Diệu ở trong nhà hội đồng này ngót nghét cũng đã mấy ngày, chỉ nhiêu đó thôi mà nàng đã được nghe danh và tận mắt chứng kiến rất nhiều những chuyện kinh thiên động địa đến từ vị trí của cô út Mai. Nàng chỉ nghe thôi mà đã sợ xám hồn luôn, ngày đầu tiếp xúc nàng cứ tưởng cô út dễ tính lắm, ai dè nghe xong mấy giai thoại của cô là nàng cũng né cô như né tà luôn.
Ở trong nhà hội đồng - một nhà giàu lớn, Diệu rất ngạc nhiên khi thấy ông bà hội đồng đối xử với gia nhân như người thân trong nhà, từ cách xưng hô đến cách dạy việc đều hết sức nho nhã và từ tốn, trừ có cô út Mai là chửi té tác gia đinh một cách sang sảng, có lẽ chỉ khi cô ngủ thì nhà hội đồng mới trở nên im ắng được một chút.
Dai dẳng mấy ngày, Mai mới cảm thấy bản thân như được giải thoát, cô lại bắt đầu chuẩn bị tung tăng khắp đường này phố nọ. Vừa mới dứt kì là Mai đã lôi mấy cái đầm trắng tinh tươm ra mặc, gì chứ da cô trắng mà khoác lên người mấy cái đầm trắng thì chỉ có phải thốt lên một chữ sang thôi.
Mai vứt đại lên bàn một cái đầm trắng ngắn tay, cô lớn tiếng kêu con Mến lên phòng đặng nó ủi đồ cho cô mà gọi hoài gọi quỷ vẫn không nghe thấy tiếng con Mến trả lời, hai hàng chân mày của Mai bắt đầu nhíu lại, tính tình của Mai đó giờ vốn dĩ không thích sự chờ đợi, cô kêu tới tiếng thứ ba nhưng con Mến vẫn im bặt, Mai tức giận khoanh tay định xuống bếp cho con Mến một trận tới số, nhưng chưa kịp bước ra khỏi cửa, một thân ảnh của Diệu đã vội vội vàng vàng chạy đến trước cửa phòng của Mai, khiến cô đơ người dừng bước trước cửa.
"Mày hớt ha hớt hãi vậy làm gì? Con Mến nó chết đâu mà không nghe tao gọi?"
Ngó thấy cái mặt nhăn nhăn hung dữ của Mai, đã vậy cô lại còn trợn mắt lớn tiếng. Diệu có cảm giác nếu bản thân nàng còn không chạy nhanh đi chỗ khác thì cô sẽ nhai đầu nàng mất. Nhưng mà chạy đâu bây giờ? Chạy mà bị Mai bắt được thì có phải là chẳng những bị cô nhai đầu mà còn bị ăn luôn thịt hay không? Diệu run run đứng nép một góc sau cánh cửa, nàng cúi đầu lí nhí thưa chuyện với Mai, nhỡ cô mà có điên lên táng một cái thì nàng còn né kịp.
"Dạ cô út, chị Mến bị bệnh, chỉ nóng dữ lắm, cô có sai gì thì cô sai con đi cô."
"Sai ai?"
Mai nhếch miệng cười khinh, cô nhướn chân mày lên nhìn Diệu đang đứng khuất sau cánh cửa.
"Dạ sai... Sai em."
Được một câu trả lời vừa ý, Mai cũng không còn hằng học Diệu, Mai mở bung cửa phòng ra tang hoang rồi đi lại kéo ghế ngay bên cạnh bàn mà ngồi. Một tay cô cầm tách cà phê nóng hổi trên tay, một tay cô ngoắc Diệu lại bàng và chỉ cho nàng công việc phải làm là gì.
Diệu rón rén bước vào phòng của Mai, căn phòng ngập mùi nước hoa Pháp nhập, mùi thơm nồng cứ sồng sộc lên quấn lấy cánh mũi của Diệu làm nàng muốn ho lên một cách sặc sụa, nhưng phải ráng kiềm lại khi thấy con mắt liếc ngang liếc dọc lạnh sống lưng của Mai.
Đưa mắt nhìn cái đầm trắng đang được đặt chõng trơ trên bàn, bên cạnh đó là một cái bàn ủi con gà, nàng ngơ ngác nhưng chẳng dám nhìn Mai để hỏi. Cô nếm xong một ngụm cà phê rồi mà vẫn thấy nàng đứng im re không có dấu hiệu sẽ động tay vào cái bàn ủi và cái đầm trắng của mình liền tằng hắng một cái. Cái tằng hắng của Mai kéo hồn Diệu về một cách mạnh bạo, nàng đánh liều đụng vô cái bàn ủi, cầm rồi đưa nó qua lại trên cái đầm của Mai.
"Lần đầu mày làm chuyện này hay sao mà chậm chạp vậy? Nhanh lên coi. Ủi hai cái tay trước sau đó ủi tới cái thân."
