Nhà cũ của Mã gia hôm nay vô cùng nhộn nhịp, toàn bộ người hầu của Mã gia đều đang bận rộn cho bữa tiệc tối nay. Tuy có rất nhiều việc phải làm nhưng ai nấy đều rất vui vẻ. Hôm nay là tiệc mừng đại thọ 70 tuổi của Mã lão gia nhà bọn họ, cả dinh thự được trang hoàng vô cùng xa hoa và lộng lẫy.
Mã Gia Kỳ ở trên lầu thờ ơ nhìn người hầu bận rộn chuẩn bị bữa tiệc tối nay mà cười khẩy. Từ lúc Mã Gia Kỳ về nước tới giờ đã hơn một tháng, tuy rằng ban đầu là do Mã Gia Kỳ vì giận dỗi nên thuê khách sạn ra ngoài ở. Nhưng đến sáng ngày thứ ba thì bố mẹ cậu đã gõ cửa phòng khách sạn, sau đó gô cổ đưa cậu về thẳng nhà cũ để gặp đám người buồn nôn kia. Ban đầu bố cậu tính làm một bữa tiệc tẩy trần cho Mã Gia Kỳ, coi như để mọi người trong giới gặp lại một lần cho biết mặt nhau. Thế mà ông cụ lại bảo sắp đến ngày mừng thọ của ông cụ rồi, đến lúc đó thì gộp chung luôn một thể nên mới kéo tới tận bây giờ. Nhưng Mã Gia Kỳ biết thừa, là do cái đám ngu ngốc kia muốn ra oai phủ đầu với cậu nên mới xúi ông cụ ra cái chủ ý gộp hai bữa tiệc làm một. Cơ mà hiển nhiên ai mà quan tâm đến việc làm tiệc tẩy trần cho Mã Gia Kỳ cơ chứ.
“Mười năm rồi mà chẳng khôn lên được tí nào.” Mã Gia Kỳ lẩm bẩm.
Cậu cũng chẳng ưa gì mấy bữa tiệc phù phiếm này, thà đi ngủ còn có ích hơn. Nhưng mà biết sao giờ, cái giới này chính là như vậy, đầy phù phiếm và giả tạo.
“Ồ, chẳng phải là Đại thiếu gia của nhà chúng ta đây sao?“ Một giọng nói đầy âm dương quái khí vang lên từ đằng sau, Mã Gia Kỳ chẳng cần quay đầu cũng biết đối phương là ai. Cậu quay người nhàn nhạt chào hỏi đối phương: “Chào thím hai.”
“Xem kìa, đúng là người ở nước ngoài về có khác, đến người lớn cũng không chào hỏi đàng hoàng được.” Trương Mỹ Hoa vẫn âm dương quái khí nói.
“Ồ, thế thím muốn sao? À, hay là tôi phải quỳ xuống lạy thím, rồi hô to: Chúc thím hai phúc như Đông hải thọ tỷ Nam sơn thì mới vừa lòng thím được.”
“Cậu dám chê tôi già sao!” Trương Mỹ Hoa tức giận, ngón tay đeo đầy nhẫn kim cương chỉ thẳng vào mũi Mã Gia Kỳ mắng.
“Thím hơn tôi hơn 40 tuổi, thím không già thì ai già.” Mã Gia Kỳ cười nhìn đối phương ăn bận diêm dúa loè loẹt để khoe khoang, trông chả khác nào con gà lôi đeo một đống trang sức chói mắt, thiếu điều muốn chọc mù mắt người khác.
“Gà rừng thì vẫn mãi là gà rừng, cũng chẳng thể nào bay lên làm phượng hoàng nổi đâu.” Mã Gia Kỳ túm lấy cái bàn tay đang chỉ vào mặt mình của Trương Mỹ Hoa, cậu tiến lại gần bà ta, sau đó nhìn cái vòng ngọc duy nhất không mấy sặc sỡ trong số trang sức trên tay bà ta: “Thím hai, có tiền cũng không thể thay đổi quá khứ nghèo mạt của thím đâu.”
Mã Gia Kỳ ung dung gỡ chiếc vòng ấy ra mặc cho Trương Mỹ Hoa muốn giãy ra, nhưng sức lực của thiếu niên rất lớn, bà ta chỉ có thế trơ mắt nhìn cậu lấy cái vòng đi.
