[Kỳ Hâm] [Văn Hiên] [Tường Lâm] Định Ước Hào Môn

[Kỳ Hâm] [Văn Hiên] [Tường Lâm] Định Ước Hào Môn

Chương 1: Gặp gỡ chớp nhoáng

Cuối tháng 7, những ánh nắng rực rỡ của mùa hè đổ xuống từng ngóc ngách của Đế Đô. Cùng với nắng là thời tiết oi bức đến khó chịu, nó khiến con người ta dễ mất kiểm soát, bức bối và nóng nảy.

Chiếc Maybach đen sang trọng đang chạy trên đường bỗng nhiên dừng lại đột ngột. Cửa xe mở ra, một bóng dáng nhanh chóng lao xuống xe mà không thèm quay đầu lại. Từ ghế phó lái, một người đàn ông trẻ cũng vội vàng xuống xe đuổi theo bóng dáng đi trước kia.

Dưới cái nắng của mùa hè, thiếu niên đi trước hiển nhiên cũng đang bị cái nóng thiêu đốt, cùng với đó là sự tức giận không thể kiểm soát. Người đàn ông trẻ đi theo sau mấy lần muốn mở miệng, nhưng hắn nhớ tính khí của vị thiếu niên đi đằng trước mỗi khi tức giận luôn không tốt, bảo là thùng thuốc nổ di động cũng không ngoa. Mỗi lần như thế người đàn ông chỉ có thể tự giác ngậm miệng, chờ đợi cơn giận của thiếu niên vơi bớt thì mới có thể nói chuyện tiếp.

Thiếu niên mặc dù tức giận nhưng cũng không phải là đánh mất lý trí hoàn toàn, phía trước có một trung tâm thương mại thì rẽ vào, hẳn là anh ấy cũng chẳng muốn chịu tội dưới cái nắng gay gắt này.

Ngay khi bước vào trung tâm thương mại, gió lạnh từ điều hoà lập tức thổi tới cũng khiến cho thiếu niên tỉnh táo hơn đôi chút. Anh đảo mắt một vòng sau đó nhấc đôi chân dài của mình đi đến một của hàng cà phê gần đó, người đàn ông trẻ theo sau thức thời tự đi gọi đồ. Một ly Americano đá, vị đắng của cafein và sự lạnh lẽo của đá là cách tốt để khiến người ta tỉnh táo, ít nhất là nó có tác dụng với thiếu niên.

Thiếu niên cầm ly cà phê trong tay, anh nhìn chằm chằm vào những viên đá đang trôi nổi trong hỗn hợp dung dịch nâu đen thật lâu mà vẫn không uống. Người đàn ông trẻ đối diện thì không có chút ngại ngùng nào mà rất tự nhiên làm một hớp cà phê trước, sau đó thì cũng im lặng thầm tính toán xem bọn họ sẽ phải ngồi đây bao lâu. Anh ta không dám nhìn thiếu niên, chỉ có thể giả vờ bận rộn lật xem sổ ghi chú của mình.

Giữa trung tâm thương mại nhộn nhịp người người qua lại, sự im lặng của thiếu niên và người đàn ông có phần hơi lạc quẻ với nơi này.

Chẳng biết qua bao lâu mà chắc cũng chẳng lâu lắm, người đàn ông sau vài lần liếc nhìn đồng hồ, anh ta lén nhìn thiếu niên trước mặt, lại nghĩ đến lịch trình dày đặc của thiếu niên, rốt cuộc chỉ đành mở miệng:

“Thiếu gia…”

Anh ta chỉ mới kêu mở miệng, đối phương cũng chịu ngẩng đầu lên tặng cho anh ta một ánh mắt sắc lẹm như dao.