Thú thật nếu trước mặt Mai hiện tại là con Mến thì cô đã đứng dậy một cách thô bạo và vả cho nó mấy cái táng thật mạnh vô đầu rồi. Mai rất chướng mắt khi thấy gia đinh trong nhà làm việc một cách chậm chạp, nhưng lần này lại khác, nhìn mấy cái ngón tay nho nhỏ luống cuống cầm vào bàn ủi, Mai lại cảm thấy tức cười vì không biết rằng Diệu lại quê mùa đến độ không biết dùng cái này để ủi đồ.
Diệu cứ nghe theo lời của Mai mà ủi phẳng hai tay áo, sau đó đến phần thân áo và lật lại để ủi mặt bên kia. Nàng cảm thấy công việc ủi đồ này cũng rất dễ với mình nên cơ mặt của nàng cũng giãn ra được một tí, Diệu mím môi cười cái nhẹ rồi nhanh chóng ủi cho xong cái đầm của Mai mà không biết nụ cười này của nàng thoáng vô tình được cô thu vào tầm mắt mình.
Nâng tách cà phê lên vừa uống vừa nhìn nàng làm việc chăm chỉ, Mai không biết phải diễn tả cảm giác lúc này là sao nữa, nó khiến cô phấn khích đến mức chỉ muốn nàng làm chậm chậm lại để khoảnh khắc này đừng trôi qua quá nhanh. Mai búng tay một cái, cô đặt lại tách cà phê lên bàn rồi đứng dậy đi đến tủ quần áo lủ khủ đủ thứ đồ của mình.
Mai định hôm nay sẽ đi ra đường chơi, nhưng mà có lẽ bây giờ đã có thứ thú vị hơn để níu kéo Mai ở nhà rồi.
Cô mở tủ ra, gom một đống váy đầm, áo quần ra rồi quẳng lên móc treo đồ, Diệu cảm thấy Mai cứ làm gì đó sột soạt sau lưng mình, nàng tò mò muốn quay lưng lại để nhìn xem Mai đang làm gì lắm nhưng trái tim nhỏ bé của nàng lại đập thình thịch sợ sệt nên chỉ đành nén lại sự tò mò đó để tập trung vào cái đầm trên bàn.
"Ê, lát hồi mày ủi hết cái đống này cho tao luôn đi. Thấy nó nhăn nhăn tao khó chịu quá."
Rõ ràng đồ Mai lôi ra toàn là mấy cái đồ hiệu mặc tiền, cái nào cái nấy thẳng thóm, thơm tho vô cùng vậy mà Mai lại chê rồi kiếm cớ để hành nàng, Diệu không dám có ý kiến, nàng để bàn ủi trên cái đầm rồi quay lại khẽ cúi đầu với Mai và mở miệng dạ một tiếng.
Vô tình làm sao, chỉ trong khoảnh khắc nàng quay lại nhìn cô, cái bàn ủi trên bàn liền bốc lên khói, Diệu hoảng hốt nhìn lại, trên cái đầm trắng bây giờ là một cái lỗ thủng hoen màu vàng ố, con ngươi của nàng nhanh chóng không kiềm nén được sự sợ hãi, nàng run run ôm cái đầm vào trong người rồi quỳ rạp xuống đất đặng chờ Mai trị tội.
Mai đang loay hoay đứng khoanh tay nhìn ra cửa sổ, cô nghe được chất giọng có phần hơi run rẩy của Diệu đang cố nén sự rưng rưng để gọi tên mình. Mai cười khẩy quay lại nhìn, chỉ chưa đầy một giây nụ cười ấy của Mai dần trở nên sượng trân khi thấy cái đầm cô dùng mấy chục cây vàng để mua, bây giờ nó lủng một lỗ chà bá nện.
"Cô ơi, em... Em không có cố tình. Cô út ơi, cô phạt em đi cô, cô có trách, có mắng em cũng chịu."
Bàn tay Mai siết chặt lại thành nấm đấm, cô tiến đến trước mặt của Diệu, cầm lấy cái đầm trắng tinh trên tay nàng lên, hít một hơi dài rồi quăng mạnh nó xuống đất. Đáy mắt hằn lên mấy tia long sòng sọc, cô cầm lấy cái bàn ủi vung lên cao chuẩn bị giáng thẳng vào đầu Diệu một cái nhưng đột nhiên khựng lại.
Diệu gồng mình, nàng nhắm mắt cam chịu cơn giận dữ đầu tiên của Mai đối với mình, nhưng tại sao lâu như vậy rồi, nàng vẫn chưa cảm nhận được điều gì từ cô. Bây giờ thanh âm mà Diệu nghe được trong căn phòng này chỉ có hơi thở nặng nề phát ra từ Mai, nó càng lúc càng dồn dập khiến nàng cảm thấy lo lắng, bất an.
"Biến ra ngoài. Biến ngay."