Cái vòng tay này là của bà nội Mã Gia Kỳ, hồi đó, Trương Mỹ Hoa mới làm dâu Mã gia, bà ta muốn cái vòng nhưng bà nội Mã Gia Kỳ dĩ nhiên là không đưa cho bà ấy. Thế là bà ta liền trộm nó đi, đợi đến tận khi bà nội Mã Gia Kỳ qua đời mới lấy ra đeo, còn không e dè mà nói dối là bà nội của Mã Gia Kỳ cho bà ấy. Cái vòng ấy tuy không phải một món trang sức có giá trị nhưng trong ký ức của Mã Gia Kỳ, bà nội cậu rất thích cái vòng này. Tuy bà có vô số trang sức quý giá hơn gấp bội lần nhưng bà chỉ đeo nó, cái vòng không bắt mắt nhất trong số trang sức của bà.
Trương Mỹ Hoa ban đầu cũng không biết giá trị của cái vòng, cứ tưởng nó là món trang sức quý giá giá trị liên thành nào đó nhưng khi biết giá trị của nó thấp hơn rất nhiều so với bà ta tưởng tượng, Trương Mỹ Hoa liền ném nó vào một góc. Hôm nay lấy ra đeo cũng là muốn khiến Mã Gia Kỳ khó chịu mà thôi, chỉ là bà ta cũng không ngờ Mã Gia Kỳ thẳng tay lấy lại cái vòng.
“Cậu làm gì, mau trả lại đồ cho tôi.” Trương Mỹ Hoa nổi điên, bà ta muốn lấy lại cái vòng nhưng Mã Gia Kỳ không để bà ta như ý.
“Sao nào, đến cái vòng rách này mà thím cũng không thể cho tôi sao? Thím có nhiều trang sức như vậy, chỉ một cái vòng thôi mà cũng đòi. Thím thật nhỏ mọn quá nha thím hai\~” Mã Gia Kỳ cười nói, hồi trước bà ta dùng chính câu này với mẹ cậu để lấy đi cái vòng, hơn mười năm, câu này lại được Mã Gia Kỳ trả cho bà ta nguyên vẹn.
“Cậu… cậu…” Bà ta tức giận đến tím mặt, hiển nhiên cũng hiểu ý tứ của Mã Gia Kỳ là đang muốn nhắc lại chuyện năm xưa. “Cậu cứ chờ đó, để tôi xem cậu đắc ý được bao lâu.” Trương Mỹ Hoa không thể làm gì được Mã Gia Kỳ, bà ta chỉ có thể rặn ra một câu chẳng có tý sát thương nào rồi quay mông đi thẳng.
“Bái bai, đi thong thả nhé.” Mã Gia Kỳ bật cười vẫy tay với đối phương. Mới có mấy câu mà đã không chịu nổi rồi, sức chịu đựng của Trương Mỹ Hoa đúng là càng ngày càng kém.
Mã Gia Kỳ mân mê chiếc vòng ngọc trên tay, tuy cậu không hiểu ông bố nhà mình chỉ vì mặt mũi mà yên lặng chịu đựng nhị phòng nhảy nhót bao năm nay. Nhưng Mã Gia Kỳ thì khác, cậu chẳng ngại bất cứ ai, ai mà động đến đồ của cậu, Mã Gia Kỳ cho dù có liều mạng cũng phải lấy về.
“Ở đây chả có thiếu gia nào đâu\~” Mã Gia Kỳ vui vẻ cất cái vòng ngọc đi, sau đó vừa ngâm nga vừa đi về phòng mình.
Chẳng mấy chốc mà trời đã tối, khách khứa bắt đầu kéo nườm nượp đổ về nhà cũ Mã gia. Những bữa tiệc thế này thường là nơi mọi người tụ tập với nhau để mở rộng quan hệ. Nhưng tối nay, đa phần mọi người lại mang theo tâm trạng hóng hớt đến hóng chuyện tranh quyền đoạt vị của Mã gia.
Mã Gia Kỳ tính tình kém là chuyện mà nửa cái hào môn Đế Đô đều biết. Tiệc mừng thọ lần trước của ông cụ, cậu đã thẳng tay ném Mã Gia Quý xuống hồ, sau đó còn đánh đối phương sưng mặt, ai vào cản cũng bị cậu đánh cho bờm đầu, mà ai đó ở đây cụ thể chính là Trương Mỹ Hoa. Bà ta thấy con mình bị đánh nên mới lao tới, Mã Gia Kỳ nhân danh hỗn loạn tiện thể đánh luôn cả bà ta. Cũng vì mối nhục ấy mà Mã Gia Quý quyết tâm đăng ký học võ, nhưng mà thành quả thì cũng chỉ kéo dài mấy tháng rồi bỏ.
