Thoáng chốc, thời gian trôi nhanh như thổi, 22 năm trôi qua, cả La Kì và Tiêu Kim đã trở thành những thanh niên đẹp nhất, mạnh mẽ nhất trong hai tộc Tiêu-Linh.
Và quả đúng như lời Hắc phu nhân đã nói 22 năm trước. Hắc La Kì từ nhỏ đã thông minh hơn người, lớn lên trí tuệ càng khó có ai sáng bằng. Và La Kì có khả năng đặc biệt gọi là Thiên Lực: Mỗi lần anh lên rừng, cả vạt rừng đốn đổ rạp, anh đi ra khơi, cá đầy ắp ghe, nhưng mà La Kì luôn phàn nàn với mọi người rằng đây chỉ là sức khỏe đơn thuần của anh, và năng lực đặc biệt thật sự của anh có lẽ vẫn chưa thức tỉnh hết khi mà anh luôn nghe thấy những giọng nói của một linh hồn vua chúa nào đấy bên tai, anh cho rằng đó mới là năng lực đặc biệt của mình. La Kì có kiến thức uyên bác, hiểu rõ khoa học vật lí bên ngoài nên trong 2 tộc không còn ai có thể đọ với anh được nữa. Thế nhưng, sức mạnh, trí tuệ là thế, nhan sắc của La Kì lại không được tuấn tú cho lắm vì năm xưa đã bị vết sẹo đen trên trán hủy hoại dung nhan. Hắc phu nhân cũng vì vết sẹo này mà tiêu hao bao nhiêu tiền dụ thầy cúng cơm về. Mời trăm người thì cả trăm đều nói rằng đây không phải sẹo bình thường, vết sẹo đen trên ấn đường là biểu hiện cho tương lai La Kì sẽ có một quyết định gì đó rất khủng khiếp, và nó hoàn toàn không thể biểu hiện cho sự may mắn. Chính điều đó khiến La Kì có đôi chút tự ti về mình mặc dù người trong làng Tiêu Linh đều hiểu và thông cảm.
Trái với La Kì, Tiêu Kim lớn lên vô cùng xinh đẹp, trang nhã, nết na, tốt bụng. Người ta so sánh nàng với mặt trăng trên trời, trăng còn phải e thẹn, nói tóc nàng như suối mây, suối mây cảm thấy sung sướng, lời nói tựa như ngàn tiếng chim, dáng điệu như rồng phượng uốn lượn trên trời. Đặc biệt ánh mắt thanh tú, sâu thẳm mà không đáng sợ, long lanh mà không ưu phiền, khi nàng cười thì ngàn hoa đua nở, mây mù tan hết. Nàng có khả năng đặc biệt là tạo ra một lớp bảo vệ bản thân xung quanh trong phạm vi bán kính 2m, nhất thời có thể cản được vô vàn sát thương trong 3 giây. Ngoài ra, trí tuệ, học bác của nàng không phải vào dạng xuất sắc, nhưng bù lại nàng có tài cầm kì thi họa, nữ công gia chánh đều giỏi, cũng được coi là mĩ nhân toàn diện.
Một hôm, Hắc trưởng lão và Tiêu trưởng lão đại diện hai tộc đến đình làng nói chuyện, và tất nhiên hai ông này không mang phu nhân theo rồi (há há!!), tốt nhất nên để hai người đàn ông lo liệu cho nhanh, dẫn theo hai bà vợ mất công có chiến tranh.
- Hắc huynh à! - Tiêu trưởng lão nói - Ta đã mời thầy pháp đến xem bát tự của hai đứa nhà chúng ta rồi, tháng 9 năm nay có ngày mùng 10 rất đẹp đó, huynh có đồng ý...
- Haha! Tốt, rất tốt! Ta còn mong sớm hơn nữa là. Vậy không biết huynh như vậy rồi còn phu nhân huynh thì như thế nào? Liệu phu nhân có đồng ý với quyết định này không?
- À, ban đầu bà ấy cũng có chút lưỡng lự, dù gì cả nhà ta cũng chỉ có một đứa con gái, bà ấy lấn cấn là đương nhiên, ta cũng thuyết phục được bà ấy rồi. Trai lớn lấy vợ, gái lớn theo chồng, không thể giữ nó ở mãi bên mình được, riết rồi bà ta cũng đồng ý rồi. Mà huynh phải biết, ta tốn nước bọt lắm đấy, họng đã khát khô rồi đây này. Haha!!
