Chi Ái
Cao trung Nam Dương nghe nói vừa có một nữ giáo viên mới chuyển đến. Người nọ tên họ An Tĩnh Duệ, thân thế cực kỳ hào nhoáng, nếu không lầm hình như là một nữ gangster chính hiệu.
An Tĩnh Duệ một thân thanh thoát, nhanh nhẹn. Dáng người cô cao ráo, đầy đặn, gương mặt thấm nhuần dáng vẻ vô hại, không giống với một đại nhân vật nguy hiểm.
Kỳ thực, lý do mà An Tĩnh Duệ chuyển công tác đến đây cũng không tốt lành gì mấy. Đại khái chỉ là vì cô đi vài đường quyền với phụ huynh của học sinh, kết cuộc liền bị lập biên bản đình chỉ công tác, không lâu sau đó liền chuyển đến đây.
An Tĩnh Duệ có niềm đam mê đặc biệt với toán học, trên mình dày đặc kinh nghiệm cao siêu. Bởi vậy có thể nói bắt đầu từ nay trở về sau, cô thành công trở thành tổ trưởng của tổ giáo viên dạy toán. Đó cũng chính là lý do đặc biệt nhất để cô gặp được Mộ Thuần Văn, một "anh nàng" sở hữu vẻ đẹp phi giới tính có niềm đam mê rõ rệt với những con số.
Công việc bắt đầu được một tuần, An Tĩnh Duệ cảm thấy dạy học ở ngôi trường này khá an nhàn, học sinh vì sợ hãi cô nên không dám gây chuyện, cũng không dám tiếp xúc, thậm chí là đến gần. Lại nói đám đồng nghiệp của cô cũng rất biết cách né người, đạt tới trình độ đỉnh của đỉnh.
Bởi vậy, mặc dù nói bản thân An Tĩnh Duệ có cuộc sống nhàn rỗi không có rắc rối, nhưng kỳ thực lại nhàm chán vô cùng. Cô tự mình cảm thấy bản thân không có đáng sợ đến mức bị cả trường cô lập đến như vậy.
Buổi trưa trời nóng gắt, An Tĩnh Duệ nhanh nhẹn dọn dẹp chồng tài liệu nằm ngổn ngang, lộn xộn ở trên bàn. Cô nhớ bản thân hôm nay cũng không còn tiết day nữa, bởi vây mới muốn mau chóng dọn dẹp mà trở về nhà sớm.[]
Ngón tay An Tĩnh Duệ vừa chạm đến tập tài liệu cuối cùng nằm trên bàn, bất chợt ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ cửa nhè nhẹ. Cô phóng tầm mắt ra bên ngoài cửa phòng, quả thật có một người đang đứng ái ngại, giấu nửa mình sau cánh cửa. An Tĩnh Duệ lập tức sững người, ngũ quan sắc sảo không giấu nổi kinh ngạc cùng bất ngờ đến tột độ. Bản thân cô còn tưởng bị cô lập đến chết, vậy mà hôm nay lại có người tự động đến tìm cô, thật không thể tin nổi.
Đối phương mặc áo sơ mi trắng tay ngắn, quần đen. Phần ngực hơi nhô nhô ra một chút, bài xích rõ rệt với khuôn mặt mỹ mạo, xinh đẹp. Trên vai có vác thêm một balo tối màu. Mộ Thuần Văn siết lấy dây đeo thật chặt, lòng bàn tay úa ra từng trận mồ hôi đến độ lo lắng. Đến khi biết An Tĩnh Duệ đang kinh ngạc nhìn mình, nàng lại cúi đầu xuống nói khẽ:
"An lão sư... cô có đang bận hay là... Cô có thể nói chuyện với em một chút được không?"
Thanh âm dịu dàng vang lên như mật rót vào tai. Kỳ thực khi vừa nhìn vào thứ nhan sắc lay động lòng người ấy, lại nghe được hồi thanh âm dịu dàng kia, An Tĩnh Duệ có chút không tin vào cảnh tượng trước mắt mình. Chính là đang nghi ngờ suy nghĩ của bản thân, rằng người đang đứng lấp ló kia là nam hay nữ?
"Không bận. Em vào đây ngồi đi." An Tĩnh Duệ thấp giọng.
Tay cô chậm chạp cầm lấy tập tài liệu cuối cùng cho vào túi xách, thản nhiên kéo khóa.
