
- Con, suy nghĩ con còn thiển cận hơn bà già này. Lão thái thái đập mạnh chén trà xuống bàn. Nếu không lấy Lâm Vũ vương tử con tưởng các phe cánh còn lại trong triều sẽ tha cho con bé sao. Đúng, ta hay chê nó tính khí không tốt, học hành chả ra sao, nhưng ngoài nhị hoàng tử, tứ hoàng tử, ngũ hoàng tử, thất hoàng tử, cửu hoàng tử đều có thể ép con lấy nó về làm trắc phi cơ mà. Rồi đến lúc đó, cái sự trung lập của con trong triều sẽ bị lung lay. Một khi một trong số các hoàng tử đó lên ngôi, mà họ phát hiện ra con kết thông gia với những phe còn lại, họ có để yên cho con và Hứa gia không? Năm xưa ta từng ngu ngốc khi mà chấp nhận hôn sự của con với Anh Linh quận chúa, con gái An Xương Vương em ruột của hoàng đế, với mơ mộng kết thông gia với hoàng gia, khi con dâu kiên quyết phản đối, ta còn chê nó đang ghen tuông. Nhưng sau khi ta thấy An Xương Vương cùng với Thành Hưng vương câu kết tạo phản, cả toàn gia quyến An Xương Vương đều bị treo cổ, những nhà thông gia với nhà An Xương Vương cũng bị liên lụy, ta mới biết nó luôn nghĩ cho gia đình ta, cho toàn thể già trẻ lớn bé của Hứa gia. Bà già này vẫn còn không thể quên được hôm ấy, người chị em tốt của ta... Vì được con trai An Xương Vương lấy làm trắc phi mà cũng phải chịu cảnh đầu lìa khỏi cổ. Lão thái thái nhà bên đó chỉ sau một đêm vì quá đau buồn đã ra đi vĩnh viễn. Trần gia vì thông gia với An Xương vương mà bị hoàng đế nghi kị, rồi cuối cùng bị vu oan rồi diệt toàn tộc, con còn nhớ không?
- Mẫu thân, những cái đó con còn nhớ chứ. Hài nhi không ngày nào quên được bài học năm ấy. Nhưng mẫu thân à, con của con là viên ngọc con nâng niu trên tay, mẫu thân nỡ để con bé phải chịu khổ ở đấy cả đời sao?
- Với tính cách đó thì con có gả nó cho nhà nào nó cũng phải chịu khổ thôi. Ta quyết định rồi. Từ hôm nay trở đi, ta sẽ sai Hà ma ma đến giám sát con bé học lễ nghi, rồi mời thầy giỏi về dạy cho con bé cầm kỳ thi hoạ.
À thế đấy, tôi im lặng cả buổi, nghe lão thái thái giáo huấn, rồi nghe bà buôn chuyện, từ nhà ra ngoài, từ ngoài ra ngõ, không cái gì bà không biết.
Hứa lão thái thái quả nhiên là một tay buôn chuyện rất giỏi. Lúc bà nói nước bọt quả bà văng tứ tung toé, từ chuyện quản lý hạ nhân trong phủ, từ chuyện đốc thúc quản lý từng đứa cháu cho đến hôn sự của nhà A nhà B trong họ, rồi drama thiếp thất đánh ghen giựt chồng ngoại tình. Bản thân bà cũng chỉ là một người thiếp trong nhà, nhưng nhờ sinh con trai nên lão gia đã nâng bà lên làm kế thê sau khi đại phu nhân qua đời. Còn trước đó trong nhà mẹ con bà luôn bị đại phu nhân coi thường. Hứa Thanh Sơn thực ra cũng chỉ là một thứ tử, nhờ thông minh lại hiếu học, nên địa vị trong nhà dần dần được nâng cao, đích trưởng tử bệnh nặng qua đời, trên dưới Hứa gia còn lại đều do Hứa Thanh Sơn gánh vác.
Nói chung là ngày thứ hai (chính xác là thứ ba) trong thế giới xuyên không, tôi ăn, ngủ, và hóng drama.