- Đội vợ lên đầu là trường sinh bất tử mà! Haha! Vậy hôm nay chúng ta chén một bữa, không say không về!
- Được! Được!
La Kì từ nhỏ đã được nghe về nhan sắc nghiêng nước nghiêng thành của Tiêu Kim. Cứ mỗi lần nhìn thấy nàng là như bị hút hồn, cảm giác như thần lực mất hết, tâm trí rối bời. Vì thế La Kì từ lâu đã yêu Kim rồi. Còn Tiêu Kim cũng vô cùng tinh tế, nàng thấy được nhan sắc bên ngoài chỉ là thứ tạm bợ, nên bao nhiêu công tử tuấn tú đến cầu thân, đều bị từ chối, "Ít ra, ta cũng không đem những kẻ phá gia chi tử để vào mắt". Vì thế nàng mến mộ La Kì vô cùng.
Tháng 9 năm đó, lễ cưới của hai tộc Tiêu - Linh vang vọng vài ngày đêm, cá dưới nước cũng phải giật mình, thú trong rừng không ngủ nổi một giấc, chè chén no say,...
Niềm hạnh phúc của đôi vợ chồng trẻ không kéo dài được bao lâu. Hai năm sau, Tiêu Kim vẫn không thể có con, điều này làm Hắc phu nhân tức giận vô cùng, những cuộc cãi vã cũng từ đây mà ra.
- Kì Nhi! Việc chính trị trong làng con chưa gánh đến, thì lí do gì lại không thể cho ta một đứa cháu để ta bầu bạn. Có phải con đi chơi bời lêu lổng bên ngoài, bỏ mặc vợ của con ở nhà lạnh lẽo không, hả? Muốn ta tức chết rồi mới sinh cháu đúng không?
- Mẹ quá đáng vừa chứ! Con cũng cố gắng mà. Con ra ngoài đi hiểu rõ về bên ngoài để nắm bắt tình hình tộc ta chứ có chơi bời lêu lổng gì chứ? Vẫn còn rất nhiều gia tộc cần giúp đỡ vì họ khó khăn, gian khổ. Sau này con sẽ là thủ lĩnh kế nhiệm của tộc Linh đó, không lấy lòng dân rồi con quản lợn trong chuồng chắc?
- Hay! Hay cho tên nhóc con bất hiếu này. Được, cứ cho là con đúng, vậy thì lỗi là nằm ở con vợ vô dụng của con. Nếu đã vậy, nó không sinh được cháu cho ta, ta sẽ kén vợ khác cho con để nó tiếp tục nuôi dòng máu Linh tộc!!
Tiêu Kim ngồi trong phòng khâu vá, nghe được tường tận cuộc nói chuyện của La Kì và mẹ chồng thì không cầm được nước mắt. Không phải vì lo sợ hay nhục nhã, nàng vốn đã rất thương chồng rồi, Tiêu Kim không màng danh lợi, dù có bị đuổi đi cũng không sao, nhưng rồi tiếng xấu sẽ đi về đâu. Tộc Tiêu? Cha nàng? Hay mẹ nàng? Hỡi ôi! Ai thấu được chữ "tâm" đâu?
Như nghĩ ngợi một lát, nàng lau nước mắt khi La Kì đi vào. Hắc phu nhân đã về. Thấy Tiêu Kim ngồi khóc nức nở, La Kì vội vàng ghé đến:
- Nàng...nàng nghe thấy rồi sao?
- Vâng! Thiếp nghe rồi, và cũng hiểu rồi!
- Đừng tin lời mẹ ta, bà ấy dọa suông vậy thôi. Nào, nàng nghỉ ngơi đi, mấy hôm nay nàng tiều tụy lắm rồi, đừng gắng sức!
Tiêu Kim nhìn La Kì, rồi nàng nói bất chợt:
- Thiếp vô dụng! Điều đó là thật, nhưng không thể làm ảnh hưởng tới chàng được. Nếu thiếp không sinh được con trai, sớm muộn gì cũng bị trục xuất khỏi tộc Linh thôi. Thiếp có ý này, mong chàng sẽ chấp thuận!
- Nàng nói đi!
