Tô Cửu Như gật đầu:
“Samson? Hình như tôi từng nghe qua cái tên này rồi, trên chuyên mục doanh nhân của The New York Times?”
“Tô tiểu thư đúng là hiểu biết rộng rãi. Chính là ngài ấy. Ngài ấy là cháu đích tôn, cũng là niềm tự hào của ngài Chủ tịch, từ sớm đã được định sẵn là người thừa kế. Chỉ tiếc, mấy năm nay sức khỏe Lục tiên sinh không được tốt cho lắm…
Ôi, Tô tiểu thư, thật xin lỗi, tôi nhiều lời rồi, mong cô đừng để ý.”
Có lẽ vì trông vẻ ngoài của Tô Cửu Như khá vô hại, không có tính đe dọa gì với mấy tin tức nội bộ này, thành ra Phan Hằng cũng lơ là cảnh giác.
Cô mỉm cười, nói không sao. Đúng là bản thân cô không có hứng thú với những câu chuyện thừa kế trong giới thượng lưu, càng đừng nói đó là gia tộc họ Lục tiếng tăm lẫy lừng. Tuy cô cũng là người kinh doanh kiếm tiền, nhưng con đường cô đi đơn giản và bình dị hơn rất nhiều.
Ai thừa kế ai vốn không nằm trong phạm vi quan tâm của Tô Cửu Như. Cô cố ý hỏi chẳng qua cũng chỉ để tìm đề tài trò chuyện, nhân tiện phòng ngừa những rủi ro không đáng có.
Cô nói:
“Lá xô thơm có thể kháng viêm, chống dị ứng phấn hoa khá tốt. Bên cửa hàng của tôi có một loại tinh dầu được điều chế từ lá xô thơm, bôi lên da sẽ làm dịu vết phát ban và giảm nhẹ vài triệu chứng khác. Một lát trước khi vào tiệc tôi sẽ nhắn người mang qua, phiền anh giúp tôi đưa cho Lục tiên sinh.”
“Vậy thì thật tốt quá, cảm ơn Tô tiểu thư.”
Tô Cửu Như tiếp tục đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đột nhiên trong đầu hiện ra vài liên tưởng kỳ lạ.
Samson? Trong tiếng Anh, tên này hình như có nghĩa là "đứa con của mặt trời". Tên của người kia, vừa hay cũng mang ý nghĩa đó.
***
Lần thứ hai Tô Cửu Như gặp lại anh là ở đồi hoa, cũng vào lúc hoa hồng vàng đang nở rực rỡ nhất. Khi đó, cô đến giúp ba Tô thu hoạch hoa. Ba Tô nói, mẹ Tô sinh thời vô cùng thích hoa hồng vàng, thích tới mức muốn đặt tên cô là Tô Hoàng Lạt Mai, nghĩa là hoa hồng vàng[1].
Tuy nhiên, khi cô chào đời, ông ngoại lại trông thấy trên trời có một đám mây cửu sắc. Ông bảo đó là điềm cực lành, vì vậy cả nhà mới cùng bàn bạc thống nhất lại, đặt tên cô là Cửu Như.
Cứ như vậy, tên trên giấy khai sinh của cô là Tô Cửu Như, còn tên thân mật ở nhà là Mai Mai.
Cô lớn lên với rất nhiều ký ức tốt đẹp xoay quanh loài hoa này. Đại loại như: bông hoa đầu tiên cô cài lên tóc là hoa hồng vàng, lọ hoa đầu tiên mà cô tự tay cắm là hoa hồng vàng, đóa hoa đầu tiên cô nhận được cũng là hoa hồng vàng.
Mẹ Tô nói, đây là loài hoa của may mắn và hạnh phúc. Bà mong một đời của cô sẽ giống như những bông hoa xinh đẹp này: an lành, vui vẻ và mãi mãi bình an.
Lần đó, Tô Cửu Như đang tập trung hái hoa, trông thấy có người lạ xuất hiện thì bèn lên tiếng nhắc nhở:
“Anh gì ơi! Chỗ này là đồi hoa nhà chúng tôi, không phải điểm du lịch, không thể tùy ý vào chụp ảnh được đâu.”
