Tùng Hân không biết mình đã ngủ thiếp đi được bao lâu. Lúc mở mắt ra vẫn thấy mảnh thủy tinh vỡ vương vãi khắp nơi. Dư âm của 1 trận đòn roi... Ánh đèn hiu hắt từ trong phòng ngủ của mẹ rơi vãi dưới sàn nhà màu vỏ trứng. Sau 1 trận thô bạo, người đàn ông đó đã cùng con trai ông ta bỏ ra ngoài. Ý nghĩ này khiến tinh thần của Tùng Hân được nới lỏng. Chợt có tiếng chuông cửa vang lên. Tùng Hân đứng dậy. Mái tóc rối nùi cùng vài người trong xóm nán lại trên bậc thềm nhà Tùng Hân.
Cậu mở cửa, Sơn Trà đứng liêu xiêu trên bậc tam cấp.
- Có... có việc gì thế?
Tùng Hân không khỏi bối rối khi thấy cô bé. Sơn Trà giải thích qua mấy câu. Tùng Hân cười gượng đính chính lại vài thông tin, cốt đuổi khéo mấy người hàng xóm lớn tuổi ra về.
Hóa ra vừa rồi người đàn ông kia gây ra âm thanh rất lớn, cùng 1 trận chửi rủa, khiến cho hàng xóm lo lắng chạy qua. Dù sao cũng không có gì to tát. 3 ngày 1 trận nhẹ, 5 ngày 1 trận nặng. Đối với mẹ con Tùng Hân mà nói, gần 8 năm qua, mọi chuyện, đã quá quen thuộc rồi.
- Dạ, không sao đâu... Tại con học kém bị điểm thấp nên bị dượng la... Dượng giận bỏ ra ngoài chút... Con cảm ơn cô chú đã quan tâm nhiều...
Người lớn "ôi dào" vài tiếng, rồi cùng nhau rời đi. Trước khi về nhà còn bỏ lại vài câu động viên Tùng Hân cố gắng học tốt...
Cuối cùng chỉ còn bóng dáng liêu xiêu của Sơn Trà còn nán lại trên bậc tam cấp.
- Sao cậu còn đứng đực ra đó? Mau về đi!- Giọng Tùng Hân không giấu nổi vẻ mất bình tĩnh.
- Tớ thấy tay Tùng Hân bị thương rồi.
Sơn Trà không biết lấy ở đâu ra một cái urgo màu hồng hình hello kitty, rồi nhẹ nhàng cầm lấy tay cậu, dán lên vết cắt đã khô trên lòng bàn tay. Cái này hình như là lúc cậu chạy lại đỡ cho mẹ, bị người đàn ông kia xô ngã xuống mặt sàn vương vãi mảnh thủy tinh. Chắc do thủy tinh cắt phải rồi. Bây giờ mới cảm thấy đau...
- Tùng Hân về nghỉ đi... Tớ về nhà đây!
Bóng dáng nhỏ nhắn biến mất sau dàn hoa vàng trước cổng. Tùng Hân dơ lòng bàn tay ra trước mặt, nhìn miếng urgo hello kitty màu hồng, bất giác nhoẻn 1 nụ cười nhạt nhòa trong đêm...
...****************...
Hôm nay trời vẫn đẹp lắm. Vẫn xanh. Mây trắng xốp bay lưng chừng...
Sơn Trà và Hạnh Nhi chọn chỗ ngồi cạnh cửa sổ, nơi có chiếc bình hoa trong suốt bao nhiêu năm vẫn lẳng lặng lấp lánh dưới mặt trời. Sơn Trà thích chỗ này, vì nó quen thuộc và rất làm biếng rời đi. Chứ nó cũng tự cảm thấy, hình như mình chẳng còn thiết tha gì với núi non sông biển ngoài kia...
- Tùng Hân ấy, nghe nói cậu ấy từng là học sinh xuất sắc đứng đầu toàn khối đấy.
Sơn Trà mở to mắt, tò mò đến quên cả thở. Con bé đưa 1 thìa kem lên miệng, vội vàng hỏi:
- Sao mày biết?
