Chương 4: Tô mỹ nhân

Điện thoại của Tô Cửu Như lại reo lên. Nhìn màn hình hiển thị cái tên Hạ Du Nhiên, cô giật nảy mình, sực nhớ ra mình đã quên mất một cuộc hẹn quan trọng.

Vừa bắt máy, giọng cô gái bên đầu dây bên kia đã oang oang:

“Mai Mai, cậu đến Đài Thành chưa thế? Không phải cậu nói tiệc chiêu đãi sẽ bắt đầu lúc 8 giờ tối nay sao, giờ đã là 4 giờ hơn rồi đó!”

Tô Cửu Như vừa đáp vừa tung chăn ngồi dậy:

“Nhiên Nhiên, mình xin lỗi! Mình đến từ trưa rồi nhưng mệt quá nên ngủ quên mất!”

Hạ Du Nhiên nghe thấy tiếng xả nước chảy rào rào qua điện thoại, kèm theo đó là âm thanh đồ vật rơi loảng xoảng vì bất cẩn, liền bất lực thở dài:

“Người người đều nói Tô tiểu thư tài giỏi, thanh cao, xinh đẹp, chỉ có mình mới biết cuộc sống của cậu tùy tiện và không có quy luật thế nào thôi!”

Tô Cửu Như vừa tát nước lên mặt cho tỉnh táo, vừa cười cầu hòa:

“Mình xin lỗi nhiều mà. Bây giờ mình bắt xe qua chỗ cậu ngay, có kịp không?”

“Cậu ở khách sạn nào?”

“Armani Hotel.”

Hạ Du Nhiên liếc nhìn đồng hồ, gật đầu:

“Thế thì chắc chắn kịp. Từ đó qua chỗ mình nếu không tắc đường thì chỉ mất 15 phút thôi. Cậu đi nhanh lên, chút nữa đến giờ tan tầm thì xe không nhúc nhích nổi đâu. Mình bảo ê-kíp ở lại rồi, sẵn sàng làm đẹp cho cậu.”

“Được được, mình qua ngay đây!”

Hạ Du Nhiên chính là bạn thời đại học của Tô Cửu Như. Năm đó hai người cùng học chuyên ngành thiết kế thẩm mỹ ở Đại học Châu Kinh, nhưng sau khi tốt nghiệp thì rẽ sang hai con đường hoàn toàn độc lập. Tô Cửu Như về quê trồng hoa, trở thành một quý cô cao cao tại thượng; Hạ Du Nhiên đến Đài Thành lập nghiệp, xây dựng đội ngũ stylist chuyên nghiệp, chuyên làm việc với các phu nhân hào môn và các đại minh tinh màn bạc.

Mỗi lần Tô Cửu Như đến Đài Thành tham gia sự kiện cần trang điểm và ăn diện, cô đều sẽ đến chỗ bạn mình. Có lẽ vì từng là bạn học, thân thiết nhiều năm, Hạ Du Nhiên hiểu rất rõ phong cách của Tô Cửu Như, luôn khiến cô hài lòng và giúp cô trở nên xinh đẹp nhất.

Thời điểm Tô Cửu Như đến cửa tiệm của Hạ Du Nhiên là vừa đúng 4 giờ 55 phút, ngay trước thềm giờ tan tầm.

“Không biết lần này Tô mỹ nhân muốn xinh đẹp theo phong cách nào đây?” Hạ Du Nhiên đẩy Tô Cửu Như đến trước tấm gương lớn được bao quanh bởi những dãy đèn sáng rực.

Cô mỉm cười nhìn mình trong gương. Lúc này vì hối hả chạy đến, tóc tai sau một giấc ngủ dài cũng chưa kịp chải nên hơi rối, Hạ Du Nhiên lại trêu trông cô giống minh tinh Hồng Kông những năm 90.

Tô Cửu Như ngồi xuống ghế, nói:

“Cậu làm giúp mình kiểu nghiêm túc, truyền thống một chút đi. Búi tóc lại, đừng xõa.”

Hạ Du Nhiên nâng tóc cô lên, mở to mắt:

“Không phải chứ Mai Mai? Cậu mới 26 tuổi thôi, không phải 56, đừng có đam mê phong cách của mẹ mình mà.”

Cô giải thích:

“Nhưng hôm nay mình phải gặp Lục Vinh, ngài ấy là Chủ tịch tập đoàn KQ, đoan trang một chút cũng tốt mà.”

Hạ Du Nhiên biết đoan trang là tốt, nhưng nhìn vẻ đẹp phong trần ngời ngời của Tô Cửu Như, cô thật muốn đánh rối mái tóc dài này, tô cho bạn mình một lớp son màu đỏ sậm, khoác lên chiếc váy đính toàn kim sa… Ôi, nghĩ đến liền chết mê chết mệt mất thôi…

“Thế này đi Mai Mai, chỗ mình có một chiếc váy, hơi hở lưng một chút nhưng tổng thể vẫn rất thanh lịch, phù hợp với kiểu búi tóc cậu muốn đó.”

Chiếc váy mà Hạ Du Nhiên nói là một thiết kế màu bạc có ánh sắc hồng, chất liệu bằng lụa satin. Nhìn từ chính diện thì đúng là rất đoan trang, thục nữ, nhưng… phía sau lưng lại khoét sâu hình tam giác ngược, xuống đến tận thắt eo. Điểm xuyết trên khoảng trống đó là hai chuỗi bạc đan chéo vào nhau, làm nổi bật đôi xương cánh bướm mảnh mai, tinh tế trên lưng Tô Cửu Như.