Sau vụ ấy, Mã Gia Kỳ chẳng phải chịu phạt gì, bởi vì Mã Gia Kỳ chỉ xin phép nghỉ một tuần. Sau bữa tiệc là phải xách hành lý ngồi máy bay trở lại trường học luôn, đối phương tới tận cửa mang người đi nên nhị phòng Mã gia cũng hết cách, chỉ có thể bấm bụng chịu trận.
Trong phòng yến hội, khách khứa quần áo lụa là nồng nhiệt chúc thọ ông cụ. Mã lão gia ngồi trên ghế tiếp nhận những lời chúc tốt đẹp của mọi người, có lẽ vì hôm nay là đại thọ của mình nên ông cụ phá lệ vui vẻ.
Ngoại trừ ông cụ, đêm nay người được chú ý nhiều nhất chính là Mã Quân Kì. Dù sao Mã thị hiện vẫn do Mã Quân Kì nắm quyền, mấy hôm trước Mã Quân Kì vừa ký hợp đồng với một đối tác làm ăn lớn ở nước ngoài, còn lên cả bản tin.
Cho dù tương lai thế nào, nhưng hiện tại Mã Quân Kì vẫn là người cầm lái Mã thị. Mã thị vẫn đang không ngừng phát triển, hiện tại còn tiến quân sang trời tây. Ai cũng có thể thấy trước giá trị thị trường của Mã thị qua quý sau lại phải tăng mạnh thêm một đợt, chỉ có thể cảm thán một câu Mã Quân Kì thực sự rất trâu bò. Giờ chỉ cần Mã Gia Kỳ không quá kém cỏi, đời thứ ba của Mã gia chưa chắc có thể do ông cụ quyết định.
“Mã tổng, chúc mừng ông vừa ký hợp đồng với tập đoàn Larson nha. Mã tổng quả nhiên lợi hại, vừa ra nước ngoài đã ký được hợp đồng với tập đoàn lớn như Larsosn. Quả nhiên là bảo đao không lão.”
“Đúng vậy, đúng vậy, Mã Quân Kì ông cũng làm chúng tôi bất ngờ lắm đấy. Tập đoàn Larson nổi tiếng là đối tác khó tính, không ngờ bọn họ lại duyệt Mã thị. Lúc thấy tin tức này tôi còn không tin nổi vào mắt mình luôn cơ đấy.”
“Ai chẳng thế, Mã Quân Kì ông giấu kỹ thật, mấy hôm nay đi đâu cũng thấy tin tức Mã thị hợp tác với tập đoàn Larsons. Đợt này cổ phiếu của công ty ông lại tăng rồi.”
Giữa những lời chúc mừng, Mã Quân Kì cũng không quá để tâm, đều là xã giao mà thôi. Nửa năm nay Mã thị im hơi lặng tiếng, bọn họ còn cho rằng ông bị nhị phòng đè đến không ngóc đầu lên được. Ở sau lưng cũng không ít cười nhạo ông dệt áo cho người. Nếu bọn họ thực sự để ý sẽ biết nửa năm nay Mã Quân Kì thường xuyên ra nước ngoài công tác. Cho dù không đoán ra ông sẽ hợp tác với tập đoàn Larsons, thì lúc có tin tức bọn họ cũng sẽ chẳng bất ngờ đến vậy. Tối nay bọn họ rối rít nối lại quan hệ, Mã Quân Kì lại thấy bọn họ có chút phiền.
“Quan hệ lợi ích đúng là rẻ mạt thật.” Mã Gia Kỳ có chút cảm thán, là cậu thì đã sớm trốn đi rồi.
“Nhị phòng chắc là đang gấp lắm đây.” Mã Gia Kỳ mỉm cười, buổi tiệc đã bắt đầu được một lúc nhưng Mã Quân Dự vẫn chưa tới, coi bộ là đang ở trong phòng ghen ăn tức ở rồi.
“Thiếu gia chuyện đó, cậu không định nói cho Mã tiên sinh biết sao?” Chu Trạch Chi đứng ở một bên hỏi.
