chương 3

Đèn điện trong phòng sáng trưng, Thành tay cầm dây điện nhìn chằm chằm vào cái ổ cắm trên tường. Nếu thật do cậu bị điện giật mới xuyên đến nơi quái quỷ này thì giờ để điện giật thêm lần nữa có thể trở lại với thực tại của cậu không? Thành trút hơi thở dài, hạ quyết tâm mấy lần vẫn không sao thực hiện được, chỉ đành cầm sợi dây trần đặt sát ổ điện.

- Thành... con làm gì đấy?

Cửa bật nở, tiếng hét thất thanh của người mẹ khiến cậu giật thót, thành công thực hiện hành động mà nãy giờ bản thân chưa dám làm. Cũng may sợi giây vừa chạm đã bị giật văng ra, Thành ngã ra đất bất tỉnh nhân sự.

Lần nữa tỉnh dậy, cảm giác bản thân còn sống, giọng nói lập trình một lần nữa lại vang lên.

- Hay quá, suýt thì chưa hết tập một cậu đã tự đi chết rồi. Nhân vật quần chúng như cậu sợ còn chết nhanh hơn ý.

Thành giật mình vùng dậy.

- Cái quái gì vậy, thả tôi ra ngay.

Bác sĩ và người nhà cậu từ ngoài chạy vào. Mẹ cậu nước mắt ngắn nước mắt dài ôm chặt lấy cậu an ủi. Mẹ nâng mặt cậu, nhờ kí ức của nhân vật, Thành cũng không ngại ngùng xa lạ quá. Mẹ cậu lau nước mắt.

- Thành, có phải học hành vất vả lắm không? Nếu áp lực quá mẹ xin cho con chuyển lớp. Hay ở trường con không hòa hợp được với các bạn?

Thành ngơ ngác, vội vã tìm lí do hợp lí nhất để đánh lừa mọi người.

- Có đâu mẹ. Chẳng qua con đang... đang... à con đang nghiên cứu định luật Vật lý ý mà. Mà lỡ tay nên... mới bị thế.

Mọi người đương nhiên không tin, nhưng Thành đâu thể nói sự thật được. Họ chỉ đành nhờ Ly chăm sóc cậu lúc ở trường.

Mấy hôm sau, Thành vẫn tới trường bình thường. Những cảnh ngày thường không có trong tình tiết truyện Thành vẫn có thể tự do là mình. Thành tựa lưng vào tường thở dài, cuộc sống bình yên ngắn ngủi lại sắp kết thúc rồi. Ngay chiều ấy, có cuộc thi học sinh giỏi môn Vật Lý, trong nguyên tác, đây lại là một lần nữa cậu với Trần Hoàng Thanh gặp xích mích.

Thoáng chốc Thành đã ngồi trong phòng thi, ngồi ngay bàn bên cạnh không ai khác chính là cậu bạn lớp a1 tên Thanh kia. Cậu ta vẻ mặt kiêu ngạo, hếch lông mày nhìn Thành khiêu khích. Lại là hành động của nhân vật quần chúng, cậu cũng quay đầu, xoay bút đầy đắc ý.

- Cứ chờ đó, ai hơn ai còn chưa biết đâu.

Thành lúc đó chỉ bất lực hành động theo cốt truyện, lẩm bẩm mà chẳng thành tiếng nhắn nhủ với chính nhân vật" Lưu Minh Thành ơi, cậu đừng đụng vào hắn nữa, chết sớm thì có hoàn hảo cỡ nào cũng vô ích thôi. Nhân vật quần chúng của tôi ơi." Thanh ngồi vên cạnh chau mày, quăng chiếc bút trên tay về phía cậu.

- Mày nói gì đấy thằng ranh.

Trống phát đề vang lên, Thành làm rất nhanh, dường như kiến thức đã nằm gọn trong lòng bàn tay. Thanh cũng không kém cạnh, cứ thỉnh thoảng lại ghé nhìn cậu một cái rồi cười khẩy.

Mấy hôm sau đã có kết quả, không ngoài dự đoán Thành đạt giải Nhất với số điểm 19,5, còn Thanh chỉ xếp thứ hai với 19 điểm. Cậu ta cầm tờ kết quả đấm mạnh vào gương trên tường nhà vệ sinh. Đám bạn xung quanh thấy thế cũng hoảng vội cản hắn lại. Thanh vò đầu bứt tai không thể chấp nhận được, hắn gào lên.

- Lại là thằng chó đấy. Nó không cướp hết mọi thứ của tao nó không chịu được, đã thế tao phải cho nó bài học.

- Đừng nóng tao có cách này.

Thằng Huy bên cạnh nói nhỏ vào tai Thanh, sắc mặt cậu ta tĩnh hẳn lại. Tuy có một chút ngập ngừng, nhưng thằng Huy nhanh chóng phân tích.

- Mày xem loại nó học lớp a2, mình a1 lại học thêm gia sư bao nhiêu chả lẽ lại để thua nó được? Thằng này mà không gian lận tao không làm người!

Thanh nghĩ lại, dẫu suốt cả buổi thi bản thân luôn nhìn cậu, hoàn toàn không thấy Thành gian lận gì. Nhưng cái tôi cao của hắn xua đi tất cả, cùng với sự ghen tỵ tột cùng khiến Thanh nghe theo lời xui khiến ấy đổ oan cho Thành.

Ly cầm giấy báo kết quả đi đến, thấy Thành vẫn đang chống tay ngồi trên cầu thang lên xuống. Cô cuộn tờ giấy lại, nhẹ nhàng đi tới hù Thành một cái. Mặt mũi Thành lúc này đã ỉu xìu như bánh đa ngâm nước. Ly vỗ vai an ủi rồi ngồi xuống cạnh Thành.

