Chương 3: Bạn cùng phòng.
----------------
Bộ dạng Thẩm Trạch Hãn lúc này, muốn bao nhiêu đáng thương thì tủi nhục bấy nhiêu, gương ánh mắt sát khí về phía Tống Ôn Trạch.
Thẩm Trạch Hãn tức giận, ôm má mình mà mắng nhiếc - Đồ, đồ điên!
Tống Ôn Trạch còn định đánh tiếp thì bị mọi người ngăn lại, chỉ ngón tay về phía Thẩm Trạch Hãn mà nói - Thằng c*ó kia, mày vừa nói gì hả? Mày giỏi thì nói lại coi! Mày có tin ông đây đánh chết mày không?
Một trong ba người kia, cố gắng ngăn cản nói - Cậu bình tĩnh đi, có chuyện gì thì từ từ giải quyết.
Người khác cũng lên tiếng, khuyên bảo nói - Có chuyện gì, chúng ta cùng nhau giải quyết. Chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không mà!
- Bình tĩnh? - Tống Ôn Trạch cười lạnh nói - Các cậu thử bị thằng c*ó này chửi đi, xem có bình tĩnh nổi không? Không những vậy hắn còn sỉ nhục Nhiên Nhiên, hắn đáng đánh! Hừ~~
Mạnh Dật Nhiên càng xiết chặt hơn, cố gắng khuyên nhủ - Thôi, đủ rồi! Cậu đừng làm loạn nữa, người ta không biết thì trách oan cậu mất.
- Cậu vẫn nhịn được sao? Mình không nhịn được, nó nói mình thế nào cũng được, bởi vì mình không quan tâm. Nhưng ai cho nó lá gan sỉ nhục, chửi mắng cậu kia chứ? Nó xứng sao?
- Mình...!!
- Mình không cần biết, trước kia cậu vì theo đuổi cái cô Hàn Yên Như gì đó, bị cậu ta khinh thường hay chế nhạo ra sao? Mình nói cho cậu biết, từ bây giờ trở đi, thời khắc này cậu là bạn của mình, chỉ mình mới được phép trêu chọc và bắt nạt cậu, người khác đều không được. Nghe rõ chưa?
- .....
Tống Ôn Trạch không nghe thấy gì, liền vùng vẫy muốn thoát ra mà hất cả ba người kia ra, hất luôn người đang ôm mình ở phía sau, mãi tới khi nghe thấy tiếng động lớn phía sau mới hồi thần.
Cốc!
- Ahh~~!!
Tống Ôn Trạch giật mình quay lại, thấy Mạnh Dật Nhiên đập đầu vào cạnh giường, trán sưng tấy mới lao tới hỏi han.
- Nhiên Nhiên! Nhiên Nhiên, cậu không sao chứ? Đau không? Mình xin lỗi, mình không cố ý đâu.
Thấy Tống Ôn Trạch đã bình tĩnh, bộ dạng hoảng loạn sợ hãi nhìn người trước mặt đó mà lo lắng, khiến ba người kia cũng phải chố mắt nhìn nhau.
Sao mới vừa tức giận muốn đánh, muốn giết người kia cơ mà? Sao quay đi ngoảnh lại, đã như người mắc sai lầm mà lo lắng cho người đó vậy?
Mạnh Dật Nhiên lắc lắc đầu, nhíu mày cố gắng nhịn lại cảm giác đau đớn kia, cười nói - Mình, mình không sao. Chỉ xây xát nhẹ thôi, không đáng lo.
Tống Ôn Trạch chẳng mảy may quan tâm, trực tiếp mở túi ba lô của mình ra lục lọi một lúc, lấy ra một hộp thuốc cứu thương trong đó.
Không nói không rằng, hắn cẩn thận bôi thuốc sát trùng lên trán cậu. Mạnh Dật Nhiên nhíu mày rên một tiếng đầy đau đớn, Tống Ôn Trạch bất lực nói.
- Còn nói không sao? Đau thì cứ nói! Còn tỏ vẻ đàn ông con trai cái gì chứ? Đại ca ah, nam nhân cũng là con người mà, sao lại không biết đau chứ?
Mạnh Dật Nhiên bị nói đến nghẹn họng, im lặng không phản bác nữa mà ngồi im để Tống Ôn Trạch dán một miếng băng khâu.
Lúc một trong ba người kia thấy hai người như vậy, khuôn mặt đỏ ửng không muốn nhìn nữa liền quay sang, định hỏi người kia đã không thấy bóng dáng ai đâu.
- Ơ~~ Đâu rồi? Chạy rồi sao?
Hai người còn lại nghe vậy, người ngó nghiêng tìm mọi ngóc ngách, người thì chạy ra ngoài lên tiếng nói - Kia kìa! Đang chạy xuống lầu kìa? Có muốn đuổi theo không?
Tống Ôn Trạch nghe vậy, càng tức giận mà nắm thành quyền mà đấm xuống đất, nói - Thôi không cần!
