Rồi Anh Sẽ Hối Hận
Tháng 6, năm XX
Trước cổng căn biệt thự lớn, khang trang và sang trọng.
"Con gái, đây là nơi con sẽ sống sau này"
Người phụ nữ nắm chặt tay cô gái. Đứa trẻ đó còn khá nhỏ chỉ mới 6 tuổi. Tay cô bé lại đang ôm chặt con thỏ bông, đôi mắt ngấn lệ.
"Mẹ...mẹ tiểu Thương sẽ ở đây một mình sao ạ?"
"Con ngoan, chỉ vài năm thôi" Bà cúi người xuống hôn nhẹ lên má cô bé
Cánh cổng lớn lúc này mở ra. Người phụ nữ cùng cậu con trai của mình từ từ bước tới. Bà rất vui mừng và yêu thương cô bé.
"Ôi tiểu Thương con đừng khóc nha!" Bà vội tới bế nhẹ cô bé lên
"Em cảm ơn chị, nhất định em sẽ trả ơn cho chị"
"Em nói cái gì vậy! Chị yêu thương con bé như là con ruột của mình thì sao mà ân vơi nghĩa được chứ. Em cứ yên tâm mà làm ăn đi, khi nào đến lúc chị sẽ đưa con bé toàn vẹn đến em"
Bà Dương nắm tay mẹ cô.
Sau một buổi chia tay đẫm nước mắt. Bà cũng lên xe khởi hành đi, để cô ở lại.
_________
3 năm sau
"Thương, La Ân Thương" Một cậu trai cầm cây gỗ nhỏ trên tay đang đi loanh quanh trong vườn.
Ân Thương đang nấp sau bụi hoa hồng, cô bé mặt lấm lem đang vô cùng vui vẻ. Cô len lén ngước nhìn lên, cùng lúc cậu trai đó đi tới. Đôi mắt cả hai chạm nhau. Cậu trai đó khẽ bật cười. Nhưng nụ cười này lạ lắm, như muốn ăn tươi nuốt sống cô gái nhỏ vậy!
Chết rồi. Bị bắt rồi!
"À em ở đây à, ra đây cho anh"
Ân Thương mím chặt môi cố gắng nhịn khóc, cô bé bước ra hai tay giơ lên cao như muốn đầu hàng.
"Em xin lỗi!"
"Em mau qua đây! Anh sẽ đánh nát mông em"
Ân Thương bật cười rồi vội chạy đi. Cậu trai đó biết ý đồ liền chạy vọt theo sau chẳng mấy chóc đã bắt được vác cô nhẹ nhàng lên vai.
"Anh tha cho em đi mà! Em không dám nữa đâu!"
Tuấn Hạo vác cô vào nhà, đi đến đâu người làm cũng nhìn cậu mà cười cười, họ đã ráng nhịn nhưng không thể nhịn nổi.
Chỉ vài phút lúc nảy. Ân Thương canh lúc anh đang ngủ, lấy bút mực đen vẽ lên mặt anh vài nét, thì anh đã tỉnh dậy. Và diễn cảnh lúc nảy đã diễn ra.
Đây cũng không phải lần đầu tiên. Suốt ba năm qua người làm đã quá quen thuộc với hình ảnh hai anh em suốt ngày chọc phá rồi dí đánh nhau.
"Anh anh tha em đi. Anh Hạo à!"
Cô quấy khóc trên vai , anh không chịu nổi liền bỏ xuống.
"Em quậy quá đó nha, 9 tuổi rồi có phải con nít đâu"
Cô phồng má:"Vậy hôm qua ai lại dám ăn bánh kem mà em để dành hả!?"
Anh đưa tay lên gãi gãi đầu:"Anh mua đền cho"
"Hứ! Không cần đâu nha! Em sẽ mét dì!"
Mặt anh hoảng hốt:"Thôi đừng mét mẹ anh mà, bà ấy không cho anh đi chơi game nữa mất!"
"Em muốn ăn vị nào? Dâu, táo, socola, dứa, hay vani ,nè trả lời anh đi!"
"Em ăn socola" Ân Thương khoanh tay phồng má bước lên lầu
"Anh mua xong mang lên cho em nha!"
Tuấn Hạo bật cười anh đi ra ngoài tới tiệm bánh kem. Anh bước vào lựa qua lựa lại cuối cùng cũng thấy được chiếc bánh vừa ý.
Tuấn Hạo vui vẻ cầm bánh bước về.
Anh nhờ người làm cắt bánh rồi đưa lên cho cô. Bây giờ anh có hẹn chơi game rồi.
________
Thời gian cả hai bên nhau dần dần trôi qua.
Năm nay cô đã 16 tuổi. Đã thành thiếu nữ rồi. Càng lớn La Ân Thương lại càng xin đẹp . Có khá nhiều chàng trai theo đuổi gửi thư tình cho cô. Nhưng số thư cô nhận được là 0 bức.
Bởi vì người nào đó tự nhận là anh trai cô cấm tuyệt chả cho ai đến gần cô.
"Tuấn Hạo, hôm qua hình như có người gửi quà cho em đúng không?"
Cô chìa tay ra trước mặt người đàn ông. Anh ta cau mày:
"Không có"
"Anh nói dối, bạn em thấy rồi nha!"
