Ngọc Phi Truyện

Ngọc Phi Truyện

1. Lần đầu tiên xuyên không, tôi ở trong quan tài.

Xuyên không là một chuyện như thế nào?

Câu trả lời của tôi là tùy, tùy vào nơi bạn xuyên không, thân phận bạn xuyên không và kiến thức của bạn về thời cổ đại.

Tôi chỉ làm phép tính đơn giản như thế này. Nếu bạn là người hiện đại xuyên không vào cách đây 1000 năm, có chắc bạn đã hiểu họ nói chuyện như thế nào không?

Khả năng cao là vấn đề này sẽ loại trừ phần lớn những cô gái chàng trai ngốc nghếch đang có ý định xuyên không. Nhưng ngay cả khi ngôn ngữ không còn là vấn đề thì còn cả tá thứ phải lo nữa.

Bạn có chắc rằng lúc nào bạn xuyên không cũng là con nhà quyền quý không phải lo cơm ăn áo mặc không?

Giả sử xuyên thành nô tì, thái giám thì bạn ứng phó như thế nào?

Bạn có thông thạo chữ viết thời cổ đại không? Ai cho bạn thời gian đi học viết từng ly từng tí một trừ khi bạn còn là một đứa bé.

Đừng tưởng thời cổ đại vô pháp vô thiên, giả sử nếu một cô gái hay chàng trai nào đó mặc quần áo hiện đại từ trên trời rơi xuống thì điều đầu tiên họ sẽ hỏi bạn là con cái nhà ai, vì mỗi một bá tánh bình thường trong thành đều được ghi vào sổ hộ khẩu hết. Nếu họ không tìm thấy tên của bạn trong danh sách các sổ hộ khẩu thì rất có thể bạn sẽ bị coi là yêu quái hay phản tặc rồi bị lôi đi chém đầu.

Thế còn chuyện mượn xác nhập hồn? Hãy cầu cho bạn biết hết tất cả những chuyện trước kia về chủ nhân cơ thể cũ, bắt chước dáng vẻ và tính cách của cô ta/anh ta trước khi mà họ lôi bạn đi làm lễ trừ tà vì cái tội chiếm đoạt thân xác của người khác.

Đó là còn chưa kể vô số những điều bất tiện, như khi không có băng vệ sinh, toilet, nước sạch, rồi những nhận thức lạc hậu, cổ hủ của thời phong kiến trói buộc bạn.

Bạn có tài không?

Bạn có phải là một người văn võ song toàn, tinh thông lục nghệ, cái gì cũng biết không?

Nếu không phải là một thiên tài xin hãy từ bỏ ý định đó đi

Nhưng hôm nay tôi đã nằm trong một nơi tối tăm, thở cũng không có oxi để thở, chỉ có thể gõ gõ cầu cứu.

- Có ai ở đây không? Có ai ở đây không?

...

Không có ai trả lời.

Tôi không biết đây là đâu, không biết mình đã làm gì mà giờ tôi lại chui vào một cái không gian hẹp thế này.

Vậy là tôi sẽ chết sao?

Chết không đáng sợ, đáng sợ hơn cả chết là tôi không biết tại sao mình chết.

Trong giấc mơ, tôi nhìn thấy một cảnh tượng kì dị. Khung cảnh hết sức âm u và tối tăm, sở dĩ tôi có thể nhìn được là do những ngọn đuốc được thắp sáng hai bên thành của một cây cầu bắc ngang qua một dòng sông dẫn đến cổng một toà cung điện vô cùng nguy nga tráng lệ.

Tôi tò mò bước qua, đầu tự dưng nhảy số đến cây cầu Nại Hà trong truyền thuyết.

Cánh cửa cung điện lớn tự động mở ra, tôi đi thẳng một mạch vào trong.

Đập vào mắt tôi là một người đàn ông cao lớn có khuôn mặt hung dữ, đội mũ miện đen đang ngồi ngay chính giữa căn phòng, hai xung quanh ông ta là những người đàn ông khác cũng trông hung dữ không kém đang ngồi xem sổ sách.

Cuối cùng thì tôi liếc mắt xuống, ở chỗ tôi đứng là hai người đàn ông khác: một người mặc áo trắng và một người mặc áo đen. Cả hai người họ đều tỏ ra hết sức sợ hãi và lo lắng.