- Tốt nhất là đừng để tao thấy mày nữa. Lần này coi như mày may mắn đi! - Tống Ôn Trạch lẩm bẩm một mình, giọng nói nhỏ đến độ nếu không im lặng thì sẽ không nghe thấy, mà vừa hay Mạnh Dật Nhiên cậu lại ở bên cạnh nghe thấy.
Ba người kia hoang mang nhìn nhau, đồng thanh hỏi - Các cậu có thù ah?
Tống Ôn Trạch lắc lắc đầu, kể hết toàn bộ câu chuyện từ khi ở trước cổng trường, tiếp đến là chặng đường không cho bọn họ vào rồi sỉ nhục chửi mắng hai người bọn họ, tất nhiên vẫn không quên thêm mắm dặm muối để lời nói thêm thuyết phục.
- Sao trên đời này, còn có dạng người như vậy?
- Hắn ta chắc chắn cũng chẳng tốt đẹp gì? Ngoài trừ, có khuôn mặt đẹp ra thì chẳng được cái gì?
- Nhan sằc OK nhưng nhân phẩm kém, đạo đức suy đồi, thì cũng coi như có cũng không.
Ba người kia nghe xong, không nhịn được tức giận muốn đánh người liền bị Tống Ôn Trạch ngăn cản, hắn nói - Thôi! Kệ hắn ta đi!
- Kệ sao được! - Cả ba đồng thanh.
Tống Ôn Trạch khẽ nuốt nước bọt thay cho Thẩm Trạch Hãn, hắn liền đổi chủ đề luôn - Các cậu, cũng được phân tới đây sao?
Cả ba gật đầu rồi lần lượt chào hỏi.
- Mình là Tạ Dương, khoa máy tính năm hai.
- Còn mình là Ân Hạn, em ấy là em trai sinh đôi của mình Ân Thạch, chúng mình học khoa sân khấu điện ảnh, năm nhất.
Tống Ôn Trạch nghe vậy ồ lên, nói cười vui vẻ - Vậy là đàn anh khóa trên rồi, em là Tống Ôn Trạch khoa tài chính năm nhất. Rất vui được gặp mọi người sau này xin hãy chỉ giáo nhiều hơn.
- Ừm~~ Được! - Cả ba đồng thanh đáp.
Mạnh Dật Nhiên lạnh giọng nói - Mạnh Dật Nhiên, khoa Quản trị kinh doanh năm nhất.
Với câu giới thiệu ngắn gọn kia, ba người kia nhìn nhau đầy dấu chấm hỏi, Tống Ôn Trạch thấy vậy liền đứng ra giải thích.
- Cậu ấy ngại giao tiếp, nên nếu có gì đắc tội mọi người xin hãy bỏ quá cho.
Tạ Dương nhìn hai rồi hỏi - Chúng ta, trước đấy có từng gặp ở đâu không? Nhìn hai đứa quen lắm.
Tống Ôn Trạch mặt hoang mang, đầu đầy dấu chấm hỏi vô thức hỏi ngược lại - Dạ?
- Tống Ôn Trạch, Tống...! - Tạ Dương đột nhiên vỗ đét một cái vào đùi mình, ồ lên một tiếng rồi nói - Em chính là đại diện tân sinh viên khóa này, Tống Ôn Trạch phải không?
Hai người còn lại cũng giật mình nhận ra, vây xung quanh hắn mà vô thức đẩy Mạnh Dật Nhiên, người đang đứng bên cạnh Tống Ôn Trạch ra.
- Oa~~ Thật đẹp trai ah! Nhìn xa vốn đã rất đẹp trai rồi, không ngờ nhìn gần còn điển trai và phong độ ngời ngời.
- Em cao mét mấy vậy? M9 sao? Sinh tháng mấy? Đã có người yêu chưa? Dự định sau này sẽ làm gì?
- Cao hơn anh em mình một cái đầu luôn, chắc phải m95 hoặc 2m? Ăn gì mà cao vậy? Chẳng bù cho anh em chúng ta, chỉ cao mét 6 mét 7 là cùng.
Tống Ôn Trạch bị vây tròn, không cách nào thoát ra được đành hướng ánh mắt cầu cứu Mạnh Dật Nhiên, người thảnh thơi ngồi thoải mái trên chiếc ghế xoay, chẳng thèm nhìn hắn dù chỉ một cái liếc mắt.
Hắn cười cười, ngại ngùng trả lời hết tất cả các câu hỏi, cứ ngỡ là xong nhưng không. Ai ngờ, ba người kia còn nhiệt tình mà giới thiệu bạn gái cho mình, Tống Ôn Trạch bắt đầu hoang mang cực độ.
Đột nhiên, cánh cửa phòng bị ai đó dùng lực mạnh đẩy ra, cả năm người đang đùa giỡn cũng giật mình mà quay đầu nhìn về hướng đó.
Không ngoài dự đoán là Thẩm Trạch Hãn và cô tổng phụ trách, Tống Ôn Trạch không nhịn được tức giận trong lòng mà bước tới, chỉ thẳng ngón tay về phía Thẩm Trạch Hãn nói.
