Chương 2 - Đại diện sinh viên năm nhất.
****************
Vừa vào trong hội trường, Tống Ôn Trạch liền bị thầy giám thị kéo đi, hắn quay lại nhắc nhở Mạnh Dật Nhiên phải đợi mình.
Mạnh Dật Nhiên gật đầu đồng ý, nhìn bóng lưng Tống Ôn Trạch bị ai đó kéo vào trong phòng hậu trường, ánh mắt tràn ngập niềm vui rồi khẽ bật cười.
Vừa ổn định chỗ ngồi, buổi lễ nhập học đã bắt đầu bằng sự xuất hiện của cô tổng phụ trách, nhưng Mạnh Dật Nhiên chẳng quan tâm mà trong đầu luôn nghĩ bản thân quên mất không xin số liên lạc của hắn rồi.
Mãi cho đến khi ý thức lại, thì Mạnh Dật Nhiên đã thấy người trên bục đang phát biểu, chẳng phải ai xa lạ mà chính là cậu bạn vừa mới gặp, Tống Ôn Trạch.
Tống Ôn Trạch lúc này, trên người đã mặc một bộ vét sang trọng, khuy cài áo chính là huy hiệu của trường, đứng trên bục giảng thu hút rất nhiều ánh nhìn của ban lãnh đạo nhà trường và các sinh viên bên dưới.
Ai mà chả biết, người có thế đứng trên bục giảng phát biểu những buổi lễ như này, không giỏi thì cũng con ông cháu cha, còn không thì là đại diện sinh viên khóa này.
Cả người Tống Ôn Trạch phát ra vòng hào quang sáng chói, cảm giác cứ như chuyện như thế này đối với hắn đã là chuyện bình thường, giống như một nhân vật tầm cỡ thế giới vậy.
Mạnh Dật Nhiên nhìn không chớp mắt, dường như Tống Ôn Trạch cảm giác được cậu nhìn mình, đang đọc diễn văn thì ngẩng đầu nhìn thẳng lên chỗ Mạnh Dật Nhiên rồi nở nụ cười tươi rói đáp lại.
Cậu giật mình, như thiếu nữ bị bắt quả tang nhìn lén mà quay đầu sang chỗ khác, thầm nói "Không nhịn thấy mình!", "Không nhìn thấy mình!"
Xung quanh đột nhiên vang lên tiếng hò hét điên cuồng của sinh viên, bất cứ nam hay nữ đều đứng dậy hô tên hắn, cả hội trường hỗn loạn khiến các giáo viên phải khó khăn lắm mới dẹp trật tự được.
Tống Ôn Trạch cuối cùng cũng đọc xong bản diễn văn của mình, cúi đầu chào rồi bước xuống dưới, trực tiếp đi đến chỗ Mạnh Dật Nhiên mà ngồi, cười nói - Nhiên Nhiên, thấy thế nào?
Mạnh Dật Nhiên đang không biết trả lời thế nào, thì có cảm giác bất an vây lấy mình, cứ như kiểu bản thân bị hàng nghìn hàng vạn ánh mắt nhìn chằm chằm vậy.
Cậu quay lại, không nhìn thì thôi vừa nhìn liền giật mình, lúc này cả hội trường đều đồng loạt hướng ánh mắt về phía hai người, và tâm điểm chú ý tất nhiên là Tống Ôn Trạch người ngồi bên cạnh mình.
Tống Ôn Trạch còn chẳng thèm phát giác, mà ngược lại còn ngồi gần Mạnh Dật Nhiên hơn, trực tiếp dựa vào vai cậu mà than thở.
Nào là "Mệt quá đi!", "Sau này, nhất định không lên đó!", "...vv...".
Tống Ôn Trạch nói xong thì nghiêng đầu nhìn cậu, nói - Vẫn là Nhiên Nhiên tốt nhất!
Mạnh Dật Nhiên nghe xong liền toàn thân cứng đờ, mãi đến khi bị ai đó lay người mới giật mình hồi thần, ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt đầy hoang mang.
