Tiếng bước chân.

Bởi vì chỉ mãi lo chìm đắm trong suy nghĩ của mình nên cô không biết người đàn ông kia đã đem tất cả phản ứng dù nhỏ nhưng đặc biệt hấp dẫn, vậy mà khơi dậy hứng thú gần như là tà ác trong lòng người đàn ông thu vào trong đôi mắt như ưng sắc bén của mình.

Đó là bắt đầu cho cơn ác mộng không có lối thoát...

Cho dù lúc đó Tiệp Linh đã có một suy nghĩ tỉ như đối phương không phải là Hạ Ngôn Chinh, cùng lắm chỉ hao hao giống, bởi vì ánh sáng không đủ, cô không nhìn kỹ nên lầm tưởng. Thì đó cũng là đã muộn.

Đứng ngẩn người trên cầu thang hồi lâu Tiệp Linh mới thoát khỏi cái cảm giác rùng mình kia. Người đàn ông đi trước cô đã sớm mất hút ở đâu cô không rõ, nhưng thật ra Tiệp Linh cũng không để ý lắm. Cho dù cô nhìn lầm thì đối phương nhìn giống Hạ Ngôn Chinh như vậy, chắc phải là một người nhà Hạ gia, không phải kẻ trộm. Vậy cô càng không cần quan tâm.

Nhấc chân tiếp tục lên lầu, Tiệp Linh vẫn còn nhớ mục đích của mình trước đó.

Cạch...

Ai biết cô vừa đến đầu cầu thang tầng hai thì một âm thanh thật khẽ đã vang lên bên tai. Bên trong nó mang theo hương vị rụt rè như sợ người ta nghe thấy khiến cô giật mình.

Theo bản năng ngẩng đầu, Tiệp Linh nhìn thấy Mạc Thu Hân thậm thụt thậm thò ló ra khỏi cách cửa vừa mới mở.

Cô ngẩn ra, sau đó là cười khổ.

"Suỵt!"

Mạc Thu Hân thấy cô ban đầu thì cũng giật mình không kém, sau đó vội vàng đưa một ngón tay lên môi ý bảo cô giữ im lặng.

Cộc cộc...

Nhưng khi cô nàng định tiếp cận cầu thang thì giữa biệt thự bỗng vang lên một loạt tiếng bước chân như xa như gần, theo cầu thang dạng xoắn óc tỏa ra bốn phương tám hướng của biệt thự, dọa cho cô nàng hoảng sợ rụt người chạy ngược vào phòng nhanh như chóp.

Như một phản xạ không điều kiện, khiến Tiệp Linh càng thêm bất đắc dĩ. Mặc dù cô cũng bị dọa giật mình không kém.

Bất lực càng nhiều là do cô đã đoán được ý định của Mạc Thu Hân. Còn không biết quyết định này là tốt hay xấu.

Đợi âm thanh vang vọng bởi vì khả năng phản âm của căn nhà ngừng lại hoàn toàn Mạc Thu Hân mới ló đầu ra lần nữa. Cô nàng giống như kẻ trộm đưa mắt nhìn khắp nơi, xác định không có người xuất hiện trong tầm mắt mình rồi vẫn chưa chắc ăn, còn đưa mắt nhìn cô dò hỏi.

Tiệp Linh theo bản năng lắc đầu.

Đó là cử chỉ do thân thể tự chủ ý thức làm ra, sau đó lý trí cũng phản hồi lại y chang cho nên Tiệp Linh không lại tiếp tục suy nghĩ thêm. Bởi cô làm sao cũng không ngờ đến tình huống đó là do người ta cố tình ngụy tạo, khiến cho cô phán đoán sai lầm.

"Linh Linh, mình không muốn ở đây nữa!"

Thả nhẹ bước chân chạy xuống chỗ cô, Mạc Thu Hân không kiềm được vội vã nắm tay cô nói cho cô biết ý nghĩ trong lòng.

Biểu tình của cô nàng thành khẩn đáng thương, khiến người nào cũng không nỡ chối từ. Mặc cho quyết định này là do tính cách lạc quan của cô nàng tạo nên. Cô nàng vẫn chưa trải qua cái gọi là hiện thực tàn khốc cho nên chưa biết nó đáng sợ thế nào.

"Cậu quyết định?"

Tiệp Linh gần như là than thở nhìn cô bạn, cũng không có khuyên giải hay gì.

Đối phương không chút chần chừ gật đầu thật mạnh để chứng minh cho quyết tâm của mình.

"Vậy đi thôi."

Chẳng còn gì để nói nữa, Tiệp Linh thả nhẹ một câu rồi dẫn đầu đi xuống cầu thang.

Bởi vì cấu tạo của căn nhà, trừ khi họ là một con mèo, đi đường không phát ra tiếng động thì bất kể họ có đi chậm cỡ nào cũng sẽ tạo thành tiếng vang. Cho nên Tiệp Linh không có phí thời gian vào việc giảm nhẹ tiếng ồn do bước chân gây nên mà quyết định nhanh chóng đưa Mạc Thu Hân ra ngoài mới tốt. Cho dù bản thân cô nghĩ chỉ cần một khắc Mạc Thu Hân còn ở trên đảo thì cô vẫn có khả năng bị bắt lại. Mà họ không thể trong phút chốc rời khỏi đảo được.

