Chương 3: Đừng khóc

"Giúp tớ thì cậu muốn gì tớ cũng làm."

Giai Tuệ khẽ thì thầm ngay cạnh tôi, con bé cúi đầu khuất sau tấm lưng của tụi bạn. Chốc chốc lại lén nhìn thầy Trịnh một cái, ra là sợ thầy phát hiện.

"Ừm, để tớ hỏi nó giúp cho cậu."

Mà lạ thật, thằng nhóc ấy hôm nay lại không đi học.

Chỗ ngồi trống trải dường như trở thành tâm điểm của sự bàn tán. Ngay cuối các dãy bàn học, vài đứa còn thì thào to nhỏ với nhau. Xem ra ở cái trường này, Thiên Lạc cũng là một chàng trai được bạn bè ưu ái, có chỗ đứng khá cao đó chứ.

"Gì đây? Đi trễ à?"

Thiên Lạc đứng ngay trước cửa lớp, thằng bé im lặng đáp lời thầy bằng cách gật đầu. Khóe môi có vết bầm nhẹ, chẳng lẽ đi đường do bất cẩn nên xảy ra sự cố. Không đến rủ tôi là vì lí do này sao? Đổ oan cho nó rồi.

"Em vào lớp đi."

Tiếng thầy thở dài thườn thượt, mọi thứ đều rơi vào tĩnh lặng. Chỉ còn nghe phấn cạ vào bảng, từng trang giấy sách vở được lật qua lật lại nhàm chán. Thiên Lạc thẫn thờ ngồi đó, vẻ mặt tươi cười vốn có bị mất hút phía sau tâm trạng ủ rũ và nặng nề.

Tôi bâng quơ hướng mắt lên bảng, mỗi con chữ mập mờ vội lướt qua, thanh âm từ bên ngoài vọng vào khung cửa chỉ còn là tiếng đàn bay bổng nhẹ nhàng.

Tôi gục xuống bàn học, chợp mắt một chút thôi. Chắc không bị phát hiện đâu...

"Dậy đi Khả Hy."

Giai Tuệ lay lay người tôi. Tôi từ từ chậm rãi ngước mặt, nheo mắt lên bảng đen.

A..Hết tiết thật rồi này.

"Vậy cậu định bao giờ sẽ giúp tớ?"

"Giúp gì cơ?"

"Chuyện của tớ và Thiên Lạc ấy. Không lẽ cậu ngủ đến đần độn à. Quên rồi sao?"

Tôi vươn vai đưa mắt nhìn Thiên Lạc. Trông nó cũng ngủ ngon lành cơ đấy.

"Trong hôm nay, tớ sẽ giúp cậu."

Dải mây hồng cuộn lại thành từng khóm nhỏ bồng bềnh lơ lửng trên trời xanh. Tôi bước theo nhịp chân của Thiên Lạc, từng bước từng bước đến bên cạnh đứa em trai mình. Đôi mắt long lanh rũ xuống nhìn tôi, thằng bé cười đểu với tôi một cái rồi quay lưng bỏ đi.

"Chuyện sáng nay là như nào vậy?"

"Dọc đường bị ngã, thế thôi."

Lúc này nó mới xoay người lại để nói chuyện đàng hoàng với tôi. Nhưng ánh mắt lại lạc hướng về nơi khác, cố gắng lẩn tránh đi mọi sự thật phía trước.

"Ông ấy đánh em à?"

Nó im lặng. Xem như thừa nhận rồi. Trước giờ không phải là tôi chưa từng thấy cảnh cha tôi dùng bạo lực để dạy dỗ con cái. Bản thân tôi cũng đã từng, đau lắm, ông ấy đánh rất đau..

"Có đau không?"

Thằng bé gật đầu. Một đứa trẻ to xác, lớn rồi phải biết tự bảo vệ bản thân mình kia chứ. Thấy nó tội nghiệp như vậy tôi đây chẳng nỡ lòng mắng nó.

"Theo chị, chị dẫn em đi ăn."

Tôi dắt tay Thiên Lạc kéo thằng bé như hồi chúng tôi còn nhỏ. Thuở đó ở bên nhau, em nói sau này khi lớn lên nhất định sẽ bảo vệ chị.