Đến bây giờ tôi vẫn không thể tin được là tôi có thể bình tĩnh nhường ấy khi nhìn thấy những cảnh tượng như vậy.

Người đàn ông cao lớn ngồi ở chính giữa kia (tôi đoán ông ta chắc hẳn là diêm vương) lớn tiếng quát:

- Các ngươi mà còn không bắt con nhỏ đó về thì đừng hòng mong còn cơ hội được làm việc ở đây nữa!

Hai người đàn ông nghe vậy thì giật bắn cả mình, liên tục dập đầu cầu xin:

- Xin diêm vương bớt giận, xin diêm vương bớt giận. Chúng thần đã gọi cô ta xuống đây rồi ạ.

Nói rồi người đàn ông áo đen ngước mắt lên và chỉ tay vào tôi:

- Chính là cô ta, chính là cái người mấy bữa trước chúng thần bắt nhầm.

Người đàn ông áo trắng cũng ngẩng lên, gật đầu phụ hoạ:

- Đúng, đúng, chính là cô ta, là cô ta đó ạ!

Tôi đến giờ vẫn ngơ ngác, tự hỏi bản thân chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

Tôi khó hiểu nhìn bọn họ, rồi nhìn lên. Chỉ thấy diêm vương cười nhạt. Một lúc sau ông ta hoá phép cho chúng tôi thấy một cảnh tượng.

"Tôi" đang ở trong bệnh viện xem sách rất chăm chú. Mẹ "tôi" xách một túi hoa quả đến thăm tôi, trên bàn là bát cháo đã bị ăn hết một nửa.

- Con gái của mẹ chăm quá, mẹ mua thêm hoa quả về cho con tẩm bổ đây.

"Tôi" nghe thấy vậy thì vội vàng đặt sách xuống:

- Mẫu thân, người tốt với con quá.

Trời đất, tôi thề luôn là tôi chỉ gọi mẹ tôi là mẫu thân khi đùa với bà thôi.

Còn nghiêm túc kiểu này thì... chắc chắn sẽ bị kêu là đầu óc có vấn đề mất!

Cảnh tượng bỗng chuyển qua tấm lịch treo đầu giường, tôi phát hiện đã là một khoảng thời gian sau khi tôi gặp tai nạn được mấy ngày.

Cái này... Cái này...

- Các ngươi tính giải thích sao đây?

Tiếng lão diêm vương đập bàn lấn át đi suy nghĩ của tôi, hai kẻ "báo đời" bên dưới lại run run lên bần bật.

- Diêm vương, chuyện đã đến nước này, chi bằng chúng ta để cô ta gánh lấy mệnh số của Hứa Ngọc Phi.

Trong đầu tôi vẫn còn mờ mịt:

- Thứ nhất, tôi đang ở đây, và ký ức tôi và mẹ nói chuyện với nhau trong bệnh viện ở một thời gian sau khi tai nạn của tôi xảy ra tôi hoàn toàn không có. Chính xác hơn là nó chưa bao giờ tồn tại.

Vậy "tôi" đó là ai?

- Thứ hai, tôi sẽ gánh lấy số mệnh của Hứa Ngọc Phi? Tại sao tôi phải làm vậy? Hứa Ngọc Phi là ai.

- Thứ ba, đám người báo đời ở địa phủ đã làm cái quái gì mà khiến tôi ra nông nỗi này?

Rất nhanh tôi đã nhận được câu trả lời:

- "Tôi" đó là Hứa Ngọc Phi chiếm lấy thân xác của tôi sau khi cô ta bị hai ông báo hắc bạch vô thường bắt nhầm xuống địa phủ.

- Câu trả lời thứ nhất cũng trả lời cho câu hỏi thứ hai. Số mệnh của tôi sẽ bị gặp một tai nạn dẫn đến suýt mất mạng, nhưng được quý nhân phù trợ cho nên vẫn sẽ sống bình thường cho đến hết dương thọ. Cơ mà, do sự tắc trách của hai ông báo kia làm tôi lang thang nơi địa phủ này.

(Hoặc cũng có thể họ thông đồng với nhau cho tôi bay xuống đây sau khi Hứa Ngọc Phi chiếm lấy thân xác tôi).

