Kế Hoạch Tẩy Trắng Của Đại Phản Phái.
\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*\*
[ Truyền thống thành công.]
[Tinh~~ Chào mừng kí chủ trở về không gian của hệ thống.]
[ Thấy kí chủ đã hoàn thành nhiệm vụ nhanh nhất và xuất sắc nhất, còn công lược thành công nam chính thế giới cuối, là phản diện đầu tiên khiến nam chính có hảo cảm viên mãn.]
[Chủ thần thấy, cốt cách phản phái của kí chủ rất mạnh, thuộc siêu phẩm nên đã....]
- Im lặng!!
Tống Ôn Trạch vừa trở về đã nghe thấy tiếng máy móc vang lên, cảm thấy vô cùng ồn ào và khó chịu liền quát.
Âm thanh máy móc kia, hiểu ý liền im lặng rồi lặn đi đâu không biết.
Tống Ôn Trạch vẫn nhắm mắt, khuôn mặt nhăn đến khó tính, hơn thế nữa... nước mắt lại chảy ngược.
Không gian trở nên im lặng, chỉ nghe được thở hổn hển và tiếng xáo động của hắn khi cựa quậy, và càng ngạc nhiên hơn khi thấy Tống Ôn Trạch cư nhiên vậy mà, lại ôm mặt khóc.
Tống Ôn Trạch nức nở, tiếng khóc kìm nén trong cổ họng, hắn cắn răng chịu đựng không phát ra âm thanh nào.
Có trời mới biết, lúc nãy hắn nhìn thấy Thẩm Mộng Phàm đứng giữa đường, phía trước là một chiếc xe tải mười mấy bánh lao nhanh như điên, có cảm giác gì?
Tống Ôn Trạch lúc đó, chẳng quan tâm mình sẽ ra sao? Hắn cũng không suy nghĩ, sau khi linh hồn mình rời đi, ai sẽ là thế thân? Liệu Thẩm Mộng Phàm có nhận ra, người sống chung cùng mình có phải là hắn không?
Đầu hắn lúc đó trống rỗng, thứ mà Tống Ôn Trạch quan tâm là "Thẩm Mộng Phàm sẽ ra sao?"; "Liệu bị va đập mạnh mà gãy xương không?"; "Sẽ ảnh hưởng gì tới sức khỏe của cậu không?";...vv...
Muôn vàn câu hỏi nhưng lại không ai trả lời, càng khó chấp nhận Tống Ôn Trạch càng lo lắng, càng hốt hoảng, càng giãy giụa thì càng suy nghĩ nhiều liền mà.
Hắn không còn kiểm soát được bản thân nữa, lao nhanh như điên chạy tới muốn đẩy Thẩm Mộng Phàm ra, không muốn nhìn thấy cậu chết trước mặt mình, càng không muốn cậu bị thương.
Chỉ mới chút nữa thôi, may mà Tống Ôn Trạch lao tới kịp thời, đẩy người đang đứng ngây người kia ra. Khi bị chiếc xe đâm vào, hắn cảm giác được tiếng xương gẫy kêu răng rắc, vì đầu va đập mạnh vào mặt xe khiến choáng váng.
Cố gắng hướng ánh mắt về phía Thẩm Mộng Phàm đang ngồi, hắn dùng chút sức lực cuối cùng giơ tay lên muốn chạm vào đối phương. Cổ họng, thì không ngừng nôn ra máu muốn nói cùng không nói được, chỉ biết trơ mắt nhìn Thẩm Mộng Phàm lao tới ôm lấy mình.
Hắn ôm đầu, không muốn nhớ lại nữa, cảnh tượng lúc đó muốn nghiệt ngã bao nhiêu, đau đớn bấy nhiêu.
Tuy không nghe thấy gì, nhưng toàn thân của Tống Ôn Trạch lại đang run rẩy từng đợt, bán đứng đằng sau dáng vẻ lạnh lùng kia.
- Chủ nhân!/ Kí chủ!
Tống Ôn Trạch nghe tiếng gọi quen thuộc, mở hai mắt ra xoay đầu lại nhìn hai người trước mặt, không nhịn được mà cười khổ.