Có điều Tiệp Linh không nói, Mạc Thu Hân trong lòng hiểu rõ nhưng vẫn muốn đi, hai người ăn ý mà thử một lần.

Tựa như sau này, Tiệp Linh đã vô số lần chạy trốn trong vô ích nhưng cô vẫn chạy.

Bên trong hành lang căn biệt thự nhất thời toàn là tiếng bước chân nện trên mặt sàn bằng đá Oganit sáng bóng như thể một tấm gương được cọ rửa không ngừng.

Âm thanh đó nện vào lòng người, khiến trái tim run sợ đập từng hồi như sấm.

Cộc cộc cộc...

Vốn dĩ đã rất hồi hộp rồi, thời điểm âm thanh vốn xen lẫn vào tiếng bước chân của hai người nhưng khác biệt rõ ràng, bởi vì hai người ngừng lại mà nó trở thành duy nhất hiện rõ bên tai không chút ngoại lệ khiến hai người sợ nhảy dựng.

Nhưng khác với lần trước, lần này âm thanh kia kéo dài mãi không dứt, như thể có người đang bình tĩnh đi xuống cầu thang... Gần như là một phản xạ, cả hai cùng ngẩng đầu nhìn lên.

Hot

Comments

Phạm Tuyết Mai

Phạm Tuyết Mai

sao mà cảm giác nó ma mị thế💀💀

2024-03-05

3

Nguyễn Thảo

Nguyễn Thảo

.

2024-03-05

1

Toàn bộ
Chapter
1 Đàn ông nhà họ Hạ.
2 Hạ Ngôn Chinh?
3 Tiếng bước chân.
4 Hạ Vân Thâm.
5 Anh tránh xa tôi ra!
6 Cho anh hung tàn! (Thịt vụn)
7 Kể từ bây giờ em là của tôi.
8 Dụ dỗ.
9 Cô thuộc sự sở hữu của hắn.
10 Giờ thì quen rồi đó.
11 Không thấy đường thoát thân.
12 Gọi nữa đi. (Thịt)
13 Giờ đến ăn cũng không được?
14 Lai lịch khó lường của ngôi biệt thự.
15 Cho cô đó.
16 Học trưởng Giang Hạ.
17 Cô không nghĩ cho mình.
18 Là tôi nhìn cô ấy nhảy xuống.
19 Kế hoạch chạy ra ngoài.
20 Thành công chạy ra ngoài.
21 Chú ba, Tiệp Linh chạy rồi.
22 Chúng ta cùng nhau.
23 Học trưởng thổ lộ.
24 Trừng phạt.
25 Hiểu lầm chết người.
26 Đây mới là trừng phạt. (Thịt)
27 Điều gì đã âm thầm thay đổi.
28 Sơ đấu Tô Kim Lạc.
29 Vụng trộm nửa đêm?
30 Cô nói xem tôi có dám không?
31 Cô không giận tôi sao?
32 Một chiếc điện thoại.
33 Ghen? (Thịt)
34 Chạy trốn.
35 Ngụy tạo vu oan.
36 Tập kích trên bãi biển.
37 Bị thương.
38 Đem cô ấy về, nhốt lại.
39 Tô Kim Lạc điên rồi.
40 Sự thật bên dưới.
41 Nói rõ một năm một mười.
42 Chó cắn chó.
43 Nhảy lầu?
44 Cố chấp, cứng đầu.
45 Kết thúc rồi.
46 Đám cưới. (Hoàn)
Chapter

Updated 46 Episodes

1
Đàn ông nhà họ Hạ.
2
Hạ Ngôn Chinh?
3
Tiếng bước chân.
4
Hạ Vân Thâm.
5
Anh tránh xa tôi ra!
6
Cho anh hung tàn! (Thịt vụn)
7
Kể từ bây giờ em là của tôi.
8
Dụ dỗ.
9
Cô thuộc sự sở hữu của hắn.
10
Giờ thì quen rồi đó.
11
Không thấy đường thoát thân.
12
Gọi nữa đi. (Thịt)
13
Giờ đến ăn cũng không được?
14
Lai lịch khó lường của ngôi biệt thự.
15
Cho cô đó.
16
Học trưởng Giang Hạ.
17
Cô không nghĩ cho mình.
18
Là tôi nhìn cô ấy nhảy xuống.
19
Kế hoạch chạy ra ngoài.
20
Thành công chạy ra ngoài.
21
Chú ba, Tiệp Linh chạy rồi.
22
Chúng ta cùng nhau.
23
Học trưởng thổ lộ.
24
Trừng phạt.
25
Hiểu lầm chết người.
26
Đây mới là trừng phạt. (Thịt)
27
Điều gì đã âm thầm thay đổi.
28
Sơ đấu Tô Kim Lạc.
29
Vụng trộm nửa đêm?
30
Cô nói xem tôi có dám không?
31
Cô không giận tôi sao?
32
Một chiếc điện thoại.
33
Ghen? (Thịt)
34
Chạy trốn.
35
Ngụy tạo vu oan.
36
Tập kích trên bãi biển.
37
Bị thương.
38
Đem cô ấy về, nhốt lại.
39
Tô Kim Lạc điên rồi.
40
Sự thật bên dưới.
41
Nói rõ một năm một mười.
42
Chó cắn chó.
43
Nhảy lầu?
44
Cố chấp, cứng đầu.
45
Kết thúc rồi.
46
Đám cưới. (Hoàn)

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play