"Em còn nhỏ lo mà học hành đi"
"Ơ, anh cũng còn đi học sao không lo học mà quản em nhiều thế!" Cô phồng má
Tuấn Hạo bỏ cuốn sách đang đọc xuống:
"Mấy tên đó, chỉ thấy em đẹp nên muốn lợi dụng thôi!"
"Gì chứ! Sao anh biết?"
"Thì...em quan tâm làm gì, phải nghe lời anh trai chứ!"
Nói xong anh cầm cuốn sách rồi bước lên lầu. Ân Thương đứng dưới nhìn theo bước chân anh. Cô đỏ mặt.
Anh ấy làm sao biết được cô vốn dĩ cũng chả để ý hay thích ai cả. Cô chỉ thích mình anh thôi. Là tình cảm nữ dành cho nam chứ không phải là tình thân.
...........
Thấm thoát trôi qua, Ân Thương đã được 18 tuổi
"Chúc mừng sinh nhật anh!"
Cô đưa chiếc bánh kem tới. Tuấn Hạo vui vẻ đứng lên thổi nến.
"Cảm ơn em, chỉ có em là nhớ đến sinh nhật anh thôi!" Tuấn Hạo xoa xoa đầu cô
"Em biết anh sắp thi rồi nên chỉ tổ chức nhỏ thôi, đợi anh thi xong em sẽ tổ chức hoành tráng luôn"
"Tốt quá ha! Anh lớn rồi không cần đâu!"
"Tuấn Hạo"
"Hửm?"
"Em thích anh"
Dương Tuấn Hạo hơi khựng lại:
"Anh và mẹ cũng thích em lắm!"
"Không phải đâu, em thích anh...là theo kiểu tình cảm..."
"Được rồi, Ân Thương em còn nhỏ, suy nghĩ nhiều thôi! Em về phòng đi, anh còn ôn bài"
Cô gượng cười bước ra ngoài:"Anh ngủ ngon"
Ân Thương về phòng với tâm trạng không hề tốt. Cô gục mặt xuống gối khóc nấc nở. Cảm giác như vừa bị từ chối vậy.
Dương Tuấn Hạo không quan tâm lắm, anh chỉ nghĩ đơn thuần là cô quá thân thiết với anh từ nhỏ nên đã hiểu lầm tình thân thành tình yêu. Chỉ cần ít tiếp xúc là được.
________
2 năm sau
"Dì à, con tạm biệt dì"
Ân Thương ôm chầm lấy dì Dương. Bà xoa xoa nhẹ đầu cô. Đêm qua bà khóc sưng cả mắt.
"Mới đó mà con đã rời nhà dì rồi!"
"Dì đừng buồn mà, con cũng sẽ nhớ dì lắm"
"Qua đó là gặp lại được ba với mẹ rồi, ráng học tốt nha con"
Cô gật đầu. Sắp đến giờ lên máy bay rồi. Cô nhìn ngó xung quanh như đang tìm kiếm gì đó. Bà nhận ra được vội nói:
"Thằng bé đi làm từ sớm, dì nghĩ nó không tới đâu"
"Dạ, con hiểu rồi , vậy con đi đây dì giữ gìn sức khỏe nha! Gọi cho con đó"
"Ừa , cẩn thận nha con!" Bà buông tay
Ân Thương bước đi lâu lâu còn quay lại vẫy vẫy tay với bà.
Trước khi lên máy bay cô đã khóc một lần. Cô biết lý do vì sao anh ấy không đến. Chỉ là đêm qua cô đã tỏ tình với anh.
Từ lần cô nói thích anh. Tuấn Hạo dường như nhận ra gì đó anh rời nhà sang thành phố khác để học hai tuần anh về một lần. Anh đang cố tránh cô.
Đến đêm qua anh mới nói chuyện bình thường lại với cô. Có lẽ anh sắp truất bỏ được gánh nặng nên không giữ kẻ như trước .Cả hai thoải mái nói chuyện với nhau hơn.
Đến nửa đêm. Ân Thương bước đến ngồi xuống cạnh anh. Tuấn Hạo đã gục xuống bàn không biết đang thức hay ngủ.
Cô nhẹ nhàng nói:
"Tuấn Hạo, em yêu anh. Em biết anh sẽ không đáp lại và mãi mãi cũng không đáp lại. Nhưng anh yên tâm em không cần vì em biết anh đã có người trong lòng rồi. Em chỉ...muốn nói ra để nhẹ lòng hơn thôi. Cảm ơn anh thời gian qua đã chăm sóc em. Em không đền đáp gì mà còn làm anh phải bận lòng. Ngày mai em rời khỏi đây rồi anh cũng không phải bận lòng nữa. Tuấn Hạo, tạm biệt. Chúc anh ngủ ngon."
_________
"Con ra đây đi, con bé cũng đi rồi"
Tuấn Hạo từ phía sau cây cột lớn bước ra. Thật ra anh vẫn luôn đứng đó, xem như là đã tiễn cô rồi.
Đêm qua anh không ngủ....
Updated 47 Episodes
Comments
Lá Xanh
hayy
2024-08-06
0
Thư Kỳ💖
ủng hộ nhaa
2024-08-06
1