- Khổng Linh! Huyền Tích! Hóa ra là hai người các ngươi. Sớm không tới, muộn không tới, sao lại đúng vào lúc này.
Tống Ôn Trạch ngồi bật dậy, lau đi những giọt nước mắt sắp rơi xuống kia, bình tĩnh hỏi - Có chuyện gì không?
Khổng Linh liền tiến lại gần, mạnh dạn hỏi - Chủ nhân, người... đang khóc sao?
- Nào có! - Tống Ôn Trạch ngả người ra sau, khoanh tay lại rồi vắt chéo chân, ngả ngớn nói - Ta chỉ bị bụi vào mắt, cay mắt chút thôi, không sao đâu.
Huyền Tích nói - Là vì cậu ấy sao? Trước đây, không phải ta đã bảo bọn họ chỉ là một dòng dữ liệu, hoàn toàn không có thực, càng không phải người, nhất định đừng có bất cứ tình cảm nào? Người có phải lại quên rồi không?
Khổng Linh liền kéo tay Huyền Tích, dặn dò không được vô lễ với chủ nhân, nó liền mắng luôn y - Ngươi đó, cứ suốt ngày bênh vực hắn, cái gì cũng muốn tốt cho hắn. Nhưng hắn đâu có biết, ngươi đã trải qua chuyện gì, gặp nguy hiểm như thế nào? Hắn suốt ngày chỉ đắm chìm trong dục vọng, xoay quanh cái nam chính thân nam nhân kia...?
- Đủ rồi! - Khổng Linh liền lên tiếng cắt ngang lời nói của nó, y nức nở từ bao giờ nói - Tất cả đều là ta tự nguyện, chủ nhân không bắt ép, càng không phải là do ta tuổi trẻ nông nổi, nghĩ không thông mà làm đâu.
Huyền Tích biết mình lỡ lời, khẽ lau đi giọt nước mắt rồi xuống nước xin lỗi, cầu xin Khổng Linh tha thứ cho mình.
Khổng Linh cũng chẳng giận, lắc lắc đầu nói không sao, bắt nó hứa sau này sẽ không gây ra xích mích giữa mình và Tống Ôn Trạch nữa, Huyền Tích chần chừ một lát rồi cũng im lặng gật đầu đồng ý.
- Hai người, có phải hơi nhanh không? Mới không gặp mấy ngày, hai người đã xx rồi hả?
Thấy hai người nhìn nhau, im lặng cúi đầu đỏ mặt rồi gật đầu, hắn liền lên tiếng phá tan bầu không khí ngượng ngùng này, hỏi - Phần thưởng đâu?
Huyền Tích giơ tay lên, một vật phẩm rơi xuống liền cầm bằng hai tay đưa cho Tống Ôn Trạch, nói - Đây là thứ người muốn. Ta đã phải dành hết bổng lộc trong mấy năm tích góp lại, vốn dĩ định mua vật phẩm nâng cấp không gian, nhưng nghĩ lại người cần thứ này hơn ta.
Tống Ôn Trạch cầm lấy, nhìn đó chỉ là một tấm gương, bên ngoài gắn liền những viên lưu ly sáng lấp lánh, hơn thế nữa còn phát sáng như đèn les.
Hắn vừa nhìn vừa hỏi - Nó là gương gì vậy? Ta cần nó làm gì?
Huyền Tích nói - Kí chủ, mời nhỏ một giọt máu lên mặt gương, rồi người sẽ biết nó là gì?
Tống Ôn Trạch bán tính bán nghi làm theo, vừa nhỏ một giọt máu chiếc gương liền phản ứng ngay tức thì, một luồng ánh sáng chói lóa chiếu thẳng vào mắt hắn.
Hắn liền lấy một tay che mặt, lúc này trong đầu Tống Ôn Trạch liền xuất hiện từng đoạn, từng đoạn kí ức rồi nó liên kết lại với nhau, tạo thành một dòng kỉ niệm mà hắn đã vô tình lãng quên.
Hóa ra, tất cả các thế giới Tống Ôn Trạch từng nhận nhiệm vụ, lại chính là những kiếp thất bại trong mỗi kiếp của hắn.
