Thế giới 1. 2

Chương 2 - Giúp ngươi xả giận nhé?

...----------------...

- Lúc đó trông ngươi cứ như tảng băng ngàn năm vậy, một câu cũng không nói. Cũng vì vậy, có rất nhiều tiểu thư quyền quý hay danh gia vọng tộc muốn kết thân. Trong đó, có vị hôn thê của ta, nàng là thiên kim tiểu thư của Thừa Tướng Phủ, nàng bị ngươi từ chối liền tức giận và cuối cùng hủy hôn với ta.

Tống Ôn Trạch vừa nghe vừa nói - Nhưng như vậy, cũng đâu thể đem mũi kiếm chĩa thẳng vào mắt ta chứ?

- Ta còn chưa nói xong.

Tống Ôn Trạch thấy cậu ta nói đến khát khô cả cổ họng, thâm tình rót một chén trà rồi đưa cho Triệu Tấn.

Triệu Tấn liền uống cạn chén trà kia, cũng tìm một chỗ ngồi thoải mái nhất đối diện với Tống Ôn Trạch, nói tiếp.

- Nàng nói, vì ta mà bản thân không lọt vào mắt ngươi, nên đâm ra muốn phủi sạch quan hệ với Trấn Quốc Công phủ ta. Ta trong lúc tức giận, liền tới phủ Nhiếp Chính Vương muốn gặp ngươi tranh cãi. Ai ngờ, chưa kịp vào trong thì gặp phải một người toàn thân y phục đen, hắn nói ngươi đang ở đây ta liền tới đây, sau đó chuyện gì xảy ra thì ngươi biết rồi đó.

Tống Ôn Trạch gật đầu, tuy không tán thưởng cách làm của Triệu Tấn nhưng, bị thiên kim tiểu thư của Thừa Tướng phủ hủy hôn với lý do này, đổi lại là người khác chắc chắn đã thắt cổ tự vẫn từ lâu rồi.

Hắn liền hỏi - Ngươi thích nàng ta không?

Triệu Tấn khựng lại một lát, cười nhạt nói - Đây là hôn ước giữa hai nhà trưởng bối đề ra, ta nói không thích thì sẽ được sao?

- Ý là không thích rồi! - Tống Ôn Trạch uống cạn chén rượu rồi nói - Vậy thì ngươi tức giận cái gì?

- Cái này quan trọng sao? - Triệu Tấn tức giận đập mạnh chén trà trên bàn, nói - Giờ ngoài kia đang đồn ầm là ta bị người ta từ hôn, nữ nhân kia càng đáng ghét hơn là lấy canh thiệp kia xé trước mặt mọi người, làm Trấn Quốc Công phủ chúng ta mất mặt luôn.

- Hừ~~ Vậy có muốn trả thù không? Ta giúp ngươi hả giận!

     ☆☆☆☆☆●○●☆☆☆☆

Tại phủ Trấn Quốc Công.

Triệu Tấn vừa bước vào đại điện, đã nhìn thấy ba người nhà Thừa Tướng phủ, bọn họ đang nói chuyện với phụ thân mình Triệu Đức.

- Phụ thân! Nhi tử về rồi.

Người đàn ông trung niên kia vừa nhìn thấy Triệu Tấn liền vui vẻ, toan bước lên chào hỏi thì bị nữ nhân bên cạnh véo hông một cái, đau mới chịu im lặng.

Ông ta nói - Triệu Quốc Công, thật xin lỗi. Nhi nữ nhà ta, ở trong phủ được nuông chiều từ nhỏ, tính cách có hơi ương bướng, mong ngài bỏ quá cho.

Hàn Dật, Thừa Tướng đương triều niềm nở khoe nụ cười dâm đãng, nhìn người đàn ông mặc đại bào ở trước mặt nói tiếp.

