Chương 1.3

Bị hấp dẫn

Trở về với hiện tại lúc này.

Lục Thần với vết thương trên má, cậu thấm vết máu vào tay áo. Cậu lên bước đi dọc theo con đường. Trong đầu nghĩ đến cảnh khi về nhà sẽ nghe những lời mắng của mẹ mình thì lại thấy nản lòng.

Vết thương trên má hơi nhói, mà trong túi lại chẳng có đồng nào để ghé vào tiệm thuốc mua bông băng nữa. Lục Thần cứ thế chán nản bước đi. Lúc này đã chiều tối, đèn đường và các đèn biển quảng cáo đã bật lên từ khi nào mà câu không hề để ý.

Cậu lần nữa lại đưa tay áo lên chấm vết thương ở má. Vết máu vẫn rướm ra, cậu không ngờ kẻ đánh mình lại nhanh và mạnh đến vậy. Lục Thần không tức vì bị đánh mà cậu khó chịu khi bản thân đã cố gắng nhanh đến mức nào cũng không thể chạm đến tên khốn đó.

Lục Thần vừa đi vừa có chút bực dọc trong người, cho đến khi cậu dừng chân ở trước một phòng khám ngoài giờ. Lục Thần muốn băng lại vết thương, vì gò má cậu rất rát. Cậu đứng suy nghĩ thì một người đàn ông từ trong đó đi ra. Anh ta mặc bộ đồ trắng, thì Lục Thần cũng biết đó là bác sĩ làm ở bên trong đấy. Bên cạnh anh ta là một người với cái tay đang bị bó bột. Anh ta ân cần dìu người đó ra ngoài rồi đôi lời dặn dò về tình trạng cánh tay bị thương.

Lục Thần để ý theo nam bác sĩ đó, và ánh mắt cậu vô tình bị anh ấy nhìn thấy. Lục Thần có chút giật mình khi cậu đứng ngây người ra. Đang có ý định đi tiếp thì nam bác sĩ đó lên tiếng... "Cậu bị thương sao?"

Giọng anh ta nhẹ nhàng và khiến cậu muốn trả lời k ngay...

“Tôi...không có tiền"

Nụ cười liền nở trên môi anh ta...

Không biết ma lực gì mà Lục Thần hướng bước chân theo anh ta đi vào trong phòng khám đó.

Ở đây có nhiều phòng, nam bác sĩ đó đưa cậu vào phòng xử lý vết thương. Lục Thần ngồi trên ghế chờ đợi. Cậu nhìn theo anh ta lấy dụng cụ, bông băng lên một cái khay. Anh ấy có vẻ rất cao, nhìn từ phía sau thấy được cơ thể rất cân đối. Bàn tay lớn nhưng lại rất nhẹ nhàng. Lấy xong những đồ cần thiết, anh ta quay lại phía Lục Thần đang ngồi, lúc này cậu nhìn lên bảng tên trên áo anh ấy. "B.S Đình Phong"

Trong đầu cậu nhẩm ngay cái tên đó vào đầu. Người đang xem vết thương cho cậu là Đình Phong. Anh ta năm nay đã hơn 30 tuổi, trước đây đã từng công tác ở một bệnh viện lớn trong thành phố. Khoảng một năm trở lại thì xin nghỉ việc để mở phòng khám tư. Với kinh nghiệm và có trách nhiệm nên Đình Phong là một bác sĩ giỏi được nhiều người biết đến.

Hôm nay anh ta vô tình gặp Lục Thần với cái má bị thương thì liền đem cậu vào phòng để xử lý. Ngồi ngay sát cạnh nhau, Đình Phong xem vết thương trên má rồi liên nói

“Cậu làm sao mà bị thương vậy?

Lục Thần không muốn kể rằng mình bị kẻ khác đánh. Vì mỗi lần nói ra câu đó cậu đều nhận được những lời chỉ trích mà thôi...

"À...tôi bị té..."

Thực chất Đình Phong biết vết thương đó do tay người tác động đến. Nhưng vì cậu trả lời như vậy nên anh ấy cũng không hỏi nữa. Tiếp đó ấy bông lênis để lau vết thương...

"Đau không?”

“Không đau lắm"

Sau khi lau vết máu khô xung quanh, Đình Phong rửa lại vết thương để tránh nhiễm trùng. Lục Thần có hơi xót và cậu nghiêng mặt khi Đình Phong muốn chấm bông có cồn lên vết thương lần nữa. Biết cậu đau, anh ta liền đưa tay áp lên má một cách nhẹ nhàng...

“Chịu khó một chút nhé! Sẽ hết đau ngay đây"

Ngón tay cái của Đình Phong di chuyển đều gần vết thương để xoa dịu cơn rát đó cho cậu. Lục Thật nhìn ánh mắt đó, và cả hành động ân cần của anh ta, trong lòng cậu như được an ủi.

“Cậu vẫn đang đi học à?"

Lục Thận không dám gần đầu vì Đình Phong đang xử lý vết thương. Cậu chỉ mở miệng “Dạ” nhẹ một tiếng.

“Còn đau nhiều không?"

Vẫn giọng nói nhẹ nhàng bên cạnh tai. Lục Thần nhìn anh ta rồi trả lời....

“Dạ! Còn một chút"

Bàn tay Đình Phong vẫn áp lên má cậu, tiếp đó anh ta chấm nhẹ thuốc lên vết thương, rồi trấn an...

“Vết thương sẽ không để lại sẹo đâu. Nhưng mai cậu quay lại đây để tôi thay băng nhé!"