Chiếc gương trên bàn tay còn lại, không giữ được mà rơi xuống dưới đất, mặt gương vừa chạm vào đất đã nức vỡ ra thành từng mảnh.
Tống Ôn Trạch hai tay ôm trán, hốc mắt đỏ rực ngẩng đầu lên nhìn cả hai, gằn giọng như rít qua từng khẽ răng.
Hắn nói - Ta nhớ lại rồi. Nhớ lại tất cả rồi.
Khổng Linh nghe thấy vậy, ánh mắt không giấu được nét vui vẻ và cẩn trọng gọi hai tiếng - Chủ, chủ nhân, người... người cuối cùng cũng nhớ lại hết rồi.
Huyền Tích búng tay một cái, trên bàn tay còn lại có một cẩm nang thêu con gì đó, đưa cho Tống Ôn Trạch nói - Đây là túi không gian phiên bản mới, không gian dự trữ đồ rất lớn và thoang thoảng hương thơm của một trăm loại hoa, kết hợp chiết xuất.
Tống Ôn Trạch gật đầu, nhìn hai bàn tay trước mặt, vươn lên nói - Ta vẫn còn sống sao.
Vậy mà đã trải qua hơn mấy nghìn năm, ta cũng vì lịch kiếp thất bại mà hồn phi phách tán? Cư nhiên, ta thân là tàn hồn lang thang khắp nơi, tại sao lại bị đám chủ thần hệ thống gì đó, kí kết linh hồn rồi làm nhiệm vụ chứ?
Huyền Tích biết hắn đang nghĩ gì, không trả lời nhưng vẫn giải thích - Ta cũng không biết rõ vì sao, nhưng trước khi người kí kết linh hồn với bổn hệ thống chúng ta, ngươi là do Chủ thần đưa tới. Ngài ấy nói rằng, nhất định phải hảo hảo bảo vệ người thật tốt, trên người mang trọng trách lớn, chúng ta đều phải cẩn thận, không được phép lơ là mất cảnh giác.
- ??? - Tống Ôn Trạch vẻ mặt đầy hoang mang, đầu đầy dấu chấm hỏi.
Huyền Tích vẫn thao thao bất tuyệt - Lúc đó, người chỉ là một tàn hồn được bổn hệ thống chúng ta nuôi dưỡng, vì để bảo đảm an toàn liền đưa người vào trong thân xác của một đứa bé. Nhớ không nhầm, thì là thế giới đầu tiên?
Tống Ôn Trạch hỏi - Cổ đại! Nhàn Vương, Tống Ôn Trạch sao?
Huyền Tích búng tay một cái, đáp - Bingo~~! Chính là nó. Suy cho cùng vì nam chính hắc hóa quá nhanh, ngài thân là phản diện đại nhân đã trực tiếp đâm y một nhát, không nói không rằng đẩy xuống vực sâu vạn trượng. Xong rồi, bị nữ chính căm ghét, hạ độc trong chén rượu rồi thất kiếu chảy máu ây. Kết quả là, Chết... Không... Toàn... Thây!!
Tống Ôn Trạch hỏi - Sao ngươi lại nói đến chuyện này? Có gì thì mau nói đi!
Khổng Linh liền lên tiếng, trả lời thay Huyền Tích - Chủ thần, cảm thấy chủ nhân đi qua các thế giới, đều để lại di chứng cho nhân vật chính, lại càng thương sót cho số phận của nguyên chủ. Ngài ấy, muốn người quay trở lại, giúp nguyên chủ cũng như giúp bản thân trong thế giới đó, tẩy trắng hoàn toàn.
- Hả? Tẩy trắng?
Tống Ôn Trạch hỏi, miệng mấp máy muốn nói nhưng lại không biết nói từ đâu, ngập ngùi một lúc rồi nói - Ta muốn về.