Cô vừa nói vừa đưa mắt nhìn xuống chân đồi, thầm than chắc là người trông coi đồi hoa lại uống say ngủ gật nữa rồi.
Nhưng khi người du khách kia quay lại, cô liền nhận ra ngay anh chính là người bị mình chiếm dụng bờ vai trên chuyến xe khách kéo dài 2 tiếng từ sân bay về đến thôn Vân.
Cô lập tức chạy đến, vui vẻ hỏi:
“Hóa ra là anh sao?”
Người đó cũng nhanh chóng nhận ra cô. Anh tháo mũ lưỡi trai xuống, gương mặt anh tuấn càng hiện rõ dưới ánh nắng rực rỡ.
“Xin chào cô, rất vui được gặp lại.”
“Lần đó… vẫn chưa cảm ơn anh tử tế, thật ngại quá!”
Anh cười khẽ:
“Tôi mới là người ngại. Tôi không biết đây là đồi hoa tư nhân, tùy ý đi vào, thật xin lỗi.”
Tô Cửu Như lập tức xua tay, cô nhìn máy ảnh trên tay anh:
“Không sao không sao, với anh thì tuyệt đối không vấn đề gì! Anh muốn chụp thì cứ chụp thoải mái!”
Tô Cửu Như của năm 22 tuổi không giống cô của 4 năm sau. Lúc đó, cô hoàn toàn là một thiếu nữ rạng rỡ hơn cả ánh mặt trời. Tuy không đoan trang, cũng không tao nhã, nhưng lại rạng ngời và thuần khiết, ánh mắt linh động tựa như lúc nào cũng lấp lánh ánh nước.
Đôi mắt lúng liếng nhìn người đàn ông anh tuấn trước mặt, nhìn tới mức khiến tâm can anh xao xuyến.
“Anh là khách du lịch sao?”
“... Vâng, tôi là khách du lịch.”
“Anh định ở đây bao lâu?”
“Tôi thuê homestay dài hạn 3 tháng.”
“Là homestay phía Đông thôn đúng không?”
Chính là cái homestay do Mã Huy khởi nghiệp - sản phẩm sau n lần thất bại, và chính nó cũng phá sản sau đó không lâu.
“Đúng vậy.”
“Tôi là người ở đây, là sinh viên vừa tốt nghiệp về. Tô Cửu Như, rất vui được quen biết anh!”
Anh nhìn cô trong chốc lát, sau đó mỉm cười đưa tay ra đáp lại:
“Xin chào cô Tô, tôi đến từ Đài Thành, làm nghề… tự do. Rất vui được biết cô.”
“Anh tên gì?”
“Đông Quân. Đông Quân trong câu thơ ‘Đào hoa mạc trượng Đông Quân ý’.” [2]
Tô Cửu Như ồ lên thành tiếng:
“Tên anh hay thật, hình như có nghĩa là Thần Mặt Trời.”
Một đợt gió khẽ khàng thổi tới, làm lung lay những cánh hoa hồng vàng dưới chân hai người.
Đông Quân, là Đông Quân trong Đào hoa mạc trượng Đông Quân ý…
***
Tô Cửu Như bị đánh thức bởi tiếng chuông báo thức kêu liên hồi từ điện thoại. Cô cựa quậy trong chăn một lúc lâu rồi mới đưa tay mò mẫm tắt chuông.
Tầm mắt cô nhất thời bị lóa vì ánh sáng bên ngoài rọi thẳng vào. Đã hơn 4 giờ chiều, vậy mà mặt trời vẫn còn gay gắt như thế. Ngồi trong phòng máy lạnh mà vẫn cảm nhận được hơi nóng hừng hực từ bên ngoài. Đúng là Đài Thành không thể so được với thôn Vân, thời tiết chẳng ôn hòa chút nào.