Tống Ôn Trạch gọi mãi không thấy cậu trả lời, hắn sốt ruột mà lay người điên cuồng vừa gọi vừa la - Nhiên Nhiên! Nhiên Nhiên! Không sao chứ?
Mạnh Dật Nhiên gật đầu rồi xoay đầu nhìn xung quanh, đã còn thấy đông như trước mà ngược lại, có chút thưa thớt ít người thì ngạc nhiên hỏi - Xong rồi hả?
Tống Ôn Trạch gật đầu, nói - Cậu đợi mình một lát, mình lấy đồ rồi cùng cậu đi nhận ktx nhé?
- Ừm!
Xong, Tống Ôn Trạch liền chạy ngược trở lại vào phòng hậu trường, lúc quay lại thì trên tay chỉ xách một túi ba lô không lớn cũng chẳng nhỏ, nhìn giống như đi dã ngoại chứ không phải đi học.
Mạnh Dật Nhiên hết nhìn túi ba lô kia, lại nhìn Tống Ôn Trạch trước mặt người đã thay một bộ quần áo đơn giản, mà ái ngại hỏi - Chỉ có như vậy, thôi sao? Hết rồi?
Tống Ôn Trạch thành thật đáp - Ừm! Hết rồi.
- Trong đó, có những thứ gì?
- Quần áo, đồ lót, sách vở, bút thước,... vừa vặn nhét vào trong. Nhìn vậy thôi, cũng khá nhiều.
- ??
Mạnh Dật Nhiên hai mắt trợn tròn luôn, đầu đầy dấu chấm hỏi mà vô thức nắm lấy cổ tay Tống Ôn Trạch, không nói không rằng trực tiếp kéo hắn ra khỏi trường.
Tống Ôn Trạch định hỏi cậu muốn làm gì, thì Mạnh Dật Nhiên không đáp mà đi thẳng vào trong một cửa hàng quần áo nam, đi đến đâu thấy đẹp không cần hỏi giá mà lấy hết.
Không thể không nói, nguyên thân thật sự rất đẹp trai mặc gì cũng đẹp khiến nhân viên dù nam hay nữ đều mê mẩn, khuôn mặt đỏ ửng như lần đầu mới yêu.
Mạnh Dật Nhiên nhìn người trước mặt thay hết bộ này tới bộ khác, cũng gật đầu mà tấm tắc khen liền giơ ngón tay cái lên, ánh mắt tràn ngập vẻ sùng bái.
Xong liền cà thẻ đen của mình luôn, không cho Tống Ôn Trạch kịp phản ứng đã kéo hắn đi sang cửa hàng khác, nào là giầy dép; đồ lót; trang sức; đồng hồ;... vv ...
Một loạt động tác nhanh chóng, khiến Tống Ôn Trạch không kịp chở tay, khi hoàn hồn lại thì bản thân đã được hóa thân thành thiếu gia rồi.
Nhìn bản thân mặc bộ quần áo mới mua, nhớ lại giá tiền suýt thì ngất lịm đi liền muốn trả lại nhưng bị Mạnh Dật Nhiên cản lại, nói cái gì mà:
"Tống Ôn Trạch là bạn mình, không được ăn mặc quá bình thường."
"Nếu để người khác thấy, chỉ trích rồi lăng mạ thì chẳng khác nào, đánh mặt Mạnh Dật Nhiên mình một cái tát!"
Rồi "Tống Ôn Trạch, cậu là người bạn đầu tiên của mình."....
Tống Ôn Trạch cũng đến bật cười luôn, cốc đầu cậu một cái mắng yêu - Lần sau nói trước với mình, để mình chọn. Đừng lãng phí tiền, thà hãy quyên góp cho từ thiện thì hơn đó!
Mạnh Dật Nhiên gật đầu đồng ý, nhưng cũng không phản bác mà nói - Được. Tạm nghe lời cậu.