“…”

Người đàn ông rụt rụt cổ, có chút không muốn mở miệng. Nhưng anh ta cũng không thể co cổ làm rùa rút đầu mãi, chỉ có thể khó khăn mở miệng nói:

“Thiếu gia, tôi biết là cậu đang rất không vui. Cậu đang độ tuổi thiếu niên phơi phới, sau nhiều năm đi du học, cậu muốn về nhà thăm gia đình thuận tiện nghe theo lời kêu gọi của Tổ quốc trở về quê hương phát triển kinh tế. Lòng cậu tràn đầy nhiệt huyết cầm theo vài trăm triệu về mở rộng địa bàn… à ý tôi là sản nghiệp. Thế mà còn chưa kịp ngồi xuống ăn miếng bánh, uống miếng nước với gia đình. Cậu phát hiện gia đình muốn sắp xếp cho cậu vài mối hôn sự, ý định biến cậu từ người thừa kế sáng giá thành quân cờ liên hôn. Là người sáng lập của công ty công nghệ có giá hàng tỷ đô trên sàn chứng khoán, sự sỉ nhục này thực sự rất đáng giận. Đúng là hổ xuống đồng bằng bị chó khinh, là bí thư kiêm thư ký kiêm trợ lý sinh hoạt cho cậu, nhìn cậu từ thằng nhóc hỉ mũi chưa sạch cho đến thiếu niên choi choi như hiện tại, tôi vô cùng vô cùng tức giận, tức giận đến mức muốn bẻ hết răng những kẻ đã coi thường cậu sau đó cười ha ha vào mặt bọn họ nửa đời sau chỉ có thể đi húp cháo…”

Người đàn ông nói đến nước miếng văng tung toé, thiếu niên trước mặt chỉ thờ ơ liếc anh ta một cái:

“Tôi hỉ mũi chưa sạch lúc nào?”

“… Cái đó đâu phải trọng điểm.”

“Thế trọng điểm là cái gì?”

“Trọng điểm là cậu còn 30 phút nữa để đến Viện nghiên cứu Bắc Chính trình diện với lãnh đạo bên ấy. Phòng thí nghiệm riêng của cậu vẫn chưa xây xong, chẳng phải cậu cần một số máy móc để hoàn thành dự án đang làm dở à. Tạm thời chỉ có bên đó mới có đủ máy móc cậu yêu cầu thôi, nếu không chúng ta chỉ có thể chờ phòng thí nghiệm xây xong, sau đó lại chờ đoàn đội bên kia mang thiết bị sang. Nếu thế thì đến lúc cậu nhập học lại mất, mà lãnh đạo bên đó cũng hứa cho chúng ta mượn người nữa.” Người đàn ông thông báo lịch trình xong thì nhỏ giọng khuyên nhủ. “Thiếu gia à, hạ hoả chút, chúng ta đi làm việc trước rồi hẵng về nhà phát giận sau, được không?”

“Chu Trạch Chi, trông tôi giống đám phế vật không biết dùng đầu lắm à?” Thiếu niên híp mắt nhìn anh ta. “Xem ra không phải có mình tôi bị cái thời tiết chết tiệt này làm cho nóng đầu đâu nhỉ.”

“…” Chu Trạch Chi chột dạ sờ mũi, chậc, lại bị cấp trên phát hiện rồi.

“Thiếu gia, dù sao mấy chuyện sắp xếp hôn sự đó chỉ là chuyện nhỏ. Chuyện nhị phòng ăn mắm dặm muối cũng chỉ là chuyện nhỏ. Cái nhà đó xưa giờ đều muốn leo lên đầu cậu ngồi, cũng không phải chuyện ngày một ngày hai. Nhưng giờ chúng ta chỉ mới về nước được có 28 tiếng thôi, còn rất rất nhiều việc cần phải làm, chờ giải quyết xong thì cậu có thể vặt cổ cả đám xuống, tôi đảm bảo sẽ nấu sẵn mười thùng nước sôi để ở bên cạnh cho cậu.” Chu Trạch Chi không coi trọng những chuyện lông gà vỏ tỏi này cho lắm, bình thường thiếu gia nhà anh ta cũng chẳng để tâm đến mấy chuyện vặt vãnh này đâu. Nhưng mà hôm nay anh ta mới phát hiện thì ra thiếu gia đối với chuyện hôn nhân của mình dường như rất coi trọng.

Thiếu niên nghe anh ta nói liền khẽ nhíu mày, có chút hậm hực.

“… Tôi đã nói rồi, không nên can thiệp vào chuyện của tôi, chuyện hôn nhân của tôi càng không được.”