- Tuy là hôn ước giữa hai nhà, cũng đã trao đổi canh thiệp nhưng Linh nhi không muốn gả đi, ta cũng bất lực chẳng thể làm gì. Linh nhi là con gái duy nhất của ta, là thiên kim tiểu thư của Thừa Tướng phủ, mẫu thân nàng muốn để nàng ném tú cầu tìm phu quân như ý.

Linh nhi trong miệng ông ta, chính là nữ nhân bên cạnh, nàng ta không khách sáo mà đứng bật dậy nói - Triệu Tấn, ta không thích huynh, chúng ta hủy hôn đi!

Nếu là trước đây, Triệu Tấn sẽ vì nàng ta mà hạ mình làm người hầu, mua cho nàng những thứ tốt nhất để chiều lòng, nhưng bây giờ thì khác.

Cậu cung kính hướng người ngồi im lặng không nói gì kia, nói một câu - Phụ thân, người cũng đã đến rồi chúng ta cũng phải đáp lại chứ?

Triệu Đức cuối cùng cũng chịu mở mắt, nhíu mày nhìn đám người trước mặt bình tĩnh hỏi - Tấn nhi, con quyết định rồi sao?

Triệu Tấn gật đầu đồng ý, nói - Người ta đã mất công tới phủ chúng ta, thân là chủ phủ tương lai con quyết định rồi, chúng ta nên đồng ý thôi.

Triệu Đức lại nhắm mắt lại, vòng phật trên tay lại tiếp tục, nói - Con tự xử lý đi. Phụ thân, không muốn can thiệp vào mớ rắc rối này đâu.

Nói xong, liền ném canh thiếp màu đỏ trên bàn cho Triệu Tấn, nhìn canh thiệp hoa văn rực rỡ đột nhiên trong lòng cậu thoải mái vô cùng, không chần trừ liền bẻ gẫy nó rồi tung lên trời.

Mảnh canh thiếp rơi xuống đất, Hàn Linh Nhi liền tức giận toan mắng chửi nhưng trực tiếp bị Triệu Tấn cắt ngang lời nói luôn.

Cậu nói - Là ta từ ngươi, không phải ngươi từ ta. Sau này, nếu có gặp mặt thì coi như không quen biết, không thấy nhau.

Hàn Linh Nhi bị chọc tức, liền nói - Được, được, được. Là ngươi nói, sau này dù có chuyện gì xảy ra, ta và ngươi không đội trời chung.

- Tiễn khách!

Triệu Tấn chẳng thèm quan tâm, hô lên liền có một người hầu dẫn đường, ba người một nhà Phủ Thừa Tướng cứ như thể bị đuổi ra ngoài.

[Kí chủ, ngài ở trên đó làm gì? Hóng drammar hả?]

Tống Ôn Trạch đang ngồi trên mái nhà, vừa mới thấy ba người kia rời đi toan xuống thì âm thanh hệ thống vang lên, không kịp phản ứng đã trượt chân rơi xuống.

Cứ tưởng bản thân sẽ rơi xuống đất "uỵch" một cái rõ đau, ai ngờ một bàn tay rộng lớn nào đó vòng qua eo ôm lấy hắn, Tống Ôn Trạch từ từ mở mắt ra.

Nhìn thấy người kia là Triệu Tấn, còn chưa kịp hoàn hồn thì cánh cửa đang đóng chặt kia, bị một bàn chân đá xuyên qua.

Tống Dương bước vào, không nói câu gì mà ngẩng đầu lên nhìn thiếu niên đang trong lòng một người khác, Triệu Tấn sợ hãi liền hạ xuống.

Cậu ta định giải thích, nhưng Tống Dương nào có thời gian nghe những lời biện minh đó, lao tới như một con gió, vô thanh vô thức mà cướp Tống Ôn Trạch từ tay Triệu Tấn.

Tống Ôn Trạch bị y ôm chặt đến thở không nổi, toan nói gì đó đột nhiên thấy sắc mặt của Tống Dương không đúng, lo lắng hỏi.