- Câu trả lời thứ ba, đã trả lời ở hai câu hỏi thứ nhất.

Tôi hết sức bực mình. Nhiệt độ ở đây có vẻ rất lạnh, nhưng tôi chỉ là một linh hồn nên hầu như không cảm nhận được gì.

- Có thể, có thể cho tôi trở về lại thân xác của mình được không.

Tôi cầu xin diêm vương bằng một giọng hết sức đau khổ.

Diêm vương cũng bối rối, khuôn mặt trông dữ tợn của ông ta giờ đây tôi lại thấy hơi buồn cười.

Hắc Bạch Vô Thường ở bên dưới lắc đầu, ra sức can ngăn:

- Diêm Vương, không được đâu. Chúng tôi không thể tiếp tục đẩy hồn phách ra khỏi thân xác của một người sống nhiều lần, nếu không sẽ ảnh hưởng đến tuổi thọ và số mệnh của họ.

Nghe đến mấy lời đó tôi chỉ muốn gào lên, nắm lấy cổ áo của họ rồi đấm một trận cho hả giận. Đang định làm thế thì tôi chợt nhận ra mình đang ở địa phủ. Dù gì mình cũng đang đối mặt với thần chết. Làm như vậy... không giống một linh hồn bình thường lắm.

- Thật sự là các ngài không còn cách nào sao?

Tôi hỏi bằng một giọng thất vọng.

Lão diêm vương vuốt vuốt chòm râu mình, giở một quyển sổ ra:

- Nói cho ta biết, ngươi có thích xuyên không?

Mẹ ơi, xuyên không á? Không, tôi không muốn xuyên không vào thời cổ đại đâu, có thì cũng phải là xuyên không vào tương lai cơ.

Diêm Vương như đọc được suy nghĩ của tôi, dõng dạc hỏi:

- Ngươi có muốn trải nghiệm cảm giác được sống trong thời cổ đại không?

Tôi từ chối luôn, hỏi vặn lại:

- Diêm vương, ngài thấy tự dưng có ai lại muốn từ bỏ cuộc sống tiện nghi của mình để đi đến thế giới xa lạ mà mình không quen thuộc không?

- Xem ra ngươi vẫn có lý trí, không giống mấy nữ chính trong mấy quyển tiểu thuyết mà ta đọc.

Tôi thầm tán thưởng, lão Diêm Vương này cũng "bắt trend" nhanh thật đấy:

- Diêm vương, ngài cũng đọc truyện ngôn tình ạ?

Diêm vương vuốt vuốt chòm râu:

- Đọc trong lúc rảnh rỗi!

Đọc trong lúc rảnh rỗi thì tôi cũng không thể xuyên không vào lúc này! Trong đầu tôi có muôn vàn tiếng thét gào.

- Nhưng mà làm sao ngài có thể phán bừa được chứ! Cầu xin ngài cho tôi trở lại cuộc sống hiện thực.

Tiếc thay, lời cầu xin như kẻ bị điên lâu ngày mới phát tiết của tôi đã không còn tác dụng.

Tôi choàng tỉnh. Tôi thầm nguyền rủa 18 đời tổ tông của lão diêm vương của hai gã thần chết hắc bạch vô thường, rồi lại ngửa mặt lên trách ông trời không có mắt, trách luôn cả con nhỏ Hứa Ngọc Phi dám chiếm đoạt thân xác của tôi làm của riêng

Nhưng khi oán trách chán chê, tôi bắt đầu thấy chán. Phải rồi, tìm cách để sống tiếp thì hay hơn.

Thật không may, tôi lại trở về không gian hẹp đó rồi!

Xung quanh tôi lúc này hình như có vô số thứ cộm cộm. Tôi sờ thử thì thấy một vật phát ra ánh sáng khiến tôi nhìn được.

Tôi đang ở trong quan tài!

Vật phát sáng là một chiếc vòng có bôi chất lân tinh!

Đẹp quá!

Tất cả đều là vàng bạc châu báu!

Nhưng tại sao tôi lại ở trong quan tài?

Lần đầu xuyên không? Tôi xuyên vào cái quan tài sao?

Đột nhiên có tiếng bước chân đến gần, tôi lắng tai nghe thật kĩ.

- Cái tên Lý Vân đó sao lại gợi ý chúng ta đến chỗ này chứ! Ta thấy chả ổn chút nào!

