Từ ngày hôm đó, hai đứa trẻ càng thêm quấn quýt. Ăn cùng ăn, chơi cùng chơi, học cùng học. Tảng đá đè nặng trong lòng anh bởi vậy mà dần vơi đi vài phần.
Trở lại năm anh và cậu được mười sáu tuổi.
Suốt khoảng thời gian bảy năm vừa qua, nhiều thứ đã đổi thay. Cuộc sống của anh và cậu là giả dụ. Ba mẹ Nghiêm Hạo Tường bằng ý chí kiên cường của mình đã vực dậy, làm ăn khấm khá trở lại. Mái nhà nhỏ đơn sơ hồi trước cũng đã trở thành một căn nhà hai tầng khá rộng, thoáng đãng.
Còn phần cậu, ba Hạ Tuấn Lâm tuy kiếm được việc làm nhưng là công việc chân tay nặng nhọc vì không có học thức cao, bằng tốt nghiệp. Làm được vài ba bữa lại nghỉ mấy hôm. Đồng ra đồng vào của gia đình cũng từ đó có chút bấp bênh. May mắn thay, mẹ cậu dù bỏ theo người đàn ông khác nhưng cũng không nhẫn tâm mặc kệ Hạ Tuấn Lâm, hàng tháng đều gửi tiền về đều đặn. Một số ít được dùng cho việc học của Hạ Tuấn Lâm, còn lại đều vào túi của ba cậu.
Duy chỉ có tình bạn của anh và cậu là vẫn mãi khăng khít. Hai người vốn dĩ chẳng phải kiểu bạn bè cùng nhau lớn lên từ khi còn nằm trong bụng mẹ. Thế nhưng đã từ rất lâu rồi, hễ nhắc tới người này liền lập tức nghĩ ngay đến người còn lại, mối quan hệ giữa Nghiêm Hạo Tường và Hạ Tuấn Lâm trong mắt người khác chính là như vậy.
Hình ảnh một Hạ Tuấn Lâm đi trước, liền có một Nghiêm Hạo Tường lẽo đẽo theo sau giống như hình với bóng, không thể tách rời, quá đỗi quen thuộc với mọi người xung quanh. Cũng chẳng biết từ bao giờ, số đồ vật anh và cậu dùng chung nhiều không đếm xuể. Thân thiết tới nỗi đắp chung một cái chăn, nằm chung một cái giường, sống chết thế nào cũng ôm chặt lấy nhau vì chứng sợ bóng tối của Hạ Tuấn Lâm.
Từ lúc có cậu làm bạn, không ngày nào anh không cười. Mỗi ngày, hai người đều có thể cùng nhau nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất. Sờ sờ, ôm ôm,... Quan tâm nhau từ những điều nhỏ nhặt nhất, nuông chiều cả những thói hư tật xấu của đối phương. Một câu là "Lâm Lâm ơi", hai câu là "Nghiêm Nghiêm à", ngọt đến mức sâu răng người nghe.
Ba mẹ Nghiêm Hạo Tường từ lúc biết anh quen cậu luôn thấy yên tâm. Bà Nghiêm từng hết lời khen ngợi Hạ Tuấn Lâm từ tài năng đến phẩm hạnh.
Sau khi hiểu rõ về hoàn cảnh gia đình cậu, Trương Kha Dĩnh quan tâm đến Hạ Tuấn Lâm nhiều hơn. Vô số lần Nghiêm Hạo Tường tỏ vẻ hờn dỗi mẹ anh vì có cảm giác bà yêu thương cậu hơn cả mình. Bằng chứng cho thấy cảm nhận của anh hoàn toàn chính xác là nếu hai đứa mắc lỗi thì bà chỉ phạt Nghiêm Hạo Tường, cậu sẽ được tha. Hạ Tuấn Lâm cũng nhận ra điều này, vì vậy cậu càng thêm yêu quý bà và gọi mẹ anh bằng cái tên vô cùng thân mật: "mẹ Dĩnh".
"Mau ăn đi, Lâm Lâm." - Trương Kha Dĩnh gắp miếng trứng chiên thơm nức bỏ vào bát cho cậu.
"Mẹ cứ ăn đi ạ, kệ con, con tự gắp được mà." - Hạ Tuấn Lâm nhìn bà nũng nịu.
"Lâm Lâm không ăn thì để con ăn cho." - Dứt lời, anh gắp lấy miếng trứng trong bát cậu bỏ vào miệng.
"Ai cho con giành ăn của Hạ Nhi?" - Bà đánh vào mông anh một cái rõ kêu.
"Mẹ thiên vị Lâm Lâm, con mới là con của mẹ mà." - Anh bĩu môi, mếu máo như muốn khóc.
Trương Kha Dĩnh dùng đũa gõ nhẹ lên đầu anh: "Không, mẹ nhặt mày ngoài đồng đấy!".
"Mẹ bất công quá đi!" - Nghiêm Hạo Tường đặt đũa xuống, chống hai tay vào hông, mặt bí xị, không thèm đoái hoài đến bát cơm còn đang ăn dở.
Hạ Tuấn Lâm từ nãy đến giờ im lặng chứng kiến tất cả, cậu bật cười trước sự đáng yêu của Nghiêm Hạo Tường và âm thầm cảm kích trước lòng tốt mà gia đình anh đối với cậu. Thì ra, gia đình thực sự là đây sao?
"Thôi nào, mấy mẹ con mau ăn đi, cơm nguội hết rồi!" - Ba anh lên tiếng.
