Pháo Hôi Xuyên Không: Ta Vô Tình Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Phụ Độc Ác.

Pháo Hôi Xuyên Không: Ta Vô Tình Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Phụ Độc Ác.

Phần 1 - TA LÀ BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM PHỤ ĐỘC ÁC.

Chương 1: Xuyên thư.

       ---------------

Tại Trường Đại Học Kim Lăng.

- Tôi không cần tiền của anh! Mau cút đi!

Giọng nói nhẹ nhàng, thánh thót vang lên nhưng thể hiện sự kìm nén rất lâu, kèm theo đó là chiếc thẻ màu đen rơi xuống dưới chân, âm thanh phát ra ở giữa ba người dưới cổng trường, thu hút rất nhiều người vây quanh.

Chủ yếu là tò mò, còn lại đều là do muốn hóng drammar, còn không thì là nhìn nữ nhân xinh đẹp kia, nàng ta đứng sau lưng một người con trai cùng dùng ánh mắt tức giận, nhìn thẳng vào người trước mặt.

Người kia trên người mặc một bộ vét sang trọng, nhìn kiểu dáng và mẫu mã đều là hàng quốc tế, trong vô cùng lịch lãm và đẹp trai.

 Nhất là chiếc đồng hồ Graff Diamonds Hallucination, có giá thị trường là 55 triệu đô la Mỹ, hiện tại trên thế giới chỉ có 2 cái được sản xuất.

Một cái trên cổ tay người kia, đoán chắc thân phận cũng không thuộc dạng tầm thường, bảo sao lại lạnh lùng đứng đó im lặng không nói gì, như kiểu đang xem trò hề.

Dưới chân là một tấm thẻ đen, có giá trị hàng tỷ đô la Mỹ phiên bản giới hạn, vất chỏng chơ ở đó khiến người ta muốn tới nhặt nhưng không dám.

Thêm nữa, nam sinh kia lại còn kiêu kích mà vòng tay qua ôm eo nữ nhân kia, bảo vệ trong lòng mà nở nụ cười dâm đãng, hướng ánh mắt khinh bỉ người trước mặt.

- Ai vậy?

- Đó chẳng phải là Mạnh tiểu thiếu gia, Mạnh Dật Nhiên hay sao?

- Lại theo đuổi nữ thần Liễu Như Yên thất bại rồi sao?

- Chín năm! Đúng chín năm, không thừa không thiếu. Mạnh thiếu gia, anh ấy đã theo đuổi nàng ta như một con chó, vậy mà nhận lại toàn là sự ghẻ lạnh và khinh bỉ.

- Nếu đổi lại là người khác, chắc từ bỏ lâu rồi. Cái dạng người này, nhất định phải tránh xa, cẩn thận một ngày sẽ gặp xui xẻo đó....

-...?

- ......!

Trong lúc mọi người xì xào bàn tán, ở gần đó không xa có một thiếu niên nhìn cảnh tượng này, bất lực vỗ trán mà cười khổ.

Hazzz~~ Cuối cùng cũng đến rồi. Cái tình tiết chết tiệt!

Tống Ôn Trạch đứng một góc, không thèm chen vào giữa đám đông kia mà khoanh tay lại, nghiêng đầu nhìn đôi nam nữ chính đang khinh thường người trước mặt.

Sở dĩ hắn biết được sẽ xảy ra chuyện này, là bởi vì đây là thế giới trong một cuốn tiểu thuyết ba xu và Tống Ôn Trạch lại chính là người xuyên sách.

Tên ban đầu không phải là Tống Ôn Trạch, hắn họ Hải tên Nam là Tổng giám đốc điều hành của tập đoàn Hải Thần, cũng là Tổng tài có giá trị hàng nghìn tỷ đồng.

Hắn chỉ vì đọc một cuốn tiểu thuyết của em gái mình, ba ngày ba đêm không ngủ khiến tinh thần suy sụp vì tức, ngủ một giấc liền xuyên vào đây.

Việc xuyên sách đối với hắn, không có gì kì lạ nhưng tiểu thuyết từng nói, trùng tên trùng họ với nhân vật trong đó mới có khả năng này mà, hắn vì lý do gì xuyên được nhỉ?.

 Hắn! Hải Nam lại xuyên thành nhân vật pháo hôi, thiếu niên nhà nghèo đi học khó khăn lắm mới đủ học phí vì học bổng, Tống Ôn Trạch! Nực cười thay, hắn lại xuyên vào Tống Ôn Trạch năm 15t, thời điểm mới vào cấp ba. Có biết, để một người đàn ông trưởng thành đã qua ba mươi mấy nồi xuân xanh, hóa thân thành thiếu niên mới lớn là trải nghiệm khó khăn thế nào không? Đã vậy, còn phải đi học nữa đối với hắn, quả thật là cú sốc lớn nhất trong cuộc đời mình.