Tống Ôn Trạch cười tươi, bàn tay giơ lên xoa xoa mái tóc bồng bềnh trước mặt, nói bâng khuơ - Thật dễ thương ah!
- Ai... Ai đáng yêu chứ? - Mạnh Dật Nhiên mặt đỏ ửng, thẹn quá hóa giận nói - Cậu, cậu đừng tưởng, mình cao hơn tớ một cái đầu rồi muốn làm gì, thì làm nha? Cậu, cậu... mới đáng yêu.
Ba câu cuối "...mới đáng yêu" Mạnh Dật Nhiên càng nói càng nhỏ, vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của Tống Ôn Trạch, cậu liền giả vờ tức giận mà quay ngoắc ra phía khác.
Lúc cậu quay đi, nơi Mạnh Dật Nhiên không nhìn thấy Tống Ôn Trạch đã rơm rớm hai hàng nước mắt, hốc mắt đỏ rực và đầu mũi cũng hồng nhạt, bộ dạng như lưu luyến mà tiếc nuối gì đó.
Rất giống! Giống hệt cậu ấy! Từ bộ dạng, tính cách, dáng vẻ,... vv... đều giống cậu ấy.
Hải Dương, đây có phải chính là lý do em đặt tên cậu ấy cho nhân vật này không? Em giỏi thật, miêu tả rất chuẩn, rất thẳng thắn.
Nếu đây là do ông trời sắp đặt, tôi Hải Nam nguyện ở trong đây mãi mãi, không quay về.
Tống Ôn Trạch cố gắng không phát ra tiếng khóc, gạt đi hai giọt nước mắt lan dài trên má, điều chỉnh cảm xúc một lúc mới bình thường trở lại.
Bộ dạng ngả ngớ Tống Ôn Trạch tiến lại gần cậu, cằm dựa vào bả vai Mạnh Dật Nhiên cười nói - Nhiên Nhiên ah, đừng giận nữa mà! Mình xin lỗi, sau này sẽ không xoa đầu cậu nữa.
Mạnh Dật Nhiên như cảm giác được có điều gì không đúng, toan định xoay người lại nhìn Tống Ôn Trạch thì hắn liền gục đầu vào lưng cậu, nói - Đừng quay đầu lại, đứng im một lát thôi.
Đứng một lúc lâu, đến khi Mạnh Dật Nhiên không đứng được nữa, sắp ngã thì Tống Ôn Trạch ở phía sau ôm lấy eo cậu, buông lời chê bai nói - Cậu chưa ăn cơm sao? Đứng chưa lâu mà?
Mạnh Dật Nhiên càng nghe càng tức, sắc mặt càng ngày càng đen rồi trực tiếp không quan tâm hắn nữa, xoay người đi về phía cổng trường.
Tống Ôn Trạch tay xách nách mang đống đồ vừa mua, cứ lẽo đẽo chạy theo sau lưng Mạnh Dật Nhiên như chó con gặp chủ vậy.
Đến khi nhận chìa khóa phòng, vì chỉ còn duy nhất một phòng còn lại, cô tổng phụ trách liền xếp hai người ở chung.
Mạnh Dật Nhiên định phản đối nhưng lại chẳng mở lời được, đành gật đầu rồi lấy chìa khóa phòng, đi thẳng lên tầng 5.
Tống Ôn Trạch lấy chìa khóa từ cô tổng phụ trách, gật đầu cảm ơn rồi ríu rít chạy theo Mạnh Dật Nhiên, chật vật lắm mới đuổi kịp.
Phòng 502.
Tống Ôn Trạch thấy vẻ mặt cậu kì lạ, tiến lại gần định hỏi thì thấy Thẩm Trạch Hãn đang đứng đối diện, tay cả hai đều cầm chặt tay nắm cửa.
Hắn mơ hồ có thể nhìn thấy, Thẩm Trạch Hãn đang kiêu kích Mạnh Dật Nhiên, bốn mắt giao nhau như có như không mà hiện ra hai dòng điện xẹt qua.