Sở dĩ có khung cảnh bữa cơm ấm cúng này vì trong một giờ học thể chất cách đây không lâu, Hạ Tuấn Lâm đã ngất giữa sân trường. Chuẩn đoán được đưa ra là do cậu bị suy nhược cơ thể dẫn đến tụt đường huyết, nhiều hôm bỏ bữa gây ra thiếu chất, sức khoẻ không ổn định. Anh và Trương Kha Dĩnh khi biết tin đều rất lo lắng. Cậu thật vừa đáng trách, vừa đáng thương. Phải hiểu rằng, ba Hạ Tuấn Lâm vốn chẳng quan tâm đến cậu. Từ hôm đó, ngày nào Hạ Tuấn Lâm cũng ăn đủ ba bữa dưới sự giám sát của mẹ anh.
Quen biết lâu năm cũng không phải là không có cãi vã. Chiến tranh lạnh, giận hờn đến đâu thì chỉ cần ngoái đầu lại nhìn đối phương làm nũng một tí, mè nheo một tí là sẽ bình thường lại ngay.
Cậu và anh được xếp ngồi cạnh nhau trên trường. Trong lớp, cậu đích thị là một học bá. Anh cũng không thua kém cậu, hai người cứ thế bảo ban nhau học hành.
Còn nhớ, có một lần, cả buổi học Nghiêm Hạo Tường chẳng nói năng gì, cạy miệng cũng nhất quyết không chịu nói, mặt lại lạnh tanh. Chỉ cần nhìn thoáng qua liền biết anh dỗi cậu, nhưng mà dỗi vì điều gì thì Hạ Tuấn Lâm không tài nào nghĩ ra.
Cậu ra sức lay lay cánh tay anh để gây chú ý nhưng anh cũng mặc kệ. Hạ Tuấn Lâm cam đoan rằng, mọi ngày tên tiểu tử này luôn ấm áp và quan tâm cậu lắm nhưng nay tự dưng lại như thế, chẳng giống cậu ta thường ngày.
Tan học, Nghiêm Hạo Tường cũng lững thững đi đằng trước, không thèm đợi cậu để cùng về.
Hỏi ra mới biết, giờ ra chơi hôm ấy, lúc Hạ Tuấn Lâm đi mua nước, có một bạn học cùng khối thích thầm cậu đã lâu nhờ anh đưa thư tỏ tình và sô-cô-la cho cậu.
Nghiêm Hạo Tường sau khi nghe thấy lời thỉnh cầu của người bạn đó mặt mày đen như than. Anh hung hăng từ chối người ta trên danh nghĩa: người bạn thân thiết nhất của Hạ Tuấn Lâm. Anh còn lấy lý do, cậu muốn tập trung học hành và gia đình không cho phép yêu đương để đuổi khéo.
Hạ Tuấn Lâm tiếp nhận thông tin xong cũng chỉ biết bất lực cười khổ.
"Dù gì cũng phải hỏi qua ý kiến của tớ chứ, biết đâu lại là một cô em xinh tươi. Hợp gu liền đồng ý!" - Hạ Tuấn Lâm khuơ khuơ tay trước mặt, làm điệu dáng như đang thoa son điểm phấn.
"Tất nhiên là KHÔNG! Vừa nhìn đã biết KHÔNG PHẢI LOẠI NGƯỜI TỐT ĐẸP." - Càng về cuối, anh càng lên giọng. Thậm chí còn khoanh tay, đứng quay lưng lại với cậu.
Thực chất, Nghiêm Hạo Tường vốn đã mềm lòng bỏ qua từ lâu nhưng anh không thể để bản thân mất giá như vậy được, phải cố tỏ ra khó chịu một chút, dù sao cũng rất lâu rồi mới có cơ hội được cậu dỗ dành như thế này.
"Này! Có cần lớn tiếng vậy không? Bảo thương mình, yêu mình mà mắng mình... Thế là không thương mình rồi...” - Ban đầu Hạ Tuấn Lâm cũng to tiếng nói lại nhưng đến cuối thì lí nhí như thì thầm. Cậu nào có biết, Nghiêm Hạo Tường vẫn nghe thấy rõ từng lời, anh còn đang cười thầm.
"Nói cho cậu biết, người ta bảo với tớ là được cậu quan tâm, cho mượn dù hôm trời mưa to, nhắc nhở uống nước ấm lúc trời lạnh và NHIỀU NHIỀU HÀNH ĐỘNG KHÁC NỮA nên mới có tình cảm." - Lông mày Nghiêm Hạo Tường chau lại, cố nặn ra khuôn mặt khó chịu.
"Ayyo, vị tiên sinh đây là đang ghen đó sao?" - Hạ Tuấn Lâm thích thú trêu chọc.
"Xừ..." - Anh bị nói trúng tim đen đành giả vờ lảng tránh.
"Thôi mà, không giận tớ nữa." - Cậu lon ton chạy đến trước mặt Nghiêm Hạo Tường, không ngừng lay lay người anh làm nũng.
"Chúng ta đi ăn, bữa này tớ bao coi như chuộc lỗi, có được không?" - Hạ Tuấn Lâm phồng má chu môi, chưng ra cặp bánh bao mềm mềm trắng trắng, đôi mắt thì long lanh nhìn anh năn nỉ.
Trong lòng Nghiêm Hạo Tường bây giờ đang nở hoa vì thỏ nhỏ quá đỗi mê người rồi: "Được, xem như cậu biết điều.".
Updated 23 Episodes
Comments
✨𝓶𝒾𝔀𝓸𝓷(ฅ⁍̴̀◊⁍̴́)و ̑̑
💝
2024-07-31
1
✨𝓶𝒾𝔀𝓸𝓷(ฅ⁍̴̀◊⁍̴́)و ̑̑
💖
2024-07-31
0
Anonymous
💘
2024-07-31
0