“Không cần, chuyện của người ta tôi xen vào làm gì? Chỉ cần tôi cứ giả bộ không biết thì bọn họ cũng chẳng làm gì được tôi.” Mã Gia Kỳ không để tâm nói. “Thủ tục chuyển trường của tôi giải quyết đến đâu rồi?”
“Học viện đang chỉnh lý lại hồ sơ của cậu, Thẩm giáo sư đã đánh tiếng với hiệu trưởng, chắc vài ngày nữa là có thể hoàn tất.” Chu Trạch Chi suy nghĩ một chút rồi mới đáp. Mã Gia Kỳ nghe xong cũng không có phản ứng gì.
“Thiếu gia, có phải chúng ta nên đi xuống rồi không?” Chu Trạch Chi nhìn đồng hồ nói, Mã Gia Kỳ là một trong số những tiêu điểm tối nay, cậu ấy cũng không thể trốn mãi được.
“Gấp cái gì, nhân vật chính thì phải đến tận lúc cuối mới lên sân khấu.“ Mã Gia Kỳ uể oải duỗi người một cái. “Cứ từ từ đi, chúng ta đi tìm cái gì lót dạ trước đã.”
Trái ngược với bầu không khí náo nhiệt của bầu không khí náo nhiệt bên trong, ngoài cổng lại là có chút yên tĩnh. Buổi tiệc đã diễn ra quá nửa, lúc này đã không còn có mấy khách khứa lui tới. So với những chiếc siêu xe đến dự tiệc tối nay, một chiếc taxi không phù hợp với dinh thự xa hoa lặng lẽ dừng lại trước cổng Mã gia.
Bác Lý là quản gia ở trang viên của Đinh gia ở Đế Đô, tuy vì chuyện năm xưa mà hai nhà không còn lui tới nhưng ông cụ Đinh càng lớn tuổi thì càng hoài niệm bạn bè cũ. Thế hệ của các cụ giờ cũng chẳng còn mấy người còn sống, vậy nên đối với ông cụ Mã, ông cụ Đinh cũng nhượng bộ một chút, món quà mừng thọ này xem như là cái thang để hoà giải mối quan hệ mối quan hệ giữa hai người.
Nói đến cũng xui xẻo, xe của họ bị một tên say xỉn đâm trúng tuy không gây ra tai nạn nghiêm trọng nhưng xe cũng không thể đi được nữa. Tài xế giờ đã đi theo cảnh sát lên đồn làm tường trình, đợi xe khác tới cũng không kịp nên bác Lý chỉ có thể bắt taxi đi tiếp.
Bảo vệ cũng không vì đối phương đi taxi mà coi thường, dù sao đối phương cũng có thiệp mời, cho dù không phú quý thì cũng là người có quan hệ nên mới được mời đến dự tiệc. Bảo vệ liền để xe của bọn họ đi vào.
Bác Lý khách sáo vài câu với bảo vệ rồi mới quay trở lại xe, trên xe trừ tài xế và một người hầu còn có một thiếu niên đang ngồi đó. Thiếu niên ngồi cạnh cửa sổ nhìn khung cảnh đang lướt qua cửa sổ, ký ức xa xăm gợi lên từng chút một. Bác Lý ở bên cạnh không dám nói chuyện, bầu không khí tĩnh lặng có phần ngột ngạt.
Chẳng mấy chốc xe đã dừng trước cửa, quản gia của Mã gia nhanh chóng ra ngoài tiếp đón. So với bảo vệ Trần quản gia và Lý quản gia có quen biết, khi biết có khách của Đinh gia tới ông liền biết ngay đối phương là ai. Bác Lý vừa xuống xe Trần quản gia đã vội vàng ra tiếp đón:
“Lý quản gia, lâu ngày không gặp, ông vẫn khỏe chứ?” Trần quản gia tự nhiên là niềm nở chào hỏi, ông cụ Mã mấy năm nay cũng không ít lần không nhắc tới ông cụ Đinh, là quản gia của ông cụ, Trần quản gia thực sự hi vọng quan hệ giữa hai người có thể hoà hoãn.
“Cảm ơn ông, tôi vẫn khoẻ.” Bác Lý cũng khách sáo đáp lại. “Lão gia nhà chúng tôi mấy năm nay đi lại có chút không tiện, tôi thay mặt ngài ấy đến đây tặng quà mừng thọ cho Mã lão gia.”