 - Nghĩa phụ, người không sao chứ?

Tống Dương lắc lắc đầu, nói không có nhưng khuôn mặt đỏ ửng đang bán đứng y.

Tống Ôn Trạch không nói nhiều, liền lấy từ trong ống tay áo ra một cây kim.

Quỷ không biết, thần không hay mà châm vào huyệt đạo nào đó, khiến Tống Dương đang yên ổn đứng trước mặt đột nhiên ngả người ra sau.

 Tống Ôn Trạch đỡ lấy y rồi nhìn Triệu Tấn, người đang đứng ngây người kia mà nháy mắt, cầu xin sự giúp đỡ.

Hắn nói - Ta có thể mượn một căn phòng không?

Triệu Tấn khựng lại rồi gật đầu, dẫn hai người tới phòng mình, đặt Tống Dương xuống giường rồi lo lắng hỏi.

 - Vương gia sao vậy? Sao lại ngất lịm đi chứ? Lúc nãy còn hùng hổ đáng sợ lắm mà?

Tống Ôn Trạch cũng lười giải thích, không nói nhiều mà tiếp tục châm cứu cho Tống Dương.

 Một loạt thao tác như hoa rơi nước chảy, khiến Triệu Tấn đứng đó cũng phải trầm trồ, thán phục.

Một lúc liền dừng lại, trên trán Tống Ôn Trạch đã lấm tấm mồ hôi, Triệu Tấn toan lau cho hắn liền bị cự tuyệt luôn.

Triệu Tấn hỏi - Ngươi gọi Vương gia là nghĩa phụ, người rốt cuộc có thân phận gì?

Tống Ôn Trạch đứng bật dậy, nhìn thẳng vào mắt cậu ta rồi nói - Tôi có thân phận gì sao? Triệu công tử, nói như vậy chẳng lẽ coi trọng chuyện đó sao?

- Ta!

- Cảm ơn.

- Vì điều gì?

- Vì huynh là người đầu tiên không biết thân phận của ta, vẫn chấp nhận cho ta vào phòng của mình.

Nghe vậy, Triệu Tấn khua khua hai tay rồi cười đáp - Chuyện này có gì to tát đâu. Chẳng phải, ngươi nói cần một phòng sao? Mà vừa hay, nơi này cách phòng ta cũng không xa, ta liền dẫn hai người tới.

Tống Ôn Trạch nói - Nhờ ngươi đưa tới kịp thời, tình trạng đã không còn nguy hiểm nữa.

Triệu Tấn cười cười, xoa đầu mình nói - Là huynh đệ, ta chỉ làm việc mà mình cho là đúng thôi. Hai chúng ta là huynh đệ mà, có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu mà, đúng không?

Tống Ôn Trạch nói - Nếu ngươi đã nói vậy, ta sẽ không khách sáo nữa. Ta là lớn hơn ngươi vài tháng, cứ gọi ta là Trạch ca, ta gọi ngươi là Tấn đệ, có chịu không?

Triệu Tấn gật đầu đồng ý gọi hai tiếng - Trạch ca!

Tống Ôn Trạch gật đầu vừa lòng, cũng gọi như vậy rồi hỏi - Tấn đệ. Ngươi thấy thiên kim phủ Tướng quân, là nữ nhân như thế nào?

Thấy hắn hỏi vậy, Triệu Tấn liền khựng lại vài giây rồi nói - Thiên kim phủ Tướng quân, Lâm Viên sao? Nàng ta, tuy đệ chỉ từng gặp một lần khi ở yến tiệc đầy tháng của tân hoàng, nhưng đệ thấy cũng rất xinh đẹp, ít nhất không kiêu căng hống hách như Hàn Linh Nhi. Sao đột nhiên huynh lại hỏi về nàng ta? Huynh có ý với nàng ta rồi sao?

Tống Ôn Trạch nói - Ta đang làm mối cho đệ đó?