Những chuyện khác không nói, nhưng hôn nhân thì tuyệt đối không. Huống hồ, đám người kia rõ ràng là đang muốn đánh phủ đầu anh, đây cũng là lý do khiến thiếu niên tức giận.

“Đúng đúng, thiếu gia của tôi vừa có nhan sắc, vừa có tài, tiền cũng không thiếu, người muốn làm quen với cậu có thể xếp hàng 10 con phố. Ông nội của cậu đúng là lớn tuổi nên hồ đồ. Thế mà lại đi nghe lời đàm tiếu mà đi sắp xếp hôn sự cho cậu. Cậu sáng như đuốc thế này mà dám nói cậu bùn loãng không trét nổi tường, đúng là chưa từng bị cậu nửa đêm đốt nhà nên không biết sợ đây mà.” Chu Trạch Chi ở một bên gật gù phụ họa.

Đáp lại anh ta vẫn là ánh mắt lạnh lùng sắc bén như dao của thiếu niên.

“…”

Chu Trạch Chi tự giác ngậm miệng giả chết. Không có cái miệng của anh ta, bầu không khí lại quay về sự yên lặng trước đó.

Thiếu niên rũ mắt lâm vào trầm tư.

Năm nay anh 16, nhưng cũng đã phải sống ở nước ngoài hơn 10 năm. Nguyên nhân là do năm đó nhị phòng quậy đến tưng bừng khói lửa, cha mẹ của anh lo lắng nhị phòng bên kia làm hại cậu nên đã đưa cậu ra nước ngoài “lánh nạn”. Mới 6 tuổi đã phải một mình xa xứ, ở nơi đất khách quê người lại không có một người thân nào ở bên. Tuy anh không trách cha mẹ, chỉ là xa cách hơn mười năm cũng khiến anh không thân thiết được với họ. Nhưng trong cái giới hào môn này, chuyện cha mẹ và con cái không thân thiết lại là chuyện bình thường, huống chi anh còn là người thừa kế được gia tộc bồi dưỡng từ bé, dù anh đã ra nước ngoài cũng không bỏ.

Thiếu niên cũng không phụ kỳ vọng, anh được một vị giáo sư danh tiếng nhận làm đệ tử thân truyền. Còn cùng bạn học mở một công ty ở nước ngoài khi còn đang ngồi trên ghế nhà trường, công ty kia tuy nhỏ nhưng danh tiếng cũng không hề nhỏ, là một công ty chuyên về công nghệ đã đưa lên sàn. Dù chỉ mới thành lập được ba năm nhưng cũng đã có chỗ đứng vững chắc trong giới. Đây cũng là lý do mà thiếu niên chỉ mới 16 tuổi nhưng đã có khí thế của một người trưởng thành.

“Chuyện khác có thể không so đo, nhưng hôn nhân thì tuyệt đối không thể.” Thiếu niên lạnh lùng lặp lại. “Sau này tôi không về nhà chính nữa, anh đi mua một căn nhà ở tạm đi.”

Chu Trạch Chi nhỏ giọng “Vâng” một tiếng rồi lặng lẽ ghi chú “Đi mua nhà” vào mục phải làm gấp trong sổ nhỏ, sau đó lại liếc nhìn đồng hồ, liếc xong lại len lén nhìn thiếu niên.

“Không sao đâu thiếu gia, từ lúc cậu bắt đầu nổi khùng đòi xuống xe tôi đã báo lại với bọn họ là chúng ta có lẽ sẽ đến trễ một chút rồi.” Chu Trạch Chi nhỏ giọng lầm bầm.

“…”

“Chu Trạch Chi, anh lại ngứa da nữa rồi đúng không.” Thiếu niên bực bội đứng lên đi thẳng ra cửa trung tâm thương mại.

Chu Trạch Chi im lặng, sau đó thở dài một tiếng thầm thương cho phận đi làm công của mình, rồi mới đứng dậy đuổi theo thiếu niên.

Cửa chính của trung tâm thương mại này là cửa dạng xoay tròn, khi thiếu niên đi ra, ở bên kia, lại có một nhóm thiếu niên khác đẩy cửa đi vào.