Lát lâu sau mới nghe tông giọng giận dữ của Mai, Diệu thoáng ngỡ ngàng vì Mai đã không làm gì nàng cả, cô chỉ lớn tiếng quát tháo nàng mà thôi. Nàng lồm cồm bò lại định nhặt cái đầm lên liền bị Mai nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm, cô gằn giọng, chỉ phức ngón tay ra ngoài cánh cửa rồi nhào lại xô đẩy nàng ra ngoài. Ánh mắt Mai lúc này tràn đầy sự giận dữ, khuôn miệng cô cứ giật giật liên hồi như thể muốn ăn tươi nuốt sống nàng.
"Biến."
Diệu bị Mai xô ra khỏi phòng té sõng soài, nàng vội vàng lui ra sau cánh cửa rồi nhanh chóng chạy đi mất, tuy đã không còn đối diện trực tiếp với út Mai trong căn phòng ấy nhưng Diệu vẫn nghe được tiếng tim mình đập mạnh liên hồi như gióng trống. Gia đinh thấy sự vội vã của Diệu liền vây quanh nàng, ai nấy cũng thất kinh khi biết được việc động trời mà nàng vừa mới gây ra, họ chỉ biết lắc đầu rồi an ủi, chứ chẳng thể giúp nàng được gì thêm.
Mai đóng cửa phòng lại một cái rầm, cô ngồi xuống ghê, đập mạnh tay lên bàn. Kỳ lạ thật, tại sao cô lại không táng cho nàng một bạc tay. Nếu đổi lại là Mến thì có lẽ bây giờ nó đã bị trấn nước hoặc bị đánh cho thừa sống thiếu chết lâu rồi. Mai tặc lưỡi một cái rồi nhìn cái đầm, hư rồi, một lỗ chà bá, trâu chui cũng lọt, mấy chục cây vàng của cô chỉ mặc kịp mặc được một nước, vậy mà giờ lại bị làm cho cháy banh chành.
Thằng Chuột ngồi cạnh Diệu, nó vỗ vỗ lưng cho nàng bớt căng thẳng, nó biết tính của cô út Mai xưa giờ, nó lo cho Diệu sẽ bị cô đập cho trào đờm quá. Mến là tấm chiếu từng trải, nó ngồi kế bên nhăn nhăn mặt an ủi nàng, cô út nó mà nổi giận lên thì có lẽ người nào đắc tội chỉ có nước bị đánh cho còn nửa cái mạng mà thôi.
"Tại tao hết, phải tao không bệnh, phải tao không nhờ mày làm giúp thì mày đâu có đắc tội với bà khùng đó."
"Mến đừng nói vậy, lỗi tại tôi mà."
Con Mến ngồi đó nhìn Diệu, mắt nó nhìn trân trân một góc mà tò mò. Tự nhiên nó thấy thương Diệu quá. Một phần nó tự trách mình, một phần nó thấy tội nghiệp Diệu chỉ vì giúp nó mà nàng đã lỡ làm hư đồ mắc tiền của út Mai.
"Mày đừng có lo nha, bình thường tao mà làm cháy đồ của bả là bả táng cái bàn ủi vô đầu tao rồi, đằng này mày chỉ bị bả đuổi ra khỏi phòng, chẳng những vậy mà còn không bị đòn nữa, tao nghĩ chắc bả không đem mày ra phạt đâu."
Nói đến đây, Mến mới thấy hoang mang gấp bội, bình thường bà cô hồn đó hay chửi, hay đánh đập gia đinh lắm nhưng tại sao lần này lại bỏ qua cho Diệu một cách bình thường như vậy, Mến cảm thấy có gì đó lạ lạ, nó hoài nghi, không lẽ Mai bị ma nhập? Chứ bình thường nó chỉ ủi lệch, ủi nhăn cái áo thôi là Mai đã sáng cái bàn ủi vô đầu nó liền luôn rồi.
"Ủa mà, có thật là bả chỉ la mày rồi đuổi mày ra khỏi phòng thôi không Diệu? Bả không có táng cái bàn ủi vô đầu mày hay đánh mày hả?"
Diệu gật đầu, thú thật nàng đã chuẩn bị tinh thần để ăn trọn cái táng của Mai, nhưng khoảnh khắc Mai dừng lại rồi đuổi nàng ra khỏi phòng, Diệu cảm thấy Mai có chút gì đó không nỡ ra tay với nàng. Thật ra cô út Mai là người thế nào? Tại sao gia đinh nói cô út ác và tàn nhẫn nhưng nàng lại cảm thấy đó chỉ là một phần tính cách của cô mà thôi?
Updated 35 Episodes
Comments
lão công ko công ;))
ngoại lệ và ngoài lề nó khác lắm ;))
2025-01-04
0
Daisy
mê rồi chứ gì/Proud/
2024-12-15
0
Daisy
trời mâ, cứu Diệu
2024-12-15
1