- Thiếp muốn nhờ tới sự giúp đỡ của các thế lực Thần Linh! Thiếp muốn tới Địa Đạo Thần giới! Chàng sẽ cho ta đi chứ?
- Địa Đạo...Thần giới!
La Kì trong vài giây mặt cắt không còn giọt máu. Nhưng trấn tĩnh lại, chàng phản đối quyết liệt:
- Không được! Tuy nói đó là nơi của Thần nhưng có khác gì địa ngục đâu. Một sai sót nhỏ cũng có thể vạn kiếp không siêu sinh. Từ trước tới nay chưa có ai vào đó mà an toàn đi ra cả. Nàng có hiểu không đó? Đó không phải nhà mà muốn vào là vào thích ra là ra đâu. Không được, ta phản đối, quá nguy hiểm!
- Vậy nếu thiếp đem theo pháp sư thì sao?
- Pháp sư cũng không được! Pháp sư có thể đánh lại thần sao? Pháp sư thì không phải người à?
Tiêu Kim bặm môi, không nói gì thêm. Nhưng Hắc trưởng lão từ đâu bước vào, đã nghe được cuộc nói chuyện của hai vợ chồng.
- Cha!
- Hửm! - Hắc trưởng lão giơ tay ra hiệu đã hiểu - Ta nghe hết rồi. Tiêu Kim, con cũng là con của ta, an nguy của con ta rất lo. Đây không phải chuyện đùa đâu. Con suy nghĩ kĩ đi, ta có thể xem xét!
- Xem xét gì chứ? - La Kì nói - Không thể được đâu ạ!
- Ta đang nói chuyện với con dâu ta, ngươi ở đâu xen vào?
La Kì im bặt. Ra hiệu cho Tiêu Kim từ chối. Nhưng ánh mắt của nàng lại cương quyết hơn bao giờ hết, nàng đứng dậy.
- Thưa cha, con nghĩ rất kĩ rồi! Đây không phải con đường mà con có thể chọn. Thà con chết ở Địa Đạo Thần giới cũng còn đỡ hơn là bị đuổi khỏi tộc, làm tiếng xấu muôn đời. Con cũng chỉ là phận nữ nhi, con cũng sợ lắm chứ, nhưng từ nhỏ con đã được dạy rằng khi không còn ngã rẽ nào nữa, con đường phía trước ta không có quyền sợ. Vì thế con phải đi!
- Ôi trời ạ! - La Kì ôm mặt - Sao mình vô dụng thế này?
Hắc trưởng lão cười, xoa đầu Tiêu Kim nói:
- Chỉ cần con dâu ta thích. Ta sẽ tìm người đưa con đi! Vậy hai ngày nữa lúc mặt trời chưa lên, con đến sau Khu luyện thuốc gặp ta, ta sẽ bảo một pháp sư tài giỏi nhất đi cùng con. Nên La kì, con cũng yên tâm đi. Đánh lại Thần là điều không thể, nhưng nhất thời Thần cũng không làm gì được ông ta đâu. Vị pháp sư này ta mời được ở tộc Tiêu sát chân núi, ông ta đã ở giữa cảnh giới của người và Thần rồi, con có thể yên tâm.
La Kì miễn cưỡng gật đầu, nhìn vợ mình chàng lại thở dài.
Địa Đạo Thần giới - Nơi ở của sáu vị thần trụ cột trong vũ trụ Kim Thần, Mộc Thần, Hỏa Thần, Thủy Thần, Thổ Thần và vị thần mạnh nhất trong số đó: Vĩnh Hằng Đại La Thần (Thần Chết). Địa Đạo Thần Giới có một Tế Đàn bằng phẳng, rộng bằng nửa sân bóng đá quốc tế, hình lục giác, cao hơn mặt đất 2m, nằm sâu trong khu rừng Tiêu Sơn, được bao bọc bời sương mù và rừng rậm bạt ngàn. Không có con thú nào dám sống ở đó. Âm khí nặng nề, lại có Phù thủy canh giữ khu rừng, nếu nói là Thần giới thì đúng mà nói là lối vào Quỷ Môn cũng không hề sai...
------------- Còn tiếp---------------
Updated 188 Episodes
Comments
Quang Trung
Mình thật sự đã cuốn theo tác phẩn này
2020-10-11
1