- Ai cần chứ? - Triệu Tấn mặt đỏ ửng rồi hỏi - Ta, ta, ta sao có thể được chứ?

- Sao lại không được? - Tống Ôn Trạch hỏi.

Triệu Tấn giải thích - Nàng ta, từng nói sau này sẽ không lấy ai, sẽ ở qóa cả đời, dùng chính mạng sống của mình để phục vụ đất nước. Đừng nói nàng ta có đồng ý hay không, cả trên dưới Tướng quân phủ đều sẽ không chấp nhận đệ đâu? Dù sao, Trấn Quốc Công phủ và Tướng quân phủ vốn đã có thù oán, bọn họ nhất định sẽ không đồng ý.

Tống Ôn Trạch ồ một tiếng đầy dấu chấm hỏi, bất giác nhận ra cái gì đó liền nhìn Triệu Tấn đang ưu thương, ngạc nhiên hỏi - Tấn đệ, ngươi đây là đang... thất tình hả?

Triệu Tấn giật mình, lùi lại vài bước, hai tay khua khua nói - Thất tình? Đệ, đệ, đệ làm sao có thể chứ? Đệ đường đường, là là chủ phủ tương lai của Trấn Quốc Công phủ, có biết bao nhiêu tiểu thư quan lại, đệ lấy đại một người thành thân cũng được mà, làm sao, làm sao có thể thích dạng nữ nhân... vai u chân lớn như Lâm Viên kia chứ?

- Ồ~~ Vậy là không thích sao?

- Đệ đâu phải nói như thế.

- Vậy tức là thích rồi?

- Đệ, đệ, đệ!

- Á à~~! Rốt cuộc là thích hay không thích, nói một lời đi. Nam nhi đại trượng phu, phải mạnh mẽ lên, thích ai thì cứ nói.

Triệu Tấn cuối cùng cũng không nhịn được mà gật đầu, lí nhí nói - Đệ như vầy, liệu nàng ấy sẽ thích đệ chứ? Trạch ca, huynh nói xem, đệ có khả năng theo đuổi nàng ta không?

Tống Ôn Trạch đáp - Được rồi, ta sẽ vì đệ mà nghĩ cách. Thôi đệ ra ngoài đi, ta cần chăm sóc cho y, lát nữa ta dẫn đệ đi dạo một nơi, đảm bảo sẽ thích.

Triệu Tấn gật đầu rồi xoay người đi ra ngoài, không quên đóng cửa lại.

Tống Ôn Trạch nhìn theo bóng dáng kia rời đủ vừa quay đầu lại, đã thấy Tống Dương ngồi đó rất điền nhiên như không, nhìn hắn hỏi.

- Sao ta trước giờ không biết, Thế tử của Trấn Quốc Công phủ rất thân thiết với ngươi, còn xưng huynh gọi đệ nữa chứ?

Hắn lại gần, ngồi xuống dưới chân y nói - Nghĩa phụ, người đừng hiểu lầm, chúng ta hoàn toàn trong sạch. Ta thề đó!

Tống Ôn Trạch còn giơ ba ngón tay lên thề, ánh mắt kiên định khiến Tống Dương cũng không nói thêm lời nào, ngả người ra sau nằm xuống giường rồi gọi.

- Tần Trạch!

- Dạ!

Tống Ôn Trạch được gọi tên, vui đến mức có thể nhìn thấy hai chiếc tai lớn và chiếc đuôi ve vẩy không ngừng, ánh mắt long lanh im lặng nghe y nói.

Tống Dương nói - Ngươi năm nay bao nhiêu tuổi nhỉ?

- Tính theo tuổi mụ, vừa tròn 16. - Tống Ôn Trạch ngây thơ đáp, hoang mang hỏi - Nghĩa phụ, sao vậy ah?

Tống Dương nói - Ngươi cũng sắp đến tuổi thành thân rồi, nói xem đã ưng ý tiểu thư nhà nào? Ta cầu thân cho.