 Thôi không nói nữa! Để hắn, một độc giả tức chết mà xuyên sách, kể tóm tắt cuốn tiểu thuyết ba xu này nhé?

"Phong lưu khởi nghiệp" là một cuốn tiểu thuyết ba xu kể về nam nữ chính vừa vào đại học không lâu, sau nửa năm khởi nghiệp đã trở thành người tỷ phú, được mọi người hâm mộ và ghen tị.

Và hai người đang đứng trước mặt Tống Ôn Trạch, chính là nam nữ chính của thế giới này, Thẩm Thạch Hãn và Hàn Yên Như.

Nhưng thứ hắn để ý và quan tâm nhất, lại chính là nam phụ độc ác trước mặt mình, Mạnh Dật Nhiên.

Sở dĩ, hắn quan tâm đến cậu là vì tên họ của nam phụ độc ác này giống hệt người bạn quá cố của mình, từ lúc đến lúc xuyên vào đây Tống Ôn Trạch đã luôn tìm kiếm cậu.

Ban đầu, hắn luôn nghĩ chỉ cần nhìn người kia mà trốn một góc là được, nhưng khi nhìn thấy Mạnh Dật Nhiên vì theo đuổi một nữ chính mà hóa thành chó liếm, ngay cả mặt mũi cũng chẳng cần thì Tống Ôn Trạch ý thức được, cứ để cậu như vậy sẽ giống như trong nguyên tác, Mạnh gia bị phá sản, Mạnh Dật Nhiên bị nam nữ hành hạ thể xác lẫn tinh thần, cuối cùng là chết vì mất máu quá nhiều.

Không để Tống Ôn Trạch kịp suy nghĩ tiếp, thì phía trước mặt vang lên tiếng chửi mắng, chỉ trích đến từ nam nữ chính.

Nữ chính Hàn Yên Như mặt không đỏ, tim không đập nói - Mạnh Dật Nhiên, tôi không cần sự thương hại của anh, cũng sẽ không thích anh, cầu xin anh buông tha cho tôi.

Nam chính Thẩm Thạch Hãn gật đầu, phụ họa nói - Đừng coi thường bọn tôi. Mau cầm thẻ của anh rồi cút đi. Sau này, cũng đừng đưa thứ này cho chúng tôi nữa, chúng tôi không cần.

Phía đối diện là nam phụ độc ác Mạnh Dật Nhiên mặt mày đen xì, tức giận đến run bần bật, bàn tay đã nắm chặt thành quả đấm toan muốn lao tới đánh người trước mặt.

Nhưng vì đang ở trước cổng trường, nơi này lúc này cũng đã còn rất nhiều người tò mò vây quanh, họ đều nhìn về phía anh muốn xem tiếp theo Mạnh Dật Nhiên sẽ làm gì.

Cuối cùng, sau một lúc đấu tranh tâm lý, Mạnh Dật Nhiên khẽ thở dài một hơi rồi nói - Tôi không có ý khinh thường các người!

Cậu vừa nói hết câu, hai người liền lên tiếng cười cười chế nhạo, khiến mọi người vây quanh cũng xì xào bàn tán.

Tống Ôn Trạch thấy không ổn liền chen vào trong, trực tiếp lao đến ôm vai bá cổ Mạnh Dật Nhiên, khuôn mặt thoáng nghi hoặc hỏi - Nhiên Nhiên, có chuyện gì vậy?

Trước ánh mắt nghi hoặc của Mạnh Dật Nhiên, Tống Ôn Trạch giả vờ như không thấy rồi nhìn đám người trước mặt, toàn thân ngả ngớn nói - Làm gì mà túm tụm ở đây vậy?

Lại bày ra bộ dạng cười cười, xoa xoa cằm nói - Ồ~~ Là ngắm trai đẹp sao? Mọi người ah, chưa từng thấy thiếu niên điển trai sao? Nhiên Nhiên, cậu ấy đẹp trai thì cũng đẹp trai thật nhưng đâu đến nỗi như thế này, túm tụm lại để nhìn cho rõ sao?

Mạnh Dật Nhiên định gạt tay hắn ra, Tống Ôn Trạch liền ôm chặt hơn rồi xoay đầu lại ghé sát tai cậu thì thầm giải thích - Đừng nhúc nhích. Tôi đang giúp cậu đó!

Cậu ta nghe vậy, nhìn Tống Ôn Trạch gật đầu chắc chắn rồi mới thở dài một hơi, toàn thân cũng chẳng gồng như trước, ngược lại còn thoải mái mà dựa vào người hắn.

Tống Ôn Trạch thấy cậu không giãy giụa nữa, cánh tay đặt trên vai liền trượt xuống, chạm vào eo Mạnh Dật Nhiên mà ôm chặt rồi trực tiếp kéo cậu xoay lưng lại.

Mạnh Dật Nhiên bị hành động kia mà giật mình, xong cũng chẳng phản kháng mà dựa sát vào lồng ngực Tống Ôn Trạch mà nhắm mắt dưỡng thần.