Lúc này Mộ Thuần Văn đã có thêm dũng khí mà bước vào bên trong, tùy tiện quét mắt qua một lượt khắp căn. Phòng làm việc, đoạn liền dừng lại trước mặt đối phương. Đây là lần đầu tiên nàng cận mặt với ác ma lão sư, đương nhiên không giấu nổi lo lắng.
An Tĩnh Duệ có dịp nhìn kỹ người trước mắt, cô cau mày rồi ngờ hoặc hỏi: "Em... là con gái?"
Mộ Thuần Văn miết hai tay vào nhau, nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Đến lúc này biểu cảm trên mặt An Tĩnh Duệ mới thật sự kinh ngạc. Khá khen cho một nhan sắc nam nữ bất định, trên người lại tỏa ra thứ không khí tươi mát, ấm áp.
Cô không nói gì thêm liền nhấc chân rời đi, thản nhiên đi ngang qua Mộ Thuần Văn đang đứng căng thẳng. Cô cao hơn nàng một cái đầu, mái tóc màu nâu hạt dẻ ngắn đến ngang vai, được xõa ra bồng bềnh xinh đẹp.
An Tĩnh Duệ ngồi xuống cỗ bàn ghế bằng thủy tinh được đặt ở gần đó, chân bắt chéo vừa vặn rót một cốc trà lạnh ngắt.
Mộ Thuần Văn chậm chạp xoay người, mùi hương thảo mộc vừa rồi hình như vẫn còn phảng phất nơi đầu mũi khiến má nàng hơi ửng đỏ. Nàng có hơi rụt rè mà bước lại chỗ phía trước, hai tay vẫn luôn siết chặt vào nhau day dứt không buông.
An Tĩnh Duệ thấy người nọ không dám ngồi, chỉ có thể cười khổ ở trong lòng, đoạn liền hất mặt.
"Em ngồi xuống đi. Em là ai? Lớp nào?"
Mộ Thuần Văn ngoan ngoãn "dạ" một tiếng rồi mới dám ngồi xuống bên ghế đối diện. Nàng căng thẳng nuốt một ngụm nước bọt, hơi thở nóng ẩm lẫn chút hồi hộp.
"Em tên Mộ Thuần Văn, thuộc lớp 12A2. Em... em là một trong những học sinh đăng ký tham gia cuộc thi toán cấp thành phố..."
An Tĩnh Duệ nghe nhắc đến toán thì một bên mày liền nhướng lên có chút thích thú. Hít lấy một ngụm khí lạnh, cô đem theo ngữ điệu khó hiểu nhìn đối phương.
"Vậy nên... em tìm đến tôi... là muốn?"
"Em thấy... cách dạy của cô rất cuốn hút, rất đặc biệt... So với các giáo viên khác lại dễ hiểu hơn nhiều... Vậy nên, An lão sư, cô có thể... dành ra ít thời gian để bồi dưỡng cho em hay không?"
Mộ Thuần Văn nhắm chặt đôi mắt, hai bên má đã đỏ lên gắt gao, vả lại còn bừng bừng nóng giống như chuẩn bị tỏ tình. Biểu cảm này vừa vặn bị An Tĩnh Duệ trông thấy hết một màn, trong lòng kỳ thực có chút dao động.
Khóe môi cô nhếch nhẹ tạo thành một đường cong sóng gợn, đâu đó ẩn chứa ngàn vạn ý đồ đen tối như muốn áp lên tiểu bạch thỏ đang ngây ngốc ngồi ở phía đối diện.
"Bồi dưỡng cho em cũng được. Nhưng tôi... sẽ được gì?" Ngữ điệu toát lên đem theo chút trêu ghẹo, đùa cợt.
Câu hỏi này lại khiến Mộ Thuần Văn cho là thật, nhất thời không suy nghĩ ra được liền cứng miệng. Nàng có cảm giác gương mặt mình như tối đen lại, thật sự không mở nổi mắt huống hồ là đến chuyện mặt đối mặt với người phía trước. Đoạn, Mộ Thuần Văn lắp bắp.
"Em... chỉ cần có... có thể thuận lợi đạt được giải trong kỳ thi đó... vậy thì... vậy thì cô muốn gì, nếu nằm trong khả năng của em... em đều sẽ đáp ứng."
Lòng ngực Mộ Thuần Văn căng cứng, hơi thở như bị bóp nghẹt. Thật chất mà nói để có thể đem những lời đó trọn vẹn nói ra, nàng đã dùng hết mười phần can đảm chôn sâu trong tận đáy lòng của bản thân.
Updated 22 Episodes
Comments
Con Quỷ Tà Zâmm👹💋
..
2024-08-27
0