Danh Gia Vọng Tộc
Non nớt, đau thương, và mất mát, là tất cả những gì Lục Thanh Hy nghĩ đến mỗi khi nhớ về cuộc hôn nhân đã kết thúc của mình.
Nhưng cô chưa từng oán trách người đàn ông ấy. Có lẽ vì cuộc đời cô, ngay từ khởi đầu, đã không dành sẵn cho cô những điều gọi là êm ấm hay ngọt ngào. Ít nhất, trong quãng thời gian làm vợ anh, dù chỉ trên danh nghĩa, cô từng biết thế nào là cảm giác được bảo bọc. Anh cho cô tất cả những gì có thể, chỉ trừ một thứ, tình yêu.
Anh không yêu cô.
Hai năm chung sống, bình lặng đến mức lạnh lẽo. Mọi thứ cứ như thế, êm đềm trôi qua, để đến một ngày, cô biết mình phải buông tay, biết mình chẳng còn lý do để tiếp tục giữ lấy một cuộc hôn nhân vô vọng này.
Lục Thanh Hy nhìn lên bầu trời trắng xám của Luân Đôn, cô bất giác nhớ lại sắc trời ngày cuối cùng của anh và cô, cũng âm u và se lạnh. Tháng Bảy ở đây ẩm ướt, buốt nhẹ như những ngày mưa dài lê thê ở Thành Bắc. Nó khiến cô chợt hoài niệm, thì ra đã lâu như vậy rồi, bốn năm kể từ khi cô rời khỏi đó...
“Hy Hy!”
Giọng nói trong trẻo cắt ngang dòng ký ức. Cô quay lại, nhìn thấy Mộc Nhã đang bước nhanh về phía mình, gương mặt thân quen hiện lên trong khung cảnh mờ sương.
Lục Thanh Hy mỉm cười, vẫy tay.
Hơn một năm không gặp, niềm vui trong lòng cô hiện rõ qua ánh mắt.
Mộc Nhã ngồi xuống đối diện, vừa xoa hai tay vào nhau vừa than vãn:
“Tháng Bảy thật sao? Sao lạnh thế này!”
Nhìn chiếc mũi ửng đỏ của bạn, Lục Thanh Hy khẽ cười:
“Nhiệt độ không quá hai mươi độ đâu. Tháng này là ấm nhất rồi đấy.”
So với Thành Bắc, khí hậu nơi này lạnh hơn nhiều.
“Cậu gọi nước chưa?” Lục Thanh Hy hỏi.
“Rồi,” Mộc Nhã đáp, vẫn chưa ngừng xoa tay. “Mà sao lại hẹn giờ này? Cậu không đi làm à?”
“Mình không gia hạn hợp đồng, đãi ngộ không tốt. Hôm qua là ngày làm cuối cùng.” Cô ngừng một chút, rồi hỏi ngược lại đối phương: “Còn cậu? Sao đột nhiên tới Luân Đôn vậy?”
Mộc Nhã thở dài một tiếng:
“Cũng vì tư bản cả thôi. Mình đi công tác, tiện khảo sát môi trường sống.”
“Môi trường sống?” Cô nghiêng đầu, đôi mắt thoáng vẻ ngơ ngác.
Mộc Nhã cười tươi:
“Đậu học bổng thạc sĩ ở Cambridge rồi. Mình giỏi không?”
“Thật à? Khi nào cậu nhập học?”
“Tháng Chín. Nhưng mình đang đau đầu chuyện công ty, hợp đồng chưa hết, nếu tự ý nghỉ sẽ mất lương, mất bảo hiểm, còn phải bồi thường.”
Nhìn vê ảm đạm của Mộc Nhã, Lục Thanh Hy im lặng một lúc, rồi lên tiếng:
“Hay để mình làm thay cậu. Mình chỉ nhận lương thôi, phần bảo hiểm khi hết hợp đồng, mình sẽ hoàn lại phần cậu đã đóng.”
Cô nói nhẹ nhàng, tựa như đều đã nghĩ đến điều này từ trước.
Bốn năm trước, lúc cô chênh vênh nhất, Mộc Nhã từng nhường cho cô cơ hội sang Luân Đôn du học. Giữa hai người, chẳng cần cân đo.
"Thật sao?" ” Mộc Nhã sửng sốt, ánh mắt sáng bừng lên rồi lại thoáng trầm xuống. "Nhưng cũng không được, mình không muốn cậu về đó, cậu chịu khổ như vậy là đủ rồi Hy Hy."
Lục Thanh Hy nói vậy, để xoa dịu nỗi lo trong lòng bạn mình. Nhưng chính cô hiểu, nỗi bất an kia chưa từng nguôi. Không còn nước mắt, nhưng ký ức thì vẫn đó, chạm vào là đau.
Ánh mắt Lục Thanh Hy vô thức lạc vào khoảng không. Thành Bắc trong những ngày mưa như hiện về, xám xịt, ảm đạm, và buốt lạnh như chính quãng đời cô từng trải qua ở đó.
Nếu gặp lại anh, sẽ thế nào?
Nếu chấp niệm vẫn còn?
Bi thương chợt chiếm lấy tâm can, Lục Thanh Hy chợt nhận ra một điều, bản thân đã chẳng đủ dũng khí để vô âu vô lo.
Mộc Nhã nhìn ra sự trầm mặc trong mắt cô, khẽ nắm lấy tay đang siết chặt tách trà ấm.
“Hy Hy, cậu không cần vì mình. Nếu thật sự không muốn, mình sẽ tìm cách khác. Mình không muốn cậu tổn thương thêm một lần nào nữa.”
Lục Thanh Hy mỉm cười yếu ớt, ánh mắt vẫn còn đọng lại một nỗi buồn mong lung...
“Không sao đâu. Mình đã trốn chạy rất lâu rồi. Hơn nữa… mình cũng nên về thăm mẹ mà.”
Mộc Nhã thoáng nén một hơi thở dài, ánh mắt có chút xót xa.
“Cậu tuyệt đối không được chịu đựng nữa.”
Như có ánh nắng xuyên qua tầng mây xám mây xám cao vời vợi, chiếu rọi một chút ấm áp vào đôi mắt Lục Thanh Hy. Cô vỗ nhẹ lên bàn tay của đối phương, tựa như trấn an cũng tựa như xoa dịu khẽ khàng nói một câu:
“Cảm ơn cậu, Mộc Nhã.”
Updated 94 Episodes
Comments
Mai uyên - 梅渊
Tả hay lắm
2024-11-23
1
So Lucky I🌟
Đã là chấp niệm thì khó buông bỏ lắm, nhất là chuyện tình cảm. Nhưng cho dù có khó tới mấy, có muốn trốn tránh ra sao thì cũng có lúc phải đối mặt thôi.
2024-10-12
8
So Lucky I🌟
Cuộc đời tuyệt vời nhất là khi gặp khó khăn, mỗi người chúng ta đều gặp được những người bạn tốt. Cô ấy không có được tình yêu nhưng cô ấy lại có được tình bạn, một tình bạn đúng nghĩa. Cũng mong cả hai cô bạn này đều có được hạnh phúc cho riêng mình.
2024-10-12
8