Tôi phì cười, thật sự chị không cần. Hãy bảo vệ bản thân em trước đi, sau này có vợ rồi thì bảo vệ cho cô ấy. Bảo vệ cuộc sống và hạnh phúc của cả hai, chỉ mong có vậy là tốt rồi. Mọi thứ đều sẽ ổn cả thôi.

"Chị không rủ bạn em à?"

"Bạn nào cơ?"

Một bóng người từ từ tiến đến gần hơn. Tôi ló mặt sau bức người cao lớn của thằng bé. Ánh mắt không rời lại vô tình chạm mặt với cậu ta.

"Định quỵt à? Cậu hứa sẽ mời tôi một bữa còn gì."

"Ừ. Mời thì mời."

Nể mặt em trai tôi, hôm nay tâm trạng nó không tốt nên chẳng muốn gây sự với Hạo Vũ. Trước sau cũng phải vung tiền vì cậu ta, đành vậy.

Cả ba người chúng tôi nhanh chóng tạc vào một quán ven đường. Mùi thịt nướng hừng hực xộc lên mũi tôi, thơm phức!!

Có đồ ăn chắc chắn sẽ vui lên được nhường nào, tôi ngồi xuống chống tay lên bàn lướt mắt nhìn vào bảng menu không rời.

"Ông chủ, lấy cháu ba phần thịt nướng."

"Chị gọi món mình thích cơ đấy."

"Nhưng ngon mà."

Chỉ có vậy, tôi đã bị Thiên Lạc đá xéo sang một bên. Buổi đi ăn hầu như nó cho tôi ra rìa, đi ba người vậy mà trông tôi lại quá lạc quẻ. Chủ đề nói chuyện của tôi không ăn khớp được với cả hai.

Dù vậy thì ai mà quan tâm cơ chứ, đồ ăn vẫn là chân ái...

"Thèm à?"

Tôi nuốt trọn miếng thịt cuối cùng, đắm đuối nhìn vào đĩa đầy ắp của Hạo Vũ. Cậu ta liệu đã ăn được xiên nào chưa vậy.

"Ai mà thèm. Tớ no rồi."

Mém tí thì quên, tôi chợt nhớ ra lời hứa của mình với Giai Tuệ. Vội vã cắt ngang đoạn hội thoại giữa hai người.

Tôi hắng giọng lên tiếng.

"Thiên Lạc à. Chị có chuyện muốn hỏi em."

"Chị nói đi."

"Trước đây, có ai đã từng tỏ tình với em chưa?"

Nó chưng bộ mặt khó hiểu ra nhìn tôi. Ngớ ngẩn và còn tự cao, thằng nhóc cười đùa.

"Chị định mai mối cho em đấy à?"

Ừa, đoán trúng rồi đó. Tôi lại thành bà mai lúc nào không hay.

"Giai Tuệ thì sao? Em thấy con nhỏ đó thế nào?"

Thằng bé ngửa người về phía sau, nhún vai lắc đầu.

"Không quan tâm."

Hạo Vũ phụt cười, cậu ta đưa tay che miệng, không bật lên thành tiếng nhưng rõ ràng là đang cười trước sự thất bại của tôi chứ còn gì nữa.

"Vậy thôi, để chị nói cậu ấy sau."

"Cũng trễ rồi. Em về trước đây."

Thiên Lạc khoác cặp bỏ đi, để tôi trơ trọi một mình với cậu bạn học thân thiết của nó. Tôi thở dài liếc nhìn đĩa thịt nướng, vẫn còn hơn một nửa lận.

"Ông chủ à, cho cháu tính tiền."

Hạo Vũ đứng một bên thu dọn, vẻ yên tĩnh của cậu ấy khiến người khác nhẹ lòng hơn biết bao. Đừng cất tiếng lên là được.

Ôi...

"Sao đó?"

Tôi kéo cậu ta vào một góc, mặt ngượng chắc cũng đỏ đến cả mang tai. Bây giờ tôi chỉ muốn hét lên thật to để xả hết đi cái ngu ngốc, đần độn chất chứa trong đầu tôi. Quái đảng thật.

"Cậu đem tiền không? Tớ quên mang theo ví mất rồi..."

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play