Cả người nặng nề, cổ họng khô khan, Diệu cảm thấy mi mắt mình nặng trịch như có tảng đá đè lên, xung quanh nghe được những tiếng nói hết sức ồn ào, nàng muốn mở mắt nhìn thử nhưng lại không có chút sức lực nào. Nhưng Diệu chắc chắn rằng nàng vẫn còn sống chứ chưa biến thành một cái xác chết giữa đường.
Gia đinh đứng quây quần bên cạnh Diệu, như cảm thấy được sự cựa quậy yếu ớt của nàng, Mến đưa tay của mình sờ lên vầng trán ươn ướt mồ hôi. Mặt mũi nó đang đăm chiêu, nhăn nhó từ từ giãn ra một cái cười trừ.
"Bớt sốt rồi đó, mấy người coi chừng nó cẩn thận, nào nó tỉnh thì múc đại một miếng cháo cho nó ăn."
Mến ra lệnh cho thằng Chuột đang đứng nhiều chuyện kế bên lãnh nhiệm vụ canh chừng Diệu, nó vui vẻ gật đầu vì thấy nàng đẹp gái quá, nó định bụng khi nào nàng tỉnh, nó sẽ bắt chuyện để luyên thuyên với nàng.
Thằng Chuột bấu tay vào vạt áo của Mến, nó chỉ chỉ vào Diệu đang nằm im trên bộ ván mà không khỏi thắc mắc với con nhỏ rằng bà chị của mình cõng ở đâu về một người con gái có cái mặt non trong, đã vậy mà người ta lại còn bất tỉnh nhân sự nữa chứ.
"Mày đi hỏi cô út của mày á. Bả kêu tao vác cái con nhỏ này về đây đó."
"Bà nói giỡn hay nói chơi vậy bà nội? Cái bà khó ưa đó mà cũng có lúc vậy nữa hả?"
Mến tán vô đầu thằng Chuột một cái nhẹ vì tội hỗn, gia đinh trong nhà sợ Mai như sợ cọp, mà thằng nhỏ này cứ sơ hở là mở miệng ra là kêu Mai bằng bà này bà nọ, mặc dù chính nó cũng có nhiều lúc bất mãn mà kêu Mai là cô hồn.
"Cái miệng mày nhỏ nhỏ, kêu bà này bà nọ, cô út nghe là mày tàn canh nha con. Né ra cho tao đi mần công chuyện mày."
Thấy Mến định nhá hàng thêm một cái vào đầu mình, thằng Chuột lém lỉnh khịt mũi né qua một bên, cái mỏ nó chu chu ra khiến Mến nhìn khó chịu vô cùng. Mến dí tay vào trán rồi dạt nó đứng chàng ràng qua một bên, con nhỏ te te đi mần công chuyện, không rảnh đôi co với thằng Chuột nữa.
Leo lên ngồi bên cạnh canh Diệu, thằng Chuột ra dáng như một người con trai trưởng thành, nó tinh tế đến mức lấy cái nùi giẻ kế bên giơ lên quơ quơ để quạt cho nàng mát. Nhìn nó phản cảm, kì cục lắm, có giúp nhưng không đáng kể.
Cảm nhận được có làn gió man mát phả vào gương mặt đang tuôn đẫm mồ hôi của mình, Diệu khó khăn nhíu nhíu mày để hưởng thụ, trí óc nàng mách bảo nàng phải tỉnh dậy ngay thôi, nằm lâu quá rồi, vả lại Diệu còn nghe thấy được bụng nàng đang sôi ùng ục như đánh trận vì đói.
Nhẹ nhàng, từ từ mở mắt mình ra, hàng mi cong cong của Diệu khẽ lung lay, thu vào tầm mắt của nàng là một thẳng nhỏ kì lạ đang cầm một cái gì đó như nùi giẻ mà phe phẩy trên đầu mình. Như cảm thấy được nàng đang nhìn mình, thằng Chuột quẳng cái nùi giẻ qua một bên rồi chăm chú nhìn người con gái ấy.
"Em ơi... Làm ơn cho chị một ngụm nước. Chị khát lắm em."
Thú thật, cổ họng Diệu khô khốc lắm rồi, nếu mà không uống nước ngay chắc có lẽ nàng sẽ chết vì khát mất thôi. Mấp mấy khoé miệng mình để cầu xin thằng Chuột, nó gật đầu lia lịa rồi phóng xuống đất, cái tướng người con con vừa chạy một cái ù ra ngoài sau đã nhanh nhẹn múc một gáo nước mưa rồi chạy ngược vào, dùng hai tay đưa cho Diệu.