Mạnh Dật Nhiên hai mắt trợn tròn, cho đến khi Tống Ôn Trạch lên tiếng mới giật mình hồi thần - Làm gì đó? Tính chặn cửa, không cho chúng tôi vào sao?
Thẩm Trạch Hãn bị mắng, đột nhiên quay lại nhìn người chửi mắng kia, miệng mấp máy muốn nói lại thôi.
Tống Ôn Trạch được đà lấn tới, huých vai Thẩm Trạch Hãn một cái rồi đẩy, trực tiếp lao vào trong phòng nói - Cũng tạm ổn. Không quá rộng, cũng chẳng quá chật, phòng 6 người, được đó.
Nghe hắn nói vậy, Thẩm Trạch Hãn vốn đã bất mãng liền lên tiếng hỏi - Cậu cũng ở đây sao? Sao không chào hỏi đã lao vào, có biết phép lịch sự viết như thế nào không?
Tống Ôn Trạch còn chưa kịp trả lời, thì Mạnh Dật Nhiên vừa nãy còn tức giận liền bước vào trong nói - Ktx cậu mở sao? Cô tổng phụ trách bảo hết phòng, bảo chúng tôi ở tạm đây, chứ không phải bảo cần chào hỏi bất kỳ ai.
Lại nhìn Thẩm Trạch Hãn trước mặt, Mạnh Dật Nhiên nhìn từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, xoay hết một vòng mới nói - Đặc biệt, chúng tôi cũng chẳng làm phiền mọi người trong phòng, ngoài trừ cậu ra sao chẳng thấy ai phàn nàn gì? Bộ cậu, tính chiếm cả phòng này sao?
Thẩm Trạch Hãn tính cãi lại, đột nhiên nhận ra gì đó rồi khoang tay cười nhếch mép nói - Cậu cũng đâu khác gì, coi cậu ấy là chân sai vặt, thích thì gọi tới, không thích liền bỏ rơi đó thôi.
Mạnh Dật Nhiên vốn trong người đã ngứa ngáy khó chịu rồi, nhìn Thẩm Trạch Hãn kiêu kích mà tức giận toan lao tới đánh, thì Tống Ôn Trạch lao tới ngăn lại.
Cậu còn tưởng Tống Ôn Trạch tới khuyên bảo mình, toan mắng chửi thì hắn liền xắn tay áo lên, không nói không rằng liền túm lấy cổ áo Thẩm Trạch Hãn, đẩy mạnh lên tường cảnh cáo.
- Cậu nói ai là chân sai vặt hả? Tôi hả? Ai cho cậu cái quyền coi thường người khác? Cậu tưởng cậu ấy là đang sai tôi sao? Tôi nói cho cậu biết, đây là đồ của ông đấy! Là đồ mà cậu ấy mua cho tôi, sau này nếu còn để tôi nghe cậu nói xấu cậu ấy, thì đừng trách tôi độc ác.
Thấy Tống Ôn Trạch khích động như vậy, Mạnh Dật Nhiên trong người liền cảm thấy vui, nhưng thấy Thẩm Trạch Hãn sắp bị bóp đến ngạt thở, liền lao tới kéo hắn ra.
Sức lực của Tống Ôn Trạch rất khỏe, dù Mạnh Dật Nhiên có làm gì cũng không kéo hắn ra được, mãi đến khi ba người còn lại tới mới kéo Tống Ôn Trạch ra được.
Lúc tách hai người ra, Tống Ôn Trạch còn nhanh tay nhanh mắt mà tát Thẩm Trạch Hãn một cái, một cái bốp đau đớn khiến Thẩm Trạch Hãn sợ hãi ôm má mà ngồi xụp xuống.
- Đồ, đồ điên!
Updated 58 Episodes
Comments
sarah♏ mê bl
😅😅😅😅
2025-01-21
0
William Thẩm Mộng Kỳ
Ai chả vậy!/Grin/
2024-09-27
1
Kiricho Haruno
T cần 1 người bạn như thế này 😭
2024-09-25
0