Một mùi cỏ thanh mát được khứu giác nhạy bén của ta cảm nhận, bất giác khiến ta sảng khoái động đậy mũi hít thêm vài cái. Cơ thể ta lại bị di chuyển, được nâng đỡ bằng một cánh tay vững vàng.
Đang được trai đẹp ôm trong ngực đó nha hí hí.
E hèm!
"Lam nhi, ngươi nói hôm nay đến ngôi làng đổi vài thứ, sao bây giờ vẫn ở đây?"
Đúng vậy, thiếu niên đang ôm ta, rảo bước về một hướng chính là Lục Dạ Lam vị thành niên. Không còn là hạt đậu héo gầy gò ốm yếu, y hoàn toàn lột xác trở thành một mỹ thiếu niên cao gầy thanh tú. Tuy nhiên gương mặt đẹp trai mày kiếm mắt đen hình như vừa liếc ta một cái. Ừm... giống như lườm cảnh cáo. Cước bộ của y vẫn không chậm.
"Ta nói lại lần cuối, không cho phép gọi ta bằng cái biệt danh ẻo lả đó."
Ta gật gù, khoan khoái ngáp một cái rồi tựa đầu vào ngực y, mắt lim dim vì buồn ngủ.
"Được rồi Lam nhi, lần sau ta sẽ chú ý."
"..."
Hài tử này rất có gu ăn mặc. Trên người y mặc một bộ đen tuyền, lớp vải cứng không họa tiết vừa phải ôm trọn thân hình mảnh mai. Nói thật chứ vải y đang mặc là loại rẻ tiền, thế nhưng quấn trên người lại có chút cao cấp. Cái này cổ nhân gọi là người đẹp vì lụa đó mà.
Từ lúc võ công của y tiến bộ hơn, Dương Gia Bảo tùy ý để y đi lại. Thật ra vực núi đá này cũng không hẳn là núi đá. Xuôi theo hạ nguồn con sông là một ngã ba, nơi một con sông khác hợp lại tạo thành một dòng chảy lớn hơn. Ở đó có một ngôi làng chài chuyên đánh bắt thủy sản mà sống. Dương Gia Bảo thường đào dược liệu quý mọc trên vách đá cùng với tiện tay bắt vài động vật lớn để trao đổi với họ lấy lương thực và đồ vật.
Tuy nhiên không thể nói ngôi làng cách chỗ chúng ta ở quá là xa. Lục Dạ Lam sử dụng khinh công bay xé gió trong nửa canh giờ mới tới nơi. Đợi đến lúc y thả ta chạm đất thì tấm da heo này đã trở nên tê dại mất cảm giác. Ta biết mà, đồ quỷ này chắc chắn cố tình.
"Nhị lang, ngươi lại tới rồi."
Lục Dạ Lam quay người lại, sắc mặt vô cảm gật đầu nhẹ với một thiếu nữ chạy tới chỗ chúng ta từ một chiếc ghe nhỏ.
"Lý tỷ tỷ, cha ngươi có nhà không?"
Người vừa đến khoảng mười bảy, mười tám tuổi, là con một ngư dân tên Lý Đức, gọi là Lý Hiểu Hiểu. Một nữ nhân trắng trẻo xin xắn, ống quần nàng ta vén cao lên gần đầu gối để lộ bọng chân thon thả chắc chắn. Tay chân nàng ta có chút ướt. Trên tay là một mớ cá to được xâu dây, có con vẫn còn vẫy tanh tách, mang đập thưa thớt, rõ ràng vừa mới bắt lên.
Vậy mà nàng ta rất tự nhiên mà đưa mớ cá đó cho Lục Dạ Lam.
"Ngươi tới vừa đúng lúc, cha ta hôm nay ở nhà. Còn cái này cho ngươi, hôm nay ta gặp may, bẫy được rất nhiều cá to đấy."
Chắc là vì lo Lục Dạ Lam không chịu nhận, nàng ta cứ thế dúi dây cầm vào tay y.
"Bên dưới thuyền còn rất nhiều. Dù sao cũng là chỗ thân thiết, ngươi đừng có từ chối nhé!"
Ôi trời. Nụ cười duyên dáng e thẹn kia, đôi mắt ướt lúng liếng đưa tình. Quen quá mà. Đây là biểu hiện của sự dại trai.
"Ngươi đi cùng ta đi. Bây giờ ta đưa ngươi về gặp cha."
Lục Dạ Lam không tiện từ chối nên đành phải nhận cá. Y định nói không cần nhưng Lý Hiểu Hiểu đã nhanh nhẹn dẫn đường. Chúng ta đi sau cách vài bước chân.
"Lam nhi ngươi còn nhỏ tuổi, không nên yêu sớm."
Ta lặng lẽ truyền âm. Lục Dạ Lam suýt nữa tự vấp phải chân của chính mình, sau đó làm như không có gì tiếp tục bước đi. Y nhìn xuống ta một chút, hạ giọng thấp nhất có thể đủ để ta nghe thấy.
"Ta không thích phụ nữ lớn tuổi."
"Ta không thích người to cao. Nàng ta đô con hơn cả ta."
"Tầng lớp giai cấp khác biệt. Chúng ta không hợp nhau."
"Chí lớn chưa thành, ta không muốn yêu đương."
"Ta chưa có ý định lập gia đình."
Bổn trư: ╮( ̄~ ̄)╭
Ta không nghĩ chỉ tiện miệng trêu một câu mà y lại nói nhiều như vậy. May mà đến ngôi nhà nhỏ của nhà họ Lý, nếu không không biết cái miệng nhỏ kia còn huyên thuyên đến bao giờ.
Nói là làng chài nhưng những hộ dân ở đây xây nhà không gần nhau cho mấy. Nhà họ lý biệt lập, cách ngôi nhà gần nhất cũng phải trăm mét. Lý Hiểu Hiểu đẩy cánh cổng trúc cọt kẹt vào trong, đon đả mời Lục Dạ Lam tiến vào.
Chỉ là hai gian nhà chính và phụ. Gian chính là nơi ở, gian phụ là bếp và kho. Vừa đến sân đã xộc lên mùi cá tanh nồng khiến ta hắt xì hơi liên tục, nước miếng không tự chủ chảy khỏi cằm. Hàng rào tre treo đầy cá khô, góc sân phơi lưới đánh cá. Lý Đức hớn hở đi tập tễnh từ sau cánh cửa gỗ cũ kỹ.
"Lam tiểu tử, ngươi đến mang thuốc cho ta phải không?"
Lục Dạ Lam hơi gật đầu, lấy từ trong ngực áo một gói nhỏ.
"Đây là huyết giác mà ngươi yêu cầu. Như cũ, ta muốn đổi lương thực cùng một chút muối."
Lý Đức vui vẻ nhận lấy gói thuốc, tươi cười gật gù đồng ý, khi thấy ta bên dưới chân Lục Dạ Lam bèn lấy làm ngạc nhiên.
"Lam tiểu tử, con heo ngươi nuôi lỗ vốn rồi. Xem này, rõ ràng là không lớn được. Nên sớm làm thịt đi cho đỡ tốn kém."
Updated 62 Episodes
Comments
Bạch Nguyệt Quang của tớ là 🦫
Giờ còn kêu hài tử nữa :)))
2024-12-27
0
Bạch Nguyệt Quang của tớ là 🦫
Heo sữa quay 🤤🤤🤤
2024-12-27
0