Đình Phong băng lại vết thương trên má cho cậu. Anh ấy dùng miếng gạc vừa đủ để che vết thương nên Lục Thần không cảm thấy quá vướng.

“Cảm ơn anh! Mai tôi đến sẽ gửi tiền cho anh"

"À... Không cần đâu! Chỉ là một vết thương nhỏ thôi.”

Lục Thần vẫn nói sẽ trả tiền, tiếp đó cậu xin phép ra về nhưng ánh mắt vẫn cứ chú ý đến Đình Phong. Cậu ngập ngừng bước hơi chậm ra phía cửa, giọng anh ta lại ấm áp vang lên...

"Này em!"

Lục Thần quay lại thì Đình Phong liền dặn dò...

“Nhớ không được để nước vào vết thương nhé!"

Lần đầu tiên cậu được một người quan tâm như vậy. Lục Thân nhanh chóng bị người đàn ông đó hấp dẫn. Cậu gật đầu rồi cười lại với anh ta.

_____________

Tối đó cậu về nhà, ăn mì xong thì liền vào phòng. Mẹ cậu mãi đến khuya mới trở về. Thấy trong thùng rác có vỏ gói mì, bà biết con trai lại không nấu cơm. Có mua ít đồ ăn, nên đã lên phòng gọi Lục Thần, nhưng khi mở cửa thấy cậu đã ngủ thì bà ấy không muốn đánh thức cậu nữa.

Khi cửa phòng đóng lại, Lục Thần mở mắt ra. Cậu chỉ giả vờ ngủ vì không muốn xuống nhà để mẹ thấy vết thương ở má.

Sáng hôm sau, Lục Thần cũng dậy sớm rồi rời nhà trước khi mẹ dậy. Việc hai mẹ con ít nói chuyện cũng quá quen nên mẹ Lục Thần cũng chẳng để ý cậu ấy bị thương hay đi đánh nhau với ai cả.

Lục Thần đi qua phòng khám của Đình Phong. Vi quá sớm, phòng khám còn chưa mở cửa. Cậu dừng chân lại trước cửa phòng khám rồi nhớ lại cảnh tối qua. Nghĩ đến người đàn ông với giọng nói ấm áp, rồi cử chỉ dịu dàng làm trong lòng cậu có cảm giác rất khó tả.

Đứng ngẩn ngơ nhìn vào trong thì bỗng nhiên có một giọng nói phía sau truyền đến...

"Cậu cần gì sao?"

Là giọng nói của Đình Phong, cậu vội quay lại, ánh mắt bất ngờ nhìn hắn. Nhận ra cậu là người bị thương ở má hôm qua. Trên má vẫn còn băng miếng gạc. Đình Phong tiếp tục lên tiếng....

"Là cậu sao?"

"Dạ....chào anh!"

“Vết thương của cậu đau sao?"

Thật ra cậu đã không còn thấy đau từ khi được người đàn ông này áp cái tay lên má. Thế nhưng giờ cậu lại nói dối....

“Vâng! Tôi thấy đau hơn hôm qua”

Đình Phong liền nói ngay khi thấy cậu kêu đau... “Vậy cậu vào trong đi, để tôi kiểm tra lại"

Đình Phong mở cửa, và đi trước. Cậu bước theo sau và chú ý thấy anh ta có xách một túi đồ, nhìn thoáng thấy đó là đồ ăn. Đột nhiên cậu lại muốn biết nhiều hơn về người đàn ông đó...

"Anh ở đây sao??"

Đình Phong thường không nói chuyện cá nhân của mình khi ở phòng khám, nhưng thấy cậu hỏi thì lại trả lời... “Ừm, tôi thỉnh thoảng sẽ ở lại đây.”

"Nhà anh ở đâu?"

Câu hỏi đó làm Đình Phong liền nhìn đến cậu... “Nhà tôi ở vùng ngoại ô, hơi xa nên chỉ cuối tuần tôi mới về"

Đình Phong vừa nói vừa gỡ miếng gạc trên má ra cho Lục Thần. Hắn nâng nhẹ cằm cậu lên để nhìn rõ vết thương. Lúc này mặt hắn sát gần, cậu có thể nhìn rõ đường nét trên khuôn mặt ấy. Mắt, sống mũi, môi, hàng lông mày của người đàn ông này thật đẹp.

"Cậu có thấy đau vùng này không?"

Đình Phong ấn nhẹ lên vùng gần thái thương của Lục Thần, thế nhưng vì cậu đang mải nhìn nên không nghe anh ta hỏi.

Đình Phong nhìn lại ánh mặt cậu đang chú ý tới mình, thì liền bật cười...

“Này nhóc! Cậu đau chỗ này không?"

Lục Thần giật mình, cậu cảm nhận chỗ tay Đình Phong ấn rồi trả lời...

"Dạ đau..."

“Chỗ này thì sao?"

"Đau lắm"

"Còn chỗ này”

"Cũng đau..."

“Thế còn chỗ này”

Anh ta đặt tay lên chóp mũi của cậu...Lục Thần vẫn kêu đau. Đình Phong biết cậu đang nói dối, nhưng lại không vạch mặt. Anh ta xoa nhẹ lên má cậu hệt như hôm qua. Cảm giác ấm áp làm Lục Thần càng thấy thích người đàn ông này.

Khi được băng lại vết thương, cậu liền vội nói.. “Chiều tối tôi quay lại kiểm tra vết thương nhé?"

Đình Phong gật đầu... "Ừm, nếu thấy đau thì đến đây tôi khám cho"

Lục Thần rời khỏi phòng khám của Đình Phong, mà trong lòng liền phấn trấn. Cậu chưa bao giờ lại thấy vui như hôm nay.

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play