Nàng nhận gáo nước mưa thanh mát từ tay của thằng Chuột, luống cuống mà hớp lấy hớp để đến nỗi phải ho lên mấy tiếng vì bị sặc. Thằng Chuột hiểu chuyện, lấy tay vỗ vỗ vào sau lưng Diệu, nàng nhìn nó rồi cười mỉm, lấy ống tay áo mình đưa lên để lau đi mấy giọt nước mưa đọng trên môi.
"Cảm ơn em. Em ngoan quá, em tên chi?"
"Em là Chuột. Còn chị đẹp gái, chị tên gì á?"
Diệu đưa tay xoa xoa đầu của thằng Chuột, nó như một thanh niên mới lớn lần đầu được con gái đụng chạm vào người, nó bẽn lẽn cầm lấy gáo nước mưa từ tay nàng để qua một bên, nó thầm cảm thán vì trúng mánh, vì chị đẹp gái này giọng nói ngọt như mía lùi vậy á.
"Chị tên Diệu. Em cho chị hỏi, ở đây là ở đâu? Sao chị lại ở đây vậy?"
"Đây là nhà ông hội đồng Khải, chị được chị Mến gia đinh trong nhà cõng về á."
Mến đang xắn tay áo loay hoay dưới bếp, con nhỏ nghe được tiếng thằng Chuột đang chộn rộn nói chuyện với ai đó ở bên trong, nó thầm nghĩ nàng đã tỉnh rồi nên đi vào xem sao để còn đi báo lại với Mai.
Đưa tay đẩy đầu thằng Chuột đang chàng ràng trước mặt ra chỗ khác, Mến nhìn nàng một lượt từ trên xuống dưới, nó mỉm cười cái nhẹ rồi ngồi bên cạnh đặt tay lên trán nàng để kiểm tra.
"Bớt sốt rồi đó. Cô thấy trong người làm sao rồi?"
"Tôi khoẻ rồi, cảm ơn cô. Tôi tên là Diệu."
"Còn tôi là Mến, cô ngồi đó đi để tôi đi báo lại với cô út. Còn mày, đi múc một tô cháo nóng vô cho Diệu ăn, lẹ lên."
Mến đứng dậy rời đi, đem theo thằng Chuột bên cạnh, đưa cho nó cái tô với cái muỗng để múc cháo, còn mình thì đi tìm Mai. Nói thiệt nha, một năm mười hai tháng, cái điều Mai ngán nhất là đứng trước cửa phòng của cô, bởi vì chỉ vì chuyện này mà nó bị Mai lôi ra chửi không ít lần.
Nói đâu xa xôi, mới mấy bữa trước Mến bị Mai chửi vì cái tội gõ cửa phòng khi cô ngủ làm cô tỉnh dậy trong trạng thái bần thần, Mai lôi hết tổ tiên nó ra chửi một trận mát mặt luôn, tới nay nhớ lại Mến vẫn còn sợ cái bộ dạng như muốn ăn tươi nuốt sống nó của Mai.
Mến nuốt nước miếng cái ực, lấy hết can đảm của mình đưa tay lên gõ cửa. Ai mà dè, Mai đột nhiên mở cửa ra làm con Mến nhào đầu vào trong, té vô mình của cô, cô hết hồn chụp nó lại rồi tích tắc đẩy ra ngay một cách không thương tiếc, còn tiện thể ném cho Mến một cái liếc lạnh thấu xương.
"Má mày muốn chết hả?"
"Dạ con... con xin lỗi cô. Con không cố ý, con tính gõ cửa phòng cô đặng bẩm báo thôi à."
Mến quỳ gối dưới đất, hai tay đan lại vẻ mặt khẩn khoản, hai bả vai run lên cành cạch. Chuyến này con nhỏ tới số rồi, ai đời kẻ ăn người ở lại nhào nhào vô người của chủ như vậy, chuyến này nó tàn canh. Nhìn Mai không nói gì, chỉ im lặng trừng mắt nhìn nó, nó càng hoảng loạn hơn.
"Bẩm báo cái con mẹ gì? Mày nói lẹ, nói sao cho lọt lỗ tai tao nghe chưa?"
Mai tiến lại, hùng hổ nhéo tai con Mến lôi lên đối diện với cô, con nhỏ run run, cảm giác đau đớn từ ngón tay Mai trên lỗ tai nó làm nó sợ muốn bật khóc, chưa kể, nó còn cảm thấy được một cái giọt gì đó ươn ướt, ẩm nóng đang quấn lấy cái tai trái của mình.
"Thưa, cái người hồi ban trưa cô kêu con cõng về, cổ tỉnh rồi ạ. Con đang sai thằng Chuột múc cháo cho cổ ăn, cô ơi cô tha cho con, con lên đây để bẩm báo chuyện đó thôi cô ơi."