- Đúng vậy, mặc dù Hứa thượng thư là quan nhị phẩm, đồ bồi táng của con gái ông ta chắc chắn là chất đầy cả núi, nhưng tôi nghe nói con gái ông ta té xuống hồ mà chết.

Một giọng nói trầm thấp của một người nào đó cất lên.

- Thế không phải là sẽ thành oan hồn sao? Sợ quá đi.

- Ngươi không nghe Lý Vân bảo chúng ta đằng nào oan hồn cũng bám xuống cái hồ đó, ai xui xẻo thì mới bị cô ta kéo trúng thôi. Ngươi nhìn xem, đây là mộ của cô ta mà.

Tên ngốc nào mà ngây thơ vậy không biết. Tôi bật cười.

- Lão tử thì chả quan tâm gì mấy chuyện ma quỷ xà thần ấy đâu. Cứ đào lên hết đi, có tiền rồi chúng ta sẽ phát tài.

Tiếng đào, tiếng cuốc đất, tiếng xẻng kêu leng keng vang lên.

Tôi đang tính là dùng một vật gì trong đống đồ này để mở nắp quan tài ra, nhưng có vẻ là ông trời thấy tôi đáng thương nên giúp tôi thật.

Đến lúc phải dùng khổ nhục kế, tôi kiếm cây trâm trong quan tài, tự đâm vào tay, máu chảy ra, tôi bôi lên mặt, lè lưỡi, xoã tóc, làm dáng vẻ như quỷ nhập tràng ma nữ trong mấy bộ phim kinh dị.

"Xin cảm ơn vì đã giúp đỡ!" Tôi thầm cầu nguyện trong lòng, thế rồi tôi hít thật mạnh.

- Một, hai, ba...

- Có ma, có ma!

Những tiếng thất thanh kêu lên, bọn chúng dùng cuốc, xẻng đập mạnh vào tôi. Tôi nghĩ thầm trong đầu, bà đây còn sợ chúng mày nữa sao?

Tôi đau điếng, nhưng vẫn cố gắng bò dậy, tập dáng vẻ như cương thi, nhảy từng bước từng bước trong quan tài.

Dưới ánh trăng mờ ảo, một con ma nữ xoã tóc, mặc áo trắng, trên khuôn mặt trắng bệch của nó lấm tấm những vết máu.

Một trận gió lạnh thổi qua, con ma nữ đó cười thật to, cuốn văng đi cả những uất ức mà nó phải chịu đựng trong mấy giờ trước.

- Ha ha ha!

- Quỷ, ma... Chúng ta gặp quỷ thật rồi.

Một tên trong số chúng hét lên:

- Chạy thôi anh em!

- Nó có đuổi theo chúng ta không?

Đám trộm mộ nấp sau một ngôi mộ khác, sợ toát mồ hôi:

- Hình như không? Tao nghĩ nó không biết chúng ta đâu.

Tôi bước ra khỏi quan tài. Vì chúng đã gián tiếp cứu tôi ra khỏi cái thứ xui xẻo vừa nãy nên tôi chỉ đi qua hướng đó, rồi vờ như không nhìn thấy chúng, lại đi thẳng qua hướng khác.

- Nó đi rồi!

- Chúng ta để nó đi hẳn rồi mới lấy đi.

Hay lắm, muốn trộm mộ tiếp hả, vừa nãy các ngươi còn chưa học được bài học sao?!

Tôi nghe vậy thì quay lại, chầm chầm tiến về phía bọn chúng.

- Á!

Chúng nó tự dưng quỳ hết xuống một lượt, chắp tay cầu xin:

- Cầu xin cô tha cho bọn tôi, bọn tôi biết sai rồi, đều là do Lý Vân bảo bọn tôi đến mộ của tôi để đào báu vật, bọn tôi không biết là sẽ làm cô tức giận, mong cô hãy tha cho bọn tôi.

Tôi không biết Lý Vân là ai cả, chỉ lạnh lùng thốt ra một câu:

- Biến, biến trước khi ta "đói".

Tôi cố gắng tiến gần hơn, bọn chúng người nào người nấy đều chạy thục mạng, không dám ngoảnh đầu lại thêm một lần.

Đây là bãi tha ma phải không nhỉ?