Sau khi từ biệt lão thái thái thì cũng đã qua hơn một canh giờ. Tôi được đưa đến chỗ kế mẫu.
Kế mẫu tôi thật sự cũng được coi là một mệnh phụ có nhan sắc. Nét mặt cử chỉ của bà tỏ ra vô cùng dịu dàng hoà ái.
Sáng sớm hôm nay, tôi đã nhờ Cúc Lan với Thu Hương hướng dẫn một lần cách hành lễ với người lớn, kể ra cũng dễ, không khác gì với trên truyền hình là mấy:
- Ngọc Nhi tham kiến mẫu thân, mẫu thân buổi sáng mạnh khoẻ.
Mẫu thân của tôi đón tiếp với một nụ cười hoà nhã.
- Đứng lên đi con! Mấy ngày này con chịu ấm ức rồi.
Tôi đứng dậy, mặt không có một biểu cảm nào thừa.
Chán ghét ư? Khinh thường ư? Tôi có phải Hứa Ngọc Phi đâu mà có cảm xúc ấy.
Ờ thì đồng ý bà cô này được thiên hạ đồn giật chồng người ta, nhưng tại sao tôi phải gây thù chuốc oán với một người tôi mới gặp có lần đầu nhỉ?!
- Ta nghĩ từ khi con bị ngã xuống nước là trông con hiền hoà hẳn, không có dáng vẻ bướng bỉnh như hồi trước nữa. Cũng tại ta không tốt, không chăm sóc cho con tốt, con mới phải chịu ấm ức như vậy.
Tôi vẫn chỉ cười cười. Tôi không thể nghĩ ra nổi một câu nói khách sao cho qua chuyện.
Trà uống được nửa tuần, thì một tiểu thư liễu yếu đào tơ bước vào.
Nàng không đeo trang sức gì quá quý giá, chỉ cài nhẹ một nhành hoa hồng đỏ. Vẻ đẹp của nàng là vẻ đẹp mong manh, dịu dàng như sương mai buổi sớm.
- Tham kiến phụ thân, tham kiến mẫu thân, tỉ tỉ, tỉ khoẻ lại rồi sao, từ khi tỉ rơi xuống nước muội... muội tưởng sẽ không bao giờ gặp lại tỉ tỉ nữa.
Nói rồi rút khăn tay ra, vừa nói vừa khóc.
Ô kìa! Nước mắt nàng chảy ra thật kìa, hôm qua tôi gào lên với cha mà có rặn ra được giọt nước mắt nào đâu. Nếu đây đúng là diễn thì...
Em gái ơi, em có thể cho chị xin chữ kí được không, nếu như mà em trong thời hiện đại của chị, thì chị còn có thể tranh ngôi ảnh hậu với Trương Mạn Ngọc đấy.
Nghĩ thế thôi chứ tôi cất cái suy nghĩ đó ở trong đầu. Tôi nhìn nhìn dáng vẻ hoa lê đái vũ của nàng ta, biểu cảm thập phần hâm mộ.
Ở thời hiện đại, cũng nhiều người khen ngợi nhan sắc của tôi, nhưng so với mẹ tôi, tôi đúng là không bằng một góc.
Tôi có lần nhìn thấy mẹ khóc, đó là một lần mẹ giận vì tôi đã nói dối lấy tiền của mẹ để đi mua một cuốn sách lịch sử phiên bản giới hạn. Tất nhiên là tôi rất áy náy và đau lòng. Nhưng tôi nhớ không phải bộ dạng đó.
Mẹ tôi là một người phụ nữ rất mạnh mẽ, bà vừa đánh vừa mắng, vừa khóc.
- Mẹ dạy con thế nào, sao con dám làm như vậy chứ. Ôi trông nó đáng yêu nhiều hơn chứ không phải hoa lê đái vũ đâu.
Nhiều năm về sau, tôi đã gặp một người còn rơi nước mắt đẹp hơn thế này. Anh ấy nói: "Anh nguyện từ bỏ tất cả, để cùng em đi đến chân trời góc biển!"
Updated 63 Episodes
Comments