- Chỉ thiếu 0,5 điểm nữa là đạt điểm tuyệt đối rồi. Cậu còn thất vọng sao?

Càng nghe Ly nói, mặt Thành càng méo xệ, cậu im lặng chờ tiếng loa réo gọi tên.

-Yêu cầu bạn Lưu Minh Thành 11a2 xuống ngay văn phòng Đoàn.

Hiểu liền! Thành xách ba lô đứng dậy. Quả nhiên nào lấy đâu ra yên bình lâu thế. Cuối cùng giông bão cũng ập tới rồi. Ly nắm lấy vạt áo khoác Thành hỏi han. Cậu chỉ lắc đầu lẳng lặng bước xuống. Đang đi thì thấy bóng Thanh đi ngược chiều từ dưới lên, còn không quên cười đểu cậu một cái.

- Em còn gì muốn nói nữa không?

Đến bốn, năm người cùng phòng thi tố cáo Thành gian lận, yêu cầu tước danh hiệu và hạ hạnh kiểm của cậu. Thành liên miệng thanh minh cho mình nhưng vô ích. Vừa lúc ấy Thanh từ ngoài đi vào đắc ý nói:

- Nhiều người làm chứng vậy mà còn chối sao? Cậu nói dối cũng nên biết ngượng chứ.

- Câu đấy phải dành cho cậu mới đúng chứ. Đừng tưởng tôi không biết cậu đã làm gì.

Thanh đưa hai tay nhún nhẹ vai, bĩu môi châm chọc. Nhiều người cùng lên tiếng chẳng lẽ lại thua một lời thanh minh của Minh Thành. Cuối cùng nhà trường đành đợi điều tra xem xét lại mọi chuyện.

Lòng người đã buồn trời còn buồn hơn, tự nhiên cuối chiều về lại đổ một trận mưa tầm tã. Thành nhìn mưa thở dài, bên cạnh vẫn có Ly an ủi. Cậu nhìn mưa rơi, sợ hãi trước ngày tháng đang tự đếm ngược tuổi thọ của mình. Sau đó nhìn ra làn mưa, vô tình nhìn thấy một bóng người bị đẩy ra khỏi xe ô tô, tức mình giậm đạp mấy cái xuống nền gạch. Thành bỗng cảm thấy cảnh này quen quen.

" Trong cơn mưa tầm tã, Thanh bị anh trai cùng cha khác mẹ đẩy ra khỏi ô tô. Hắn tức điên đạp chân liên hồi xuống nền gạch, không thể ngừng nguyền rủa cho chiếc xe kèm theo anh trai mình đi đường gặp tai nạn chết luôn đi.

Ly và Thành từ xa trông thấy bóng người dưới mưa, cô quay lại bảo trúc mã chờ đợi một chút, còn mình thì giương ô chạy ra ngoài, che cho cậu bạn đang ướt đẫm dưới cơn mưa. Thanh lúng túng như cố che đi gì đó, Ly chỉ dúi ô vào tay hắn, quan tâm hỏi hắn một câu, thấy cậu ta chẳng tiện bói thì phải, dưới sự thôi thúc của cơn mưa, Ly chỉ tốt bụng nhắc nhở.

- Đừng để ngấm mưa, kẻo bị ốm đó.

Rồi vội vàng chạy về bên tán ô của trúc mã. Cũng vì cái ô đó, trong Thanh dần rung động, có lẽ là bởi sự tốt bụng của Ly. Hóa ra cô không chỉ giỏi giang xinh đẹp mà còn ấm áp đến thế."

Nguyên văn câu truyện trong phân cảnh này thoáng qua rất nhanh. Thành vội đứng chắn trước mặt Ly, xoay người cô lại chỉ hướng khác.

-Hình như nãy tớ thấy bố cậu đợi ở cửa bên kia kìa, ra đấy đi.

Nói rồi cậu kéo theo Ly đi mất. Lúc này Thành bỗng nhận ra có vẻ như những phân cảnh mà nhận vật quần chúng của cậu chỉ là tác nhân phụ cậu hoàn toàn có thể tự mình điều khiển.

Thành từ chối đi chung xe vì có hẹn với mẹ. Cậu vẫy tay tạm biệt Ly. Trở lại đứng dưới mái hiên trường, Thành sửng sốt phát hiện dưới làn mưa trắng xóa ngoài kia vẫn còn một cậu bạn đang điên cuồng đạp bóng rổ trên sân bóng ngoài trời. Mưa to quá, Thành chẳng nhìn rõ đó là ai, chỉ biết vội vàng gỡ ô chạy ra che giúp cậu ta.

Chiếc ô xanh xé ngang làn mưa, để lại một khoảng bình yên dưới tán ô nhỏ.

- Trời mưa rồi không về đi còn ở đấy mà chơi bóng. Cậu bị khùng à? Cầm lấy ô đi

Cậu bạn kia quay người lại, thân hình đô con cao lớn hơn hẳn Thành. Cậu ngước nhìn lên khuôn mặt, thấy mái tóc cậu ta rủ xuống tận mắt. Đợi một lát, Thành mới nhận ra đấy có phải ai lạ đâu mà chính là kẻ giết cậu sau này đây, tại mái tóc vuốt ngược của cậu ta rủ xuống nên trông có phần khác bình thường. Lúc này bàn tay cậu ta cũng đã nắm lấy ô, Thành sợ đến cứng người. Vừa hay phía sau có tiếng mẹ gọi. Thành xoay người bỏ cả ô chạy trong làn mưa chui tọt vào ô tô của mẹ. Trái tim lúc bấy giờ còn chưa hết run

Hot

Comments

sara-chan

sara-chan

chưa hết tập1 đã ngủm

2024-08-06

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play