Đinh lão gia nửa tháng trước vừa mới tham dự một buổi đấu giá ở Cảng Thành, mọi người đều biết ông cụ vẫn còn khoẻ chán, cũng tự hiểu trong lòng mà không nói. Dù sao chuyện năm xưa cũng không nhỏ, ông cụ để cho bác Lý mang quà sang cũng là đã chịu nhượng bộ một chút rồi.
“Đinh lão cũng không nhỏ hơn lão gia nhà chúng tôi là bao. Sức khỏe của lão gia nhà chúng tôi cũng không tốt mấy, cũng chỉ có thể loanh quanh trong Đế Đô này, nếu khoẻ hơn thì ông ấy đã đến Hải Thị một chuyến rồi.” Trần quản gia cười nói: “Được rồi, lão gia nhà chúng tôi đang đợi, Lý quản gia, mời.” Nói rồi ông ta giơ tay làm động tác mời nhưng bác Lý cũng không đi ngay lập tức mà quay đầu lại nhìn thiếu niên nãy giờ vẫn yên tĩnh đứng một bên.
Trần quản gia lúc này mới nhận ra sự hiện diện của đối phương, thiếu niên ăn mặc đơn giản, chỉ là quần jean và áo sơ mi trắng. Tuy quần áo sạch sẽ gọn gàng nhưng nếu là ngày khác thì không nói, hôm nay lại là tiệc mừng thọ của Mã lão gia, đối phương ăn mặc quá đơn giản quả thực rất khác biệt với những người ăn bận trang trọng bên trong. Hơn nữa nhìn cũng chẳng giống người hầu, Trần quản gia có chút tò mò về thân phận của đối phương.
Mô tả trang phục Đinh Trinh Hâm:
Không đợi ông ta hỏi, bác Lý đã lên tiếng trước:
“Đây là cháu trai tôi, tôi gặp nó trên đường nên tiện thể cho nó đi theo luôn.”
“À, thì ra là cháu của Lý quản gia. Thế thì cứ gọi bác là bác Trần là được.” Trần quản gia cũng không để ý nhiều, ông mỉm cười hoà ái nói với thiếu niên.
“Chào bác Trần.” Thiếu niên lễ phép gọi ông một tiếng, giọng nói vô cùng dễ nghe khiến Trần quản gia cũng không nhịn được mà nhìn nhiều thêm một chút. “Bác có thể gọi cháu là Tiểu Kim.” Thiếu niên tự giới thiệu bản thân, cậu nở một nụ cười thân thiện với Trần quản gia.
Trần quản gia lúc này mới nhìn kĩ thiếu niên, thiếu niên có dáng người cao gầy, gương mặt trắng trẻo như búng ra sữa. Làn da trắng được bảo dưỡng rất tốt chứng tỏ đứa trẻ này chưa từng phải chịu khổ gì. Trần quản gia suy tư một chút, sau đó liền mỉm cười thân thiện.
“Được, là Tiểu Kim đúng không, bác nhớ rồi.” Nói đoạn ông lấy ra một cái phong bì đỏ, đây là bao lì xì may mắn được chuẩn bị để tặng cho khách đến dự tiệc tối nay. “Lần đầu gặp, bác cũng không có gì để tặng cháu, thôi thì cháu cứ cầm lấy bao lì xì này coi như quà gặp mặt nhé.”
Trần quản gia dúi bao lì xì vào tay thiếu niên, thiếu niên cũng không từ chối, đem bao lì xì nhét vào túi quần.
Đinh Trình Hâm cũng không bất ngờ, Trần quản gia có thể không đoán ra được thân phận thật sự của Đinh Trình Hâm, nhưng ông ta là quản gia lâu năm của Mã gia, Trần quản gia đủ nhạy bén để nhận ra điều gì đó.
Trần quản gia không tiếp tục đào sâu vào câu chuyện, ông ấy chỉ gọi một người hầu ra dặn dò gì đó. Sau đó mới dẫn đoàn người Lý quản gia đi vào dinh thự.
...Kết thúc chương 3...
...****************...
Updated 29 Episodes
Comments
高君瑶
Bà nhớ tui hong nè/Bye-Bye/
2024-03-16
1
나는 너가 너무 보고 싶어
Hóng chương mới nha /Smile/
2024-03-16
1
Thưmie
Chap dài nha
2024-03-15
1