Chương 2: Thích đấy?

Chỉ cần xin lỗi là được chứ gì..

Tôi cúi gằm đầu xuống, cố tình né tránh ánh mắt lạnh như băng của cậu ta.

"Xin...xin lỗi. Chuyện lúc sáng chỉ là hiểu lầm, cậu bỏ qua nhé."

Cậu ta không trả lời, đến cái gật đầu cũng chẳng có. Tôi thở phào ra một hơi, lặng lẽ nhích người rời đi.

"Khoan đã !"

Giật cả mình. Sao còn níu tôi lại làm gì, định ăn vạ?

"Đánh người ta một cái rồi bỏ đi. Xin lỗi thôi là xong à?"

"Chứ cậu còn muốn gì nữa?"

Không thể vừa mới chuyển trường đã gây họa thế này được. Đường đường mẹ tôi cũng là một doanh nhân có tiếng, đứa em trai lại học giỏi như vậy thì tôi ít ra vẫn phải giữ chút hình tượng của bản thân. Mọi chuyện chắc còn cứu vãn được.

"Vậy tớ khao cậu một bữa, thế là huề nhé."

"Không..."

"Thế nhé. Quyết định vậy đi."

Rút lui là cách tốt nhất. Dù sao đánh cậu ta một cái thì đâu có gì mà to tát. Tôi chỉ làm quá lên thôi.

Thoáng cái đã khép lại một ngày. Sau buổi học, tôi tự lủi thủi đi về một mình. Đường về nhà của Thiên Lạc không cùng hướng với tôi nên hai chị em chẳng thể cùng nhau tán gẫu. Mặc dù tôi còn rất nhiều điều thắc mắc muốn hỏi nó kể từ khi cha mẹ ly hôn mãi cho đến bây giờ.

Thời gian qua em sống tốt không ?

Hai cha con có hòa thuận hơn trước không nhỉ ?

Em muốn gặp mẹ không ?

Hay...

"Em ấy lớn thật rồi."

...***...

Thiên Lạc nhắn với tôi. Nó bảo sáng nay cả hai sẽ cùng nhau đến trường, bảo tôi đợi trước quán ăn gần nhà nhưng rõ ràng trong tin nhắn, thằng bé có nhắc đến việc bạn học nó sẽ đi cùng đâu.

"Chào buổi sáng."

Xem kìa, cậu ta đang cố tỏ ra vẻ thân thiện với tôi kia đấy. Có gì thì cứ chửi xối hết lên đầu tôi đây này. Chào đón bằng một nụ cười giả tạo như thế thà rằng đánh trả tôi một phát còn hơn. Nếu vậy thì không ai nợ ai...

"Chào cậu."

Không khí sượng trân quá. Tôi chỉ biết gật gù chào lại rồi mau chóng né người đi. Vô tình lướt ngang qua chiếc áo đồng phục trắng phau, bảng tên in rõ dòng chữ màu xanh.

"Cậu là Hạo Vũ?"

"Chứ không lẽ là tên của cậu?"

Tôi xị mặt ra, lôi điện thoại tức tốc gọi cho Thiên Lạc. Thằng bé này định chọc tức tôi sao, hẹn cho đã rồi biến đâu mất. Chưa kể còn mang cái tên này đến đây làm gì.

"Sao cậu lại ở đây ?Không đi cùng Thiên Lạc à?"

"Nhà tôi gần đây, không ở đây thì ở đâu. Chẳng lẽ cậu muốn đuổi tôi đi?"

"A...tớ không có ý đó."

Cậu ta ngoảnh mặt nhìn ra ngoài đường, trực tiếp lơ tôi cứ thế mà băng qua. Trông tôi chẳng khác gì con ngốc cả, bị cậu ta bơ thẳng mặt đúng là nhục hết sức.

"Khả Hy ?"

"Ơ..hả?"

Hạo Vũ, cậu ta quay đầu lại nhìn tôi. Gió thu bất chợt nổi lên, cảm giác mát lạnh chen lẫn vào lớp da. Mái tóc cậu ta phảng phất, mang theo một hương thơm thật dễ chịu.

"Đừng quên. Khao tôi một bữa đấy."

Hắn còn cười cho được!!

Cục tức của tôi sắp lòi đến nơi rồi đấy. Cậu ta không để tôi ngắm trọn vẹn khoảnh khắc này hay sao. Chậc, đúng thật là trai đẹp, được mấy ai bình thường...

Tôi lẽo đẽo theo sau đít cậu ta. Chẳng khác nào cái đuôi ve vẩy phía sau. Nếu không phải cùng đường đến trường thì tôi đâu dại mà làm thế này. Còn thằng nhóc Thiên Lạc đó, hại tôi một vố bộ vui lắm chứ gì. Tôi là trò đùa của nó chắc?

Hạo Vũ, cậu ta có lẽ trông thuận mắt với nhiều bạn nữ lắm nhỉ. Vẻ ngoài hào nhoáng thế kia thì tôi dám chắc ít nhiều bạn học cũng mê mẩn bởi nhan sắc ấy. Nhưng tính tình thì tôi chẳng rõ...

"Này !"

"Hở ?"

"Cậu lên trước đi."

Sao lại bảo tôi lên trước, rõ là cứ nhìn tôi không phải sẽ cảm thấy khó chịu đấy à.

"Đi sau cứ như kẻ bám đuôi vậy."

"Ai thèm bám đuôi cậu kia chứ."

Nhất định phải chọc tức tôi thì cậu ta mới bằng lòng được hả? Đúng là tức chết tôi rồi.

Mặc xác cậu, tôi phóng như bay về phía cổng trường. Để mình cậu ta chỉ còn là một dấu chấm nhỏ từ phía xa, dần dần và mất hút..

Chưa hết một ngày mà đã từng hiểm họa này đến hiểm họa khác đang trực chờ đợi tôi. Giai Tuệ hẳn là cậu ấy đã đứng đợi ở đây từ sớm, cậu ta chán chường ngồi phịch xuống bàn và nhanh chóng tươi cười khi bắt gặp tôi bước vào phòng học.

"Khả Hy, mau tới đây."

Tôi lê bước chậm rãi về phía bàn học, mặt không chút cảm xúc, uể oải chống tay lên bàn.

"Chuyện gì?"

"Em trai của cậu..ừm..thì..giới thiệu cậu ấy cho tớ có được không? Muốn làm quen..."

Giai Tuệ thẹn thùng, cử chỉ đôi chút rụt rè. Lời nói nhỏ nhẹ hơn bình thường, phải chăng con bé này.

"Thích Thiên Lạc á !!"

"Cậu nói bé thôi."

Biết ngay mà, vậy ra đó là lí do nó kết thân với tôi. Còn tưởng muốn làm chị em tốt cơ đấy, tất cả là thủ đoạn, là thủ đoạn nhằm nhắm đến em trai tôi.

"Tớ không giúp được."

"Nhưng mà..."

Thầy Trịnh bước vào lớp. Tôi xua tay bác bỏ, ngầm ý Giai Tuệ nên bỏ cuộc. Con bé có vẻ tiếc nuối, tôi cũng chẳng thể làm gì khác được. Vốn Thiên Lạc e là cũng không hứng thú với bọn con gái trong trường. Gu của nó, chắc mặn lắm nhỉ?

Hot

Comments

Lavender

Lavender

Cái nết bà n9 giống tui quá tròiಠ◡ಠ

2024-06-27

3

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play