Cuối hạ mà vẫn nóng nực. Nhưng có khi vì thế, mình mới biết yêu mấy cơn gió ngoài kia. Sau khi làm hết bài tập Toán, Sơn Trà nằm bò ra mặt bàn, hướng mắt về bầu trời xanh sắc bén bên ngoài Thế giới. Trời đã về ngang lưng chiều. Nắng dịu dần đi. Ngoài cửa sổ có âm thanh rè rè của động cơ. Ngoài cửa sổ có ngọn núi to. Trên núi to có con đường đất đỏ. Cạnh con đường đất đỏ là những cái cây. Nếu đánh lừa mình 1 chút, sẽ tưởng tượng ra những vị thần đang vây quanh 1 con quái vật rắn rất lớn.
Hôm nay trời đẹp lắm. Cứ trời nắng là đẹp. Dù có gắt gao đổ nắng. Nhưng cũng đỡ hơn 1 ngày mùa đông. Cô giáo dẫn vào lớp một nam sinh cao gầy.Cánh tay cũng gầy, trắng tới mức có thể nhìn thấy những đường gân xanh hằn lên rõ rệt. Gương mặt trẻ tới gần như phát sáng. Mắt cậu ấy rất đẹp, có màu nâu trong dìu dịu. Mi dài và cong như mi con gái. Cậu ấy đeo kính. Tóc cậu ấy hơi xoăn. Tàn nhang kéo dài từ gò má tới mang tai.
Là bạn hàng xóm mới chuyển tới mà ta!
- Chào mọi người. Mình tên là Tùng Hân. Mình mới chuyển tới từ thành phố bên cạnh. Thời gian tới mong các cậu giúp đỡ nhiều hơn.
Cậu bạn nói ngắn gọn rồi xin cô giáo xếp chỗ luôn. Cô giáo xếp cậu ấy ở một chỗ trống cạnh cửa sổ. Cách chỗ Sơn Trà 2 dãy bàn. Chỉ cần con bé quay đầu nhìn xuống, nhất định sẽ vừa vặn thấy nét nghiêng của cậu ấy chậm rãi ngửa lên.
Tùng Hân không kéo rèm cửa. Nắng vừa vặn chiếu lên trang vở trắng. Sơn Trà mơ màng vẽ cậu với chiếc vương miện hoàng gia trên đầu. Hoàng tử mùa hè sao? Thật là đẹp quá!
Sơn Trà cứ mải nhìn cậu mãi như thế.
Cho tới khi đôi mắt màu nâu trong khẽ lướt qua. Con nhóc đỏ mặt. Giật giật mái đầu rối tung, gục mặt xuống bàn.
Hèn hạ trốn biệt đi mất!
...****************...
Giọng hát mềm mềm êm ái len vào giấc ngủ. Sơn Trà uể oải mở mắt, tâm trạng bình ổn miên man, hệt như dòng nước mát len lỏi qua từng tế bào dìu dịu. Sơn Trà duỗi người trên chuyến bus tan tầm, tai gắn headphone chầm chậm nhìn giao lộ phía trước.
Chuyển động dừng lại.
Hôm nay học mệt ngủ quên 1 cái. Y rằng đi quá chuyến xe. Âm nhạc ru con bé chìm vào mơ màng. Lỡ mất trạm dừng cần phải xuống rồi. Sơn Trà vội băng qua dòng người, chạy sang phía đối diện để bắt chuyến xe ngược lại.
Tùng Hân ôm balo đen ngồi trên ghế chờ xe, quầng thâm dưới mắt rõ rệt tới mức Sơn Trà tưởng cậu vừa mới bị ai đấm. Cậu bé chìm nghỉm trong rừng người chen chúc nhau đứng chờ xe bus tới, lặng thinh lạc lõng giữa muôn vàn câu chuyện đan xen. Sơn Trà không ngừng quay ngược quay xuôi để ánh mắt lướt qua gương mặt cậu bé nhiều lần. Nắng đậu lên gò má. Ửng hồng.