Nhớ lại lúc trưa, Phan Hằng đã đích thân đưa cô đến khách sạn nhận phòng hạng sang dành cho khách VIP. Anh ta vốn còn định đưa Tô Cửu Như lên tận phòng, nhưng nhìn bộ dạng tất bật bận bịu của đối phương, cô cười nói mình có thể tự lo liệu, không muốn làm phiền thêm.
“Vậy Tô tiểu thư, cô nghỉ ngơi đi nhé. Buổi tiệc sẽ diễn ra lúc 8 giờ tối nay. Tôi đi trước, hẹn tối gặp lại.”
“Vâng, tạm biệt Phan Phó tổng, tối gặp lại.”
Từ lúc máy bay hạ cánh đến giờ, đầu óc Tô Cửu Như cứ lơ lửng như người trên mây. Mấy năm nay, có lẽ vì làm việc quá nhiều, tâm trí lại hay u uẩn nên sức khỏe của cô có phần xuống cấp so với độ tuổi, một đống triệu chứng của tuổi trung niên thi nhau xuất hiện. Mã Huy hay tặc lưỡi, bảo cô muốn sống lâu thì tốt nhất nên tự biết chăm sóc bản thân mình nhiều hơn một chút.
Vừa vào phòng khách sạn, Tô Cửu Như chỉ kịp đưa tay tháo trâm cài tóc xuống, sau đó lập tức vùi mình vào chăn, đánh một giấc sâu.
Thời gian đầu của 4 năm về trước, sau khi Đông Quân đột ngột rời đi, rồi đến ba Tô cũng không còn trên đời, Tô Cửu Như mắc chứng mất ngủ nghiêm trọng. Không phải cô không ngủ được, mà là chỉ cần chợp mắt thì sẽ lập tức nhìn thấy anh, nhìn thấy những ngày tháng tốt đẹp khi bọn họ ở bên nhau. Quá khứ đó khi đối chiếu với hiện thực liền không khác gì một cỗ máy nghiền công suất lớn, ép nát trái tim cô.
Vì vậy, Tô Cửu Như dần nảy sinh tâm lý sợ hãi giấc ngủ.
Nhưng càng về sau, cô tự nhận ra càng trốn tránh thì sẽ càng khiến bản thân bị hành hạ nhiều hơn. Tránh được nỗi đau trong mơ, song lại không tránh được nỗi đau đời thực.
4 năm này, cô mơ thấy anh nhiều tới mức mỗi một đường nét trên gương mặt anh đều không hề phai nhạt chút nào.
Có một lần, Tô Cửu Như uống say ở nhà, cửa mở toang. Cô trông thấy Đông Quân ngồi bên cạnh mình, thấy anh đưa tay xoa đầu cô, nói rằng cô chờ anh vô vọng như thế phỏng có ích gì, chi bằng buông tay và bước tiếp đi thôi.
Tô Cửu Như điên tiết, hất thẳng ly rượu lên người anh, vừa khóc vừa gào lên:
“Bước tiếp? Đông Quân, anh có giỏi thì quay về đây nói với em một lý do rõ ràng! Cho em biết tại sao anh lại đột ngột bỏ rơi em, để em có chết cũng được làm một con ma thông suốt!
Bằng không, đợi em chết thành ma rồi, nếu anh còn sống, em sẽ bám lấy anh, ám anh cả đời. Còn nếu anh cũng đã chết, em nói cho anh biết, dù có xuống suối vàng hay 18 tầng địa ngục, em cũng sẽ không tha cho anh!”
Khi tỉnh rượu rồi, cô chỉ trông thấy xung quanh mình rượu đổ lênh láng, tuyệt nhiên không có bất kỳ ai ở bên cạnh…
[1] Hoàng Lạt Mai - 黄剌玫 /huáng lá méi/: nghĩa là hoa hồng vàng.
[2] Trích “Ngẫu đề công quán bích kỳ 1” của Nguyễn Du, nguyên văn câu thơ: “Đào hoa mạc trượng đông quân ý/ Bàng hữu phong di tính tối toan”.
Updated 58 Episodes
Comments