Huyền Tích nói - Vì người hoàn thành nhiệm vụ ở thế giới này quá sớm, thời gian ngắn hệ thống bộ phản diện chưa thể hoàn toàn đưa người trở về thế giới ban đầu. Người bây giờ muốn nghỉ ngơi hay lại đi dạo chơi qua các thế giới, vừa hay mỗi thế giới chỉ vỏn vẹn một năm, tổng cộng mười thế giới lại thì chỉ mất có hơn trăm năm thôi mà.
- Trăm năm? - Tống Ôn Trạch hốt hoảng hỏi - Còn nhiều hơn số ngày nghỉ phép của ta?
- Vậy thì để người vui chơi thiệt đi. - Huyền Tích nói - Mỗi một thế giới, bổn hệ thống sẽ để ký chủ nhập vào một người khác, vừa tiện hành động vừa nghỉ ngơi luôn. OK chứ?
☆☆☆☆●○●☆☆☆☆☆
Tõm~~!
Tống Ôn Trạch đang hoang mang không hiểu chuyện gì, đột nhiên cảm thấy bản thân vô lực như rơi từ trên cao xuống, trực tiếp rơi xuống một cái bồn nước một cái tõm.
Nước văng tung tóe, hắn cố gắng ngoi lên khỏi mặt nước vừa vùng vẫy, vừa thầm mắng chửi Huyền Tích.
《 Mi C°° m° nó!》
[ Kí chủ, xin đừng nói tục. Bản hệ thống, ta có thể trừng phạt người đó? Đảm bảo, cho người cảm thấy nhớ rõ khó quên.]
Tống Ôn Trạch tức giận đến sặc nước, đột nhiên gáy bị ai đó túm lấy kéo lên, bản thân đổ trực tiếp vào lòng đối phương.
Được một lát, sau khi lấy lại bình tĩnh, bàn tay truyền đến cảm giác mền mại, bóp bóp vài cái cảm nhận được da thịt thì, giật mình ngẩng đầu lên nhìn.
Một khuôn mặt nửa chừng, nửa trên đeo một chiếc mặt nạ xấu hua xấu hoắc, nhưng điểm chuẩn lại chính là đôi môi căng mọng trước mặt này đây.
Tống Ôn Trạch cảm thấy rất quen thuộc, bất giác muốn hôn nó, giày vò bờ môi kia nhưng hành động lại đi trước suy nghĩ, hắn cư nhiên vậy mà lại kiễng chân lên hôn đối phương.
Người kia cũng chẳng phản ứng gì, bị một tên lạ mặt hôn mình cũng chẳng phản kháng hay mạnh mẽ đẩy ra, ngược lại còn vòng tay qua eo ôm lấy hắn, khiến nụ hôn càng sâu và nóng bỏng hơn.
Hơi nước bay khắp phòng, hình bóng cả hai mờ mờ ảo ảo hòa vào làm một, thân thể cũng dán chặt lấy nhau không tách rời, họ hôn nhau đến khi không còn dưỡng khí nữa mới luyến tiếc buông ra.
Tống Ôn Trạch nhìn người trước mặt, toàn thân vô lực mà trượt dài xuống gục đầu trên vai mình, vỗ nhẹ vào vai đối phương mà sủng nịnh.
[ Kí chủ có muốn tiếp nhận kí ức của chủ thể không?]
- Tạm thời thì chưa. Lát nữa đi!
[ Vâng! Chúc kí chủ nghỉ ngơi thoải mái.]
Hắn cũng không dài dòng, mà trực tiếp làm y. Y càng cựa quậy càng bị Tống Ôn Trạch đè ra ăn sạch, làm cho đến khi không còn chút sức nào mới thôi, y cũng không chịu nổi mà ngất đi lúc nào chẳng hay.
Tống Ôn Trạch thương tình, rửa sạch người y rồi kiếm một bộ y phục mặc tạm, còn ôm y như công chúa mà mở cửa bước ra ngoài, trước con mắt kinh ngạc của đám hộ vệ cảnh cửa.
- Một đám phế vật!
Hắn trực tiếp chửi mắng bọn họ, nói xong liền xoay người rời đi, để lại đám hộ vệ kia sợ hãi ở phía sau mặt đầy hoang mang.
- Ai vậy?
- Ngươi có biết không?
Updated 31 Episodes
Comments