Tống Ôn Trạch nhìn mọi người vẫn còn đứng đó, lên tiếng nhắc nhở - Sao còn đứng đó? Mau vào trong đi, buổi lễ nhập học sắp bắt đầu rồi.

Mấy người đó nghe vậy, lập tức chạy toán loạn, chẳng mấy chốc cổng trường đã ít người đến đáng thương, chỉ có lác đác vài người đi qua đi lại.

Hàn Yên Như từ lúc thấy hắn, khuôn mặt đã đỏ ửng rồi, nàng ta toan muốn đến hỏi thì bị ánh mắt sắc bén của Tống Ôn Trạch dọa sợ.

- Cô chính là Hàn Yên Như ah?

Giọng nói của Tống Ôn Trạch vang lên, kèm theo tiếng cười chế nhạo khiến Hàn Yên Như sợ hãi, lần nữa trốn sau lưng Thẩm Trạch Hãn.

- Có chút giống đó! - Tống Ôn Trạch nhìn nàng ta như vậy, nụ cười tươi rói càng thêm ánh mắt lưu manh, nói - Lúc nghe Nhiên Nhiên theo đuổi một cô gái xinh đẹp, tôi còn tưởng cô rất xinh đẹp nhưng thật không ngờ, cô giống hệt Bạch y. Hóa ra, Nhiên Nhiên chỉ là hứng thú nhất thời thôi.

- Bạch y! - Cả hai nghe vậy đồng thanh rồi nhìn nhau tự hỏi - Ai vậy?

Tống Ôn Trạch gật đầu rồi cười - Phong nhị tiểu thư, Phong Bạch Y.

Nói đến đây, cả hai liền giật mình. Tống Ôn Trạch liền nói - Bạch Y mười mấy năm trước đã ra nước ngoài chữa bệnh, hai người họ trước kia rất thân thiết, còn hứa sau này sẽ kết hôn mà. Haizzza~~ Nhưng chẳng ai ngờ, em ấy không qua khỏi đã qua đời rồi.

Lại nhìn Hàn Yên Như, hắn lại tiếp - Cô thật sự rất giống Bạch Y khi đó, khi nãy thấy tôi còn tưởng mình hoa mắt, cứ nghĩ mình đang gặp ma chứ?

Hàn Yên Như tức đến đỏ ửng mặt, hai mắt đỏ ngầu như sắp khóc tới nơi rồi không nói gì thêm, lập tức chạy vào trong trường.

Thẩm Thạch Hãn thấy nàng ta như vậy, nhìn hai người rồi cũng chạy theo sau Hàn Yên Như, thoáng cái đà không còn ai ở lại đây nữa.

Tống Ôn Trạch lúc này khẽ thở dài, cúi xuống nhìn người đang ở trong lòng mình, xoa xoa đầu hỏi - Không vào sao? Buổi lễ sắp bắt đầu rồi kìa!

《Xin thông báo! Đã đến giờ làm lễ, mời ban lãnh đạo nhà trường và các em học sinh các khoa, lập tức đến phòng hội trường tầng hai khu B. Xin cảm ơn!》

Loa phát thanh trường lúc này, cũng phát lên giọng nói nghiêm túc của hiệu trưởng, âm thanh đinh tai nhức óc khiến Mạnh Dật Nhiên giật mình mở mắt mà ngẩng đầu lên.

Tống Ôn Trạch liền buông tay ra, nhìn tấm thẻ đen dưới chân kia rồi cúi xuống nhặt lên, đưa cho cậu nói - Của cậu này.

- Trên tay cậu thì là của cậu. - Mạnh Dật Nhiên cười, gạt tay hắn ra rồi nói - Trong đó, có hơn 2000 tệ, cho cậu đó.

Tống Ôn Trạch nhìn tấm thẻ trên tay rồi gật đầu cảm ơn, vừa đi vào trong vừa nói - Sau này, đừng vì loại con gái như vậy mà bỏ đi lòng tự trọng và tự tôn của một người đàn ông. Trên đời này, thiếu gì con gái xinh đẹp chứ, đừng cứ mãi treo mình trên một cây cổ thụ, nó không có kết quả đâu.

- Cảm ơn! - Mạnh Dật Nhiên nhìn hắn hỏi - Tôi là Mạnh Dật Nhiên, chúng ta nên sưng hô thế nào nhỉ?

- Tống Ôn Trạch!

Tống Ôn Trạch dừng lại một lát, nói - Ôn trong Ôn nhu dịu dàng, Trạch trong Trạch thất quái trận.

- Tên hay.

- Ừm, tên cậu cũng vậy.

Hot

Comments

William Thẩm Mộng Kỳ

William Thẩm Mộng Kỳ

có chút nhầm lẫn /Facepalm/

2024-09-27

0

Promise 👾

Promise 👾

Ủa,trên Liễu như yên sao dưới là Hàn yên như r bà

2024-09-26

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play