Vặn vẹo mất mấy phút.
Sơn Trà hạ quyết tâm làm quen với cậu trai lửng lơ đó.
- Xin chào bên ấy. Bên này tên là Sơn Trà! Hôm qua bọn mình gặp nhau trên sân thượng. Hôm nay cậu là học sinh mới của lớp tớ. Tớ bị lỡ mất chuyến bus vì đi lộn trạm. Tớ... tớ có thể ngồi cùng cậu không?
Im lặng.
Tùng Hân ngó cô nhóc tóc tai rối nùi trước mặt, hàng loạt câu hỏi chạy dọc trong đầu, cuối cùng cũng không bật ra thành tiếng. Gương mặt ửng đỏ của thiếu nữ dưới ánh mặt trời lẳng lặng in sâu vào thước phim thanh xuân còn giữ lại trong trí nhớ. Khóe miệng mím chặt khiến cho cô bạn hơi lúng túng. Vẻ tự tin ban đầu cũng từ từ mất đi.
Mắt cô bé hiện ra vẻ thất vọng không giấu giếm.
- Xe bus tới rồi.
Tùng Hân hất mặt về phía chiếc xe bus màu đỏ đang chậm chạp bò tới. 2 đứa nhóc vội chạy lên xe, chiếm được 1 chỗ ở hàng ghế cuối. Sơn Trà ngồi xuống cạnh cậu, nghe hơi thở phía sau khe khẽ, êm dịu lắng đọng, ánh hoàng hôn màu hồng nhạt đọng lên 2 vai.
- Bên dưới còn nhiều chỗ mà?- Tùng Hân nhìn Sơn Trà đang đưa mắt ra cửa sổ, trong lòng thắc mắc- Sao lại chui lên đây?
- Tại tớ thích ngồi cạnh cậu!- Con bé vọt miệng. Sau sửa lại. Lúng túng- Ý là tớ thích ngồi cùng với người quen trên xe bus.
- Đâu có quen?
- Bây giờ quen rồi.
Xe bus dừng lại trước trạm. Sơn Trà đu người xuống trước. Cậu bạn điềm tĩnh xuống sau. Những ngón tay mảnh khảnh nắm lấy quai cặp đeo chéo. Nắng chiếu xuống, tóc cậu có màu nâu hạt dẻ.
Hạnh Nhi đang đứng trước cổng nhà nói chuyện với mẹ Sơn Trà. Chẳng biết 2 người nói gì, vẻ mặt vui vẻ, giống như đang kể chuyện cười. Sơn Trà xoa xoa mái tóc rối, xoay người nhìn bóng dáng cao gầy cầm chìa khóa mở cửa vào nhà, sau đó mới hớn hở co chân chạy về phía nhà mình. Vừa chạy vừa chào mẹ rất to.
- Về rồi hả? Hôm nay tới rủ mày đi ăn kem nè.
- Kem gì? Ở đâu thế? - Sơn Trà vừa nghe thấy "kem" bèn hớn hở ra mặt.
- Quán mới mở. Gần đây thôi.
- Mẹ ơi cho con đi nhé.
- Vào cất cặp đi đã.
Mẹ nheo nheo mắt cười. Bóng dáng thiếu niên phía bên kia ô rào sắt lẳng lặng biến mất sau khoảng không màu xám tro mỏi mệt.
Updated 25 Episodes
Comments
HGum
Giống những đứa trẻ con ghê, hồi xưa mình cũng từng đòi mẹ này nọ nhưng lớn rồi mới hiểu đòi hỏi nhiều quá ng khác sẽ thấy phiền hà hơn🥲
2024-06-27
0
Thanh Hà Nguyễn
Sơn Trà vui vẻ quá. mình thích các bạn vui vẻ và năng động thế này
2024-04-06
0