Tôi từ mộ chui lên thành quỷ doạ sợ mấy tên trộm mộ, tình tiết này chắc chắn chưa bao giờ xuất hiện ở mấy chuyện xuyên không.

Hot

Comments

Quế Nguyệt

Quế Nguyệt

ủng hộ tg nèe

2024-01-30

2

Akarri --_--

Akarri --_--

Ủa chúng ta có chéo khum

2024-01-25

1

Tiểu Thư 3 Lúa

Tiểu Thư 3 Lúa

Nên tách riêng phần thoại với phần dẫn truyện ra cho dễ hiểu tg ơi

2024-01-21

1

Toàn bộ
Chapter
1 1. Lần đầu tiên xuyên không, tôi ở trong quan tài.
2 Chương 2: Tiểu thư Hứa phủ.
3 Chương 3: Cô ấy lần đầu tiên dạy tôi biết thế nào là hoa lê đái vũ.
4 Chương 4: Câu chuyện drama giữa vị tiểu thư xấu tính và cô ca kĩ bạch liên hoa.
5 Chương 5: Câu chuyện drama giữa vị tiểu thư xấu tính và cô ca kĩ bạch liên hoa.
6 Chương 6: Lần đầu xuyên không, tôi phát hiện ra mình là một đứa mù chữ.
7 Chương 7: Món cháo đậu! Nấu ăn ở thời cổ đại không dễ.
8 Chương 8: Tần Phong
9 Chương 9: Buổi lễ mừng thọ. Nam chính xuất hiện
10 Chương 10: Học lễ nghi thời cổ đại sao mà khó thế?
11 Chương 11: Nỗi khổ của ca kĩ
12 Chương 12: Nỗi khổ của ca kĩ
13 Chương 13: Yến tiệc hoàng cung, mỹ nam khuynh thành xuất hiện.
14 Chương 14: Gặp gỡ người đệ nhất mỹ nam của vương quốc
15 Chương 15: Chuyện khó nói thời cổ đại
16 Chương 16: Giữa đường gặp cướp, anh hùng ra tay cứu mĩ nhân.
17 Chương 17: "Qua đêm" với trai lạ.
18 Chương 18: Mấy tờ giấy bí ẩn và kí tự kì lạ.
19 Chương 19: Buổi lễ trưởng thành, lại là huynh ấy.
20 Chương 20: Nói cho rõ ràng
21 Chương 21: Ước hẹn đêm trung thu
22 Chương 22: Thầy giáo bất đắc dĩ
23 Chương 23: Thầy giáo bất đắc dĩ
24 Chương 24: Lời tỏ tình vào đêm trăng
25 Chương 25: Nỗi nhớ
26 Chương 26: Yến tiệc năm mới. Bí mật chưa bao giờ tiết lộ của nhà họ Hứa.
27 Chương 27: Bí mật chưa bao giờ tiết lộ của nhà họ Hứa
28 Chương 28: Ánh mắt lạnh lùng của cô ấy.
29 Chương 29: Bí mật của Tiêu Vương.
30 Chương 30: Bí mật của Tiêu vương
31 Chương 31: Sự thật của phủ Công Tôn.
32 Chương 32: Tảo mộ, không thể chạy thoát.
33 Chương 33: Giải cứu
34 Chương 34: Làng Trà của người Chân tộc
35 Chương 35: "Hẹn hò" với người cổ đại.
36 Chương 36: Tôi sẽ là cô dâu, còn huynh ấy sẽ là chú rể.
37 Chương 37: Cuộc thi bắn tên - Rắc rối tự tìm đến
38 Chương 38: Cuộc thi bắn tên- Rắc rối tự tìm đến
39 Chương 39: Nhảy dây
40 Chương 40: Biến cố ập tới
41 Chương 41: Thần Châu Đường
42 Chương 42: Thánh nữ Chân tộc
43 Chương 43: Tiệc chào mừng.
44 Chương 44: Nụ hôn đầu
45 Chương 45: Đến Thăng Thành
46 Chương 46: Thiếu chủ Chân tộc
47 Chương 47: Cửa tử
48 Chương 48: Nghiệt duyên
49 Chương 49: Nghiệt duyên
50 Chương 50: Nghiệt duyên
51 Chương 51: Tiễn biệt
52 Chương 52: Tạo phản
53 Chương 53: Tạo phản
54 Chương 54: Giải độc
55 Chương 55: Giải độc
56 Chương 56: Cơ Nương
57 Chương 57:
58 Chương 58
59 Chương 59
60 Chương 60
61 Chương 61
62 Chương 62
63 Chương 63
Chapter