Tống Ôn Trạch lập tức lắc lắc đầu từ chối, gác đầu lên mép giường rồi nói - Nghĩa phụ, con không muốn, con muốn mãi mãi bên người.

- Hồ đồ! - Tống Dương lạnh lùng nói - Nam nhân, sao có thể nói không thành thân liền không thành thân chứ? Ngươi bắt buộc phải thành thân, không được phép có ý kiến, ý ta đã quyết, cứ làm theo đi.

- Nhưng....

- Không nhưng nhị gì hết! Sau khi giỗ xong, ta sẽ tìm xem nhà nào môn đăng hộ đối, ngươi không muốn cũng phải thành thân.

Tống Ôn Trạch bày ra khuôn mặt tủi thân, giả vờ gật đầu đồng ý nhưng trong lòng sớm đã cười tươi, thầm nghĩ.

"Được! Ta sẽ thành thân, nhưng tân nương thì ...chưa chắc là nữ nhân đâu?"

[ Kí chủ, người lại muốn làm gì? Không được có ý nghĩ xấu, không được phép giết người, càng không được phép gây đảo lộn trật tự thế giới. Nếu vi phạm, ngay cả chủ thần cũng không bảo vệ được người. ]

( Ta biết!)

Tống Ôn Trạch coi như không nghe thấy tiếng của hệ thống, gật đầu đồng ý rồi tò mò hỏi - Nghĩa phụ, sao người thích đeo mặt nạ này vậy? Từ lúc bước vào Nhiếp Chính Vương phủ, ta chưa từng thấy người tháo nó, ngay cả... tối hôm qua, cũng không thấy.

Tống Dương đang thoải mái nhắm mắt dưỡng thần, nghe vậy không khỏi khó chịu mà mở hai mắt trợn tròn nhìn hắn, đáp.

- Ta từng nói rồi, có những chuyện nên biết thì ngươi sẽ biết, còn những chuyện không nên biết thì ngươi đừng hỏi. Sau này, đừng vượt quá giới hạn, ta không muốn nói lại lần thứ ba đâu.

Tống Ôn Trạch gật đầu, lập tức chuyển chủ đề khác để làm giảm bầu không khí lúc này, nhưng chưa nói một lúc lâu thì Tống Dương lấy lý do mệt muốn nghỉ ngơi, đuổi hắn ra ngoài.

Hắn cũng không dài dòng mà gật đầu, xoay người ra ngoài rồi khép lại cánh cửa phòng.

Sau đó, nhìn người trốn một góc không xa, Tống Ôn Trạch lạnh giọng nói - Thời cơ đã tới. Chuẩn bị đi!

Nói xong liền đi ra khỏi phủ, vừa đi ra ngoài đã thấy Triệu Tấn đã đứng trước cổng, lưng dựa vào sư tử đá nhìn mình giơ tay chào.

Tống Ôn Trạch bước xuống, hỏi - Tấn đệ, ngươi đợi có lâu không?

Triệu Tấn lắc lắc đầu, nói - Cũng không lâu, trời vừa sập tối, người qua lại rất nhiều.

Tống Ôn Trạch lúc này mới để ý, ngẩng đầu đã thấy trời đã nhuốm một màu đen huyền bí, biết mình để Triệu Tấn đợi lâu liền cúi đầu xin lỗi.

Triệu Tấn khua khua hai tay, nói không cần rồi nắm lấy cổ tay Tống Ôn Trạch kéo đi, trước con mắt nghi hoặc của người khác mà đưa hắn tới trước cầu nguyện ước.

Tống Ôn Trạch ngạc nhiên, nhìn xung quanh cầu rất nhiều người qua lại, còn toàn có đôi có cặp thì hỏi - Sao hôm nay, nhiều người vậy?

Triệu Tấn đáp - Hôm nay là lễ Vu Lan mà? Trạch ca, huynh quên rồi sao?

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play