“Ấy ấy, chờ tôi với thiếu gia. Mã Gia Kỳ thiếu gia ới…” Chu Trạch Chi ở đằng sau gọi với theo, rồi anh ta cũng chìm trong dòng người ra khỏi trung tâm thương mại.

Cửa xoay tròn, người ra người vào tấp nập.

Đinh Trình Hâm đang đi thì đột ngột dừng lại, cậu xoay người nhìn ra cửa.

Tống Á Hiên và Hạ Tuấn Lâm thấy cậu dừng lại thì cũng dừng lại. Tống Á Hiên và Hạ Tuấn Lâm cũng nhìn ra ngoài nhưng chẳng thấy ai quen, vì thế cậu bèn hỏi Đinh Trình Hâm:

“Trình Hâm, sao thế? Gặp người quen à?”

Đính Trình Hâm im lặng, có lẽ vì quá đông người nên cậu nghe nhầm. Vì thế cậu quay sang nói với 2 người bạn đang chờ mình:

“Không có gì đâu, tớ nghe thấy tên người quen thôi. Chúng ta mau đi đi nếu không thì trễ mất.”

“Có cần ra ngoài xem chút không?” Hạ Tuấn Lâm đề nghị.

Đinh Trình Hâm mỉm cười xua tay:

“Chỉ là một người không mấy thân quen thôi, không cần để ý, vẫn là sự kiện quan trọng hơn. Mau đi thôi nếu không thì không kịp xếp hàng mất.”

Tống Á Hiên và Hạ Tuấn Lâm nghe vậy cũng không nghĩ nhiều, ba người liền cùng nhau đi đến nơi tổ chức sự kiện. Họ sôi nổi thảo luận về sự kiện mà họ sắp tham gia, trong tiếng cười nói vui vẻ, Đinh Trình Hâm cũng quên đi hình bóng thoáng qua và cái tên khi nãy.

Cửa thang máy khép lại, cửa xoay tròn lại xoay.

Mã Gia Kỳ đã đi đột nhiên quay đầu trở lại trung tâm thương mại khiến Chu Trạch Chi theo sau cực kỳ khó hiểu, nhưng anh ta không dám hỏi, chỉ có thể im lặng chờ đợi.

Mã Gia Kỳ nhìn một vòng trước cửa trung tâm thương mại nhưng không thấy người mình muốn tìm. Ký ức về một hình bóng mơ hồ thoáng qua, Mã Gia Kỳ thở dài, đã qua nhiều năm, đối phương chỉ sợ cũng đã quên mất mình. Anh đưa tay sờ lên cổ, nơi đó có một sợi dây màu đỏ treo một đồng xu cổ. Đồng xu là thứ duy nhất của người kia mà Mã Gia Kỳ có, cũng là thứ nhắc nhở Mã Gia Kỳ về ký ức xa xăm kia.

“Thiếu gia, cậu đang tìm ai sao?”

Chu Trạch Chi thấy Mã Gia Kỳ nhìn ngó khắp nơi như đang tìm ai đó bèn hỏi, nhưng Mã Gia Kỳ chỉ lắc đầu.

Anh còn nhiều chuyện hơn để giải quyết, giờ cũng không phải lúc thích hợp để tìm người, ít nhất là cho đến khi xử lý đám người không biết điều kia trước đã.

Nghĩ vậy Mã Gia Kỳ liền quyết định rời đi, chỉ là lúc bước ra cửa vẫn ngoảnh lại một lần.

“Tiểu Tinh, chúng ta sẽ còn gặp lại sao?” Mã Gia Kỳ khẽ thì thầm, giọng nói nhỏ đến mức dễ dàng bị sự nhộn nhịp của dòng người nhấn chìm.

...Kết thúc chương 1...

...****************...

Hot

Comments

Dyan

Dyan

sợ quá ;>

2024-05-22

1

Hanagaki Kimio/Takemichi

Hanagaki Kimio/Takemichi

Chuyện bạn viết bao lâu rồi
Ngưỡng mộ độ hot của bạn ghê

2024-05-19

1

Quỳnh Chiii

Quỳnh Chiii

chéo ạ

2024-05-06

1

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play