Updated 63 Episodes

1
1. Lần đầu tiên xuyên không, tôi ở trong quan tài.
2
Chương 2: Tiểu thư Hứa phủ.
3
Chương 3: Cô ấy lần đầu tiên dạy tôi biết thế nào là hoa lê đái vũ.
4
Chương 4: Câu chuyện drama giữa vị tiểu thư xấu tính và cô ca kĩ bạch liên hoa.
5
Chương 5: Câu chuyện drama giữa vị tiểu thư xấu tính và cô ca kĩ bạch liên hoa.
6
Chương 6: Lần đầu xuyên không, tôi phát hiện ra mình là một đứa mù chữ.
7
Chương 7: Món cháo đậu! Nấu ăn ở thời cổ đại không dễ.
8
Chương 8: Tần Phong
9
Chương 9: Buổi lễ mừng thọ. Nam chính xuất hiện
10
Chương 10: Học lễ nghi thời cổ đại sao mà khó thế?
11
Chương 11: Nỗi khổ của ca kĩ
12
Chương 12: Nỗi khổ của ca kĩ
13
Chương 13: Yến tiệc hoàng cung, mỹ nam khuynh thành xuất hiện.
14
Chương 14: Gặp gỡ người đệ nhất mỹ nam của vương quốc
15
Chương 15: Chuyện khó nói thời cổ đại
16
Chương 16: Giữa đường gặp cướp, anh hùng ra tay cứu mĩ nhân.
17
Chương 17: "Qua đêm" với trai lạ.
18
Chương 18: Mấy tờ giấy bí ẩn và kí tự kì lạ.
19
Chương 19: Buổi lễ trưởng thành, lại là huynh ấy.
20
Chương 20: Nói cho rõ ràng
21
Chương 21: Ước hẹn đêm trung thu
22
Chương 22: Thầy giáo bất đắc dĩ
23
Chương 23: Thầy giáo bất đắc dĩ
24
Chương 24: Lời tỏ tình vào đêm trăng
25
Chương 25: Nỗi nhớ
26
Chương 26: Yến tiệc năm mới. Bí mật chưa bao giờ tiết lộ của nhà họ Hứa.
27
Chương 27: Bí mật chưa bao giờ tiết lộ của nhà họ Hứa
28
Chương 28: Ánh mắt lạnh lùng của cô ấy.
29
Chương 29: Bí mật của Tiêu Vương.
30
Chương 30: Bí mật của Tiêu vương
31
Chương 31: Sự thật của phủ Công Tôn.
32
Chương 32: Tảo mộ, không thể chạy thoát.
33
Chương 33: Giải cứu
34
Chương 34: Làng Trà của người Chân tộc
35
Chương 35: "Hẹn hò" với người cổ đại.
36
Chương 36: Tôi sẽ là cô dâu, còn huynh ấy sẽ là chú rể.
37
Chương 37: Cuộc thi bắn tên - Rắc rối tự tìm đến
38
Chương 38: Cuộc thi bắn tên- Rắc rối tự tìm đến
39
Chương 39: Nhảy dây
40
Chương 40: Biến cố ập tới
41
Chương 41: Thần Châu Đường
42
Chương 42: Thánh nữ Chân tộc
43
Chương 43: Tiệc chào mừng.
44
Chương 44: Nụ hôn đầu
45
Chương 45: Đến Thăng Thành
46
Chương 46: Thiếu chủ Chân tộc
47
Chương 47: Cửa tử
48
Chương 48: Nghiệt duyên
49
Chương 49: Nghiệt duyên
50
Chương 50: Nghiệt duyên
51
Chương 51: Tiễn biệt
52
Chương 52: Tạo phản
53
Chương 53: Tạo phản
54
Chương 54: Giải độc
55
Chương 55: Giải độc
56
Chương 56: Cơ Nương
57
Chương 57:
58
Chương 58
59
Chương 59
60
Chương 60
61
Chương 61
62
Chương 62
63
Chương 63

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play