Từ đầu chí cuối Mến không dám than đau, vì hễ mà nó hó hé than đau hay la làng là coi như cái lỗ tai nó sẽ bị Mai hành cho rớt ra ngoài luôn.
"Biến lẹ mày."
Mai buông tai con Mến ra, xô nó một cái rồi tiện thể bồi thêm một đạp vào lưng. Con nhỏ lồm cồm bò dậy, quỳ gối sang một bên chờ khi Mai đã đi khuất thì mới dám khóc, nó dụi nước mắt, xoa xoa cái lỗ tai trái của mình, ấm ức.
Kể cũng lạ, Mến bị Mai đánh từ nhỏ đến lớn mà chưa lần nào dám đứng lên phản kháng, có lẽ là vì nó quen rồi, hoặc cũng có lẽ nó sợ cái uy quyền của Mai đến mức chỉ dám im lặng chịu đựng, vì nó mà phản kháng, chắc là sẽ bị đánh đến chết, hoặc bị Mai cho ăn một viên đạn vô đầu.
Nghe thì kinh khủng và quá tàn nhẫn. Nhưng thật sự Mai đã từng làm điều đó, đánh một người đến chết và bắn một người đến chết.
Mai nhếch miệng khi nghe tiếng thút thít sau lưng, cô đi thẳng xuống nhà bếp tìm người con gái kia. Không hiểu sao, Mai lại cảm thấy nàng có cái gì đó khiến cô cứ muốn tìm hiểu, tò mò một cách đến kì lạ.
Gia đinh vây bên Diệu tứ phía, họ tò mò về nàng. Nàng là ai? Tại sao cô út nổi tiếng là tàn nhẫn lại cưu mang một người xa lạ, thấp hèn như nàng về nhà? Những tiếng cười rôm rả, tiếng nói chuyện ầm ĩ liền đột nhiên im bặt, nín dứt khi nghe tiếng Mai tằng hắng bước vào trong. Gia đinh cúi người, dạt qua hai bên chừa đường cho Mai tiến vô, ai cũng sợ vì cái mặt đằng đằng sát khí, con mắt liếc ngang dọc khiến sống lưng họ lạnh ngắc, chưa kể theo sau còn có con Mến đang đứng nép vô một bên với cái lỗ tai đang chảy máu.
Mai tằng hắng một cái liền có gia đinh mang ghế xuống đặt ở phía sau lưng, cô chễm chệ ngồi xuống vân vê cái ngón trỏ đang đeo nhẫn hột xoàn, con mắt thì dáng chặt lên người Diệu, nàng biết ý liền leo xuống ván khúm núm cúi mặt đứng khoanh tay.
"Mày tên là gì? Nhà cửa mày ở đâu?"
"Thưa, con tên Diệu."
Hàng chân mày cô nhíu lại. Mấy người gia đinh liền thấy có điềm không hay, nhưng Diệu vẫn chưa cảm thấy được có gì đó bất thường trên mặt Mai.
"Xưng hô cho đàng hoàng, kêu tao bằng cô, xưng em."
Mấy gia đinh ngơ ngác không hiểu chuyện gì đang xảy ra trước mắt mình, bình thường Mai có dùng cái giọng nhẹ nhàng đó để nói chuyện với ai đâu, vả lại cái nhà này có ai dám xưng em khi nói chuyện với Mai đâu.
"Mày tên Diệu? Cái gì Diệu?"
"Dạ thưa, e... Em tên Cao Ngọc Diệu."
"Nhà mày ở đâu?"
"Thưa, em không có nhà."
Xô ghế đứng lên một cái thẳng băng, Mai nhếch miệng nhìn Diệu, nàng giật mình một, mấy gia đinh đứng bên cạnh nàng giật mình mười.
"Nếu không có nhà, ở lại đây làm gia đinh đi, cơm ngày ba bữa, tao không có bỏ đói đâu. Vậy đi."
Diệu chưa kịp mường tượng ra chuyện gì đang xảy ra, chưa kịp hiểu ý Mai định nói gì đã thấy cô cười một cái với mình rồi bỏ đi. Gia đinh trong nhà sượng trân, lạ lùng vì lần đầu tiên thấy trên gương mặt lạnh lùng đó lại nở ra một nụ cười đầy ý tứ.
Updated 35 Episodes
Comments
Daisy
Chuột, Mến chúng mình có nhau😂
2024-12-06
0
Mnestia
Đoan trang thục nữ ghê:)
2024-09-28
2
Mnestia
coi chừng bả mukbang mi đó:)
2024-09-28
0