- Mày là trẻ lên ba sao? Bị đánh liền chạy đi mách người lớn, có còn là nam nhi đại trượng phu không?
Thẩm Trạch Hãn bị hắn chửi đến sợ hãi mà trốn sau lưng cô tổng phụ trách, lời muốn nói liền nghẹn lại nơi cuống họng, ngay cả một câu nói bình thường cũng không thốt lên được.
Thấy vậy, ba người kia không chút kiêng nể mà lao tới, kéo Thẩm Trạch Hãn ra khỏi cô tổng phụ trách.
Tạ Dương tức giận nói - Tôi vốn còn nghĩ A Trạch chỉ nói quá về cậu thôi, không ngờ cậu lại là loại người như vậy? Đã ăn cướp còn la làng! Đúng là làm mất mặt đám nam sinh chúng ta!
Cô tổng phụ trách còn chưa kịp phản ứng thì Ân Hạn và Ân Thạch đã lao tới, trực tiếp chen vào giữa hai người, nhìn Thẩm Trạch Hãn một lúc.
- Là hắn! Em chắc chắn, không nhận sai người. - Ân Thạch vừa nói vừa chỉ vào người trước mặt, toàn thân run rẩy nói không nên lời.
Ân Hạn cười, kéo Ân Thạch ra sau lưng mình rồi nói - Tôi lúc nãy còn tưởng mình nhìn nhầm, không ngờ thật sự là cậu ah Thẩm Trạch Hãn?
Mọi người ngoài trừ Tống Ôn Trạch, thì tất cả đều hoang mang không hiểu chuyện gì, cô tổng phụ trách thấy tình hình không ổn liền lên tiếng phá tan bầu không khí căng thẳng lúc này.
- Cô hiểu trưởng muốn gặp hai em, bảo cô đến đưa hai người đi, xem chuyện gì đã xảy ra.
Tống Ôn Trạch gật đầu, lập tức dặn dò ba người kia hãy chăm sóc Mạnh Dật Nhiên giúp mình, chào rồi đi theo cô tổng phụ trách ra ngoài.
Thẩm Trạch Hãn cũng chẳng níu lại lâu, ngay vừa lúc ba người kia không để ý liền vùng vẫy thoát ra, chạy thẳng đến chỗ cô tổng phụ trách không ngoảng đầu lại.
Ba người kia theo ra đến hành lang, ánh mắt vẫn không rời khỏi người Tống Ôn Trạch, cùng thở dài xong lại tức giận.
- Chết tiệt! Lại để nó thoát rồi.
Thấy sắc mặt Ân Hạn không tốt, Tạ Dương thắc mắc hỏi - Sao vậy? Hai người cũng có thù hận gì với cái tên Thẩm Trạch Hãn kia sao?
- Thù hận? Còn hơn thế.
Ân Hạn không thèm che giấu mà kể lại một câu chuyện xa xưa, bằng sự tức giận kìm nén đã rất lâu và khuôn mặt đỏ ửng in hằn hận thù, giống như không phải kể chuyện của ai đó.
Tạ Dương hốt hoảng hỏi - Ân Kiều? Cô gái 7t bị tên sát nhân cưỡng hiếp, thậm chí sau đó liền mổ xác phanh thây, không những thế còn lấy thịt làm bánh sao?
Ân Hạn và Ân Thạch gật đầu đồng ý.
Tạ Dương lại tiếp - Thẩm Trạch Hãn, chính là con trai của tên đó. Và lúc đó, Ân Thạch đã nhìn thấy hắn ta ở hiện trường, suýt chút nữa bị phát hiện.
Ân Hạn và Ân Thạch gật đầu hai cái.
Tạ Dương nói - Ân Thạch nói với cậu, cả hai đã truy tìm giấu vết, nhưng càng điều tra càng... hừm~~ Thật đáng sợ!
Ân Hạn và Ân Thạch gật đầu càng điên cuồng hơn.
Tạ Dương nói - Vụ án này chấn động cả giới hắc bạch, lúc đó Giang Thành phải kinh hoàng luôn, không phải sau cùng cũng bắt được hung thủ rồi sao?
Ân Hạn và Ân Thạch lắc lắc đầu, nói - Bắt thì bắt được rồi, nhưng....
Mạnh Dật Nhiên hỏi - Sau đó, cảnh sát sử lý thế nào?
Ân Hạn nói - Còn thế nào nữa, camera khu đó bị hỏng, lại chẳng có chứng cớ, cuối cùng thả người ra chứ sao? Rõ ràng, nhân chứng đã có, hung khí đã xét nhiệm trên đó có máu của tên đó, nhưng ở hiện trường lại sạch sẽ đến đáng ngờ.
Mạnh Dật Nhiên xoa cằm suy nghĩ một lát, cười nhạt - Để mình bảo luật sư riêng của nhà mình điều tra, đảm bảo sẽ cho hai người một trả lời thích đáng.
- Cảm ơn!
Updated 58 Episodes
Comments