Hạnh Nhi ngước đầu lên trần nhà. Vẻ mặt kiêu ngạo như 1 chú thiên nga trắng. Giống như nắm chắc phần thắng, cô bạn nói:
- Hừ, nịnh đi chứ!
- Hử?
Mắt cô bạn liếc sang quầy bánh ngọt ráo hoảnh.
- Hiểu rồi con quỷ! Muốn vị gì?
- Dâu tây nhé.
Sơn Trà chống tay lên cằm, nhìn Hạnh Nhi ăn bánh ngọt rất xinh. Cô bạn buộc tóc cao, đuôi tóc hơi xoăn nhẹ, vẻ mặt tinh nghịch trong ánh nắng chiếu qua cửa sổ. Hạnh Nhi nói:
- Có gì mà không biết. Tao xem qua học bạ của bạn ấy mà. Giỏi lắm. Không phải dạng vừa đâu.
- Giỏi thế cơ à...
- Ừ... nhưng theo như thông tin được biết, cậu ấy không được thân thiện lắm đâu! - Hạnh Nhi ngập ngừng- Gia đình của cậu ấy hơi phức tạp... Mẹ cậu ấy đi bước nữa thì phải. Nên Tùng Hân không hay nói chuyện đâu... Kiểu... tự ti ấy...
- Ừm ừm...
Sơn Trà đóng nắp bình giữ nhiệt. Hạnh Nhi nghiêng đầu về phía sau.
Tùng Hân đứng trong vùng sáng mãnh liệt hắt tới phía bên ngoài ô cửa kính. Những ngón tay gầy xanh xao chắt nước nóng từ bình nước vào ly mì gấp sẵn mép giấy. Lọn tóc xoăn nhẹ rủ xuống trước trán. Lòng bàn tay lộ ra, vết thương đỏ chói mắt đã đóng vảy.
Sơn Trà nghe trong lòng hẫng xuống 1 nhịp. Cậu ấy bóc mất miếng urgo hello kitty rồi.
- Sơn Trà!
- Hả?
- Mày có nghiêm túc không?
- Nghiêm túc gì?
- Thì... đó...
- Tao mới gặp người ta vài lần mà! - Sơn Trà cười gượng gạo. Con bé gãi mái đầu rối nhùi tới mức xù cả lên. Gò má đỏ ửng. Lan từ từ chậm rãi tới mang tai. - Làm sao mà thích được nhanh thế...
- Tao có nói mày thích bạn chưa mà sao chưa khảo đã xưng rồi!
Mặt Sơn Trà hoàn toàn đỏ bừng lên như cà chua chín. Con bé chẳng biết nói thế nào. Ánh mắt của Hạnh Nhi giống như diều hâu cú vọ, chuẩn bị nói hết tất thảy những điều xấu hổ con bé giấu vừa kín vừa kĩ ở trong lòng ra.
Chuông vào lớp lại reo lên lần nữa.
Học sinh ngượng đường ngược nắng, nhanh chân chạy về phía lớp học. Bóng dáng nam sinh mảnh khảnh biến mất sau vết nắng trên thềm gạch. Từ từ rồi khuất bóng.
Tinh thần Sơn Trà được buông lỏng. Nhưng cô bé cũng không biết phải nói gì hơn. Hạnh Nhi híp mắt cười nhìn cô bạn. Ánh mặt trời chiếu xuống gò má đỏ ửng. Đôi mắt sáng lấp lánh dưới màu thanh xuân chậm rãi.
A! 17 tuổi rồi...
Updated 25 Episodes
Comments
HGum
🤣🤣
2024-06-27
0
HGum
Ngta đọc đoạn này thấy yên bình nhẹ nhàng sao tui đọc hiểu nghĩa sao thấy sao thấy mắc cừ😅
2024-06-27
0
HGum
Cái tên Sơn Trà này sao càng nghe càng thấy rất dịu tai nha, nghe cứ nhẹ nhàng bay bỗng cảm giác người con gái này có vẻ đẹp vô cùng dịu dàng í☺️
2024-06-27
0