Hạ Du Nhiên lấy ra một đôi khuyên tai ngọc trai cỡ lớn ướm thử lên tai cô, vẻ mặt cực kỳ thỏa mãn:

“Mai Mai, xuất sắc! Mấy cô minh tinh còn không kịp xách guốc cho cậu!”

Ngược lại, Tô Cửu Như vẫn còn đang chăm chăm vào khoảng trống sau lưng mình qua gương, có chút thiếu tự nhiên:

“Thật sự không bị hở quá đó chứ?”

“Cô hai ơi, thế này sao có thể gọi là hở được? Cậu đâu phải chưa từng học qua nguyên tắc ‘kín và mở’ trong thẩm mỹ, định ăn mặc như ni cô mới vừa lòng à? Thế này gọi là khéo léo tôn vinh vẻ đẹp. Nhìn xem, xương cánh bướm của cậu đẹp như vậy, bộ váy này sớm đã nhận cậu làm chủ nhân rồi!”

Tô Cửu Như bị Hạ Du Nhiên nói đến cạn lời, cảm thấy nếu không mặc chiếc váy này thì sẽ không ra khỏi đây được.

“Rồi rồi rồi, cứ tin vào mắt thẩm mỹ của cô Hạ đi. Cậu đừng có biến mình từ Tô Cửu Như thành Tô Đát Kỷ là được!”

Hạ Du Nhiên giữ hết các thợ lành nghề ở cửa tiệm lại để sửa soạn cho Tô Cửu Như. Mỗi người đảm nhận một việc, chưa đầy 90 phút đã hoàn tất mọi khâu.

Trong lúc đang búi tóc, điện thoại của Tô Cửu Như rung lên. Là Phương Hoan của chi nhánh Lưỡng Diệu Sinh Hoa tại Đài Thành gọi đến.

“Chị Tô, bọn em đã chuẩn bị đầy đủ số hoa chị cần rồi, cũng đã loại bỏ hết các loại có nhiều phấn hoa ra. Bây giờ mang đến buổi tiệc được chưa ạ?”

Tô Cửu Như nhìn đồng hồ, thấy đã hơn 7 giờ thì gật đầu:

“Ừ, mọi người mang đến đi. À, em chuẩn bị thêm giúp chị một lọ tinh dầu lá xô thơm, đưa cho lễ tân, nói là chị gửi cho Lục tiên sinh của KQ, việc này chị đã báo trước với Phan Phó tổng rồi. Còn nữa, nếu tới đó mà thấy quá đông người, các em nhớ chú ý quan sát, dò hỏi xem ai là Lục tiên sinh để lúc vận chuyển hoa thì tránh xa ngài ấy ra một chút. Ngài ấy bị dị ứng phấn hoa.”

“Dạ, em hiểu rồi.”

Đợi Tô Cửu Như cúp điện thoại, Hạ Du Nhiên bèn thắc mắc:

“Lục tiên sinh? Ý cậu là Samson, cháu trai của ngài Chủ tịch đó hả? Nghe qua có vẻ khó chiều nhỉ…”

Tô Cửu Như ngẩng mặt lên:

“Cậu biết anh ta sao?”

“Không, nghe các nữ minh tinh và mấy phu nhân tán gẫu thôi, danh bất hư truyền ấy mà.”

Xong xuôi đâu đó, nhận thấy vẫn còn dư chút thời gian, Tô Cửu Như bèn chọn một chiếc ghim cài áo thích hợp. Hạ Du Nhiên ngồi xuống bên cạnh, khẽ huých tay cô:

“Cậu có chuẩn bị danh thiếp chưa?”

“Hả?” Tô Cửu Như kiểm tra lại ví: “Chắc còn một vài tấm, cũng đủ dùng rồi.”

Trước nay đều là Mã Huy lo mấy chuyện đối ngoại, người cần danh thiếp là anh ta, không phải cô.

Hạ Du Nhiên cau mày:

“Cái gì mà đủ dùng chứ! Mai Mai, mình mất công biến cậu từ một mỹ nhân bình thường thành đại đại mỹ nhân, tối nay chắc chắn sẽ có rất nhiều người chú ý đến cậu. Họ đều là khách của tập đoàn KQ, chất lượng và nhân phẩm đều không cần bàn cãi. Cậu đã 26 tuổi rồi, không định để ý thử vài người sao?”

Tô Cửu Như nhún vai, hờ hững đáp:

“Không có hứng thú. Mình đến là để dự tiệc, để trình diễn cắm hoa, không phải đi tìm đối tượng.”

Hạ Du Nhiên có hơi bực mình. Nếu không phải tiếc mái tóc búi xinh đẹp mình vừa làm xong, chắc chắn cô đã cốc đầu bạn mình mấy cái:

“Mai Mai, trần đời mình chưa thấy ai si tình đến ngốc nghếch như cậu…”

Tô Cửu Như vội đưa tay ra chặn lại:

“Được rồi, được rồi! Ở thôn Vân có một Mã Huy tối ngày lảm nhảm là đã đủ rồi, đến Đài Thành còn gặp thêm cậu nữa!

Tóm lại, mình không có nhã hứng yêu đương vào lúc này. Cậu đâu phải không biết tính xấu của mình. Ừ thì mình cực kỳ cố chấp, cực kỳ cứng đầu. Chỉ cần không nhận được câu trả lời thỏa đáng, mình có chết cũng sẽ không cam lòng siêu sinh đâu!”

Biết là tính xấu, lại không tài nào bỏ được.

Hạ Du Nhiên hỏi:

“Lỡ như cả đời này hai người cũng không gặp lại nhau thì sao đây?”

Tô Cửu Như chớp mắt, quay sang chọn ra chiếc ghim cài phù hợp, sau đó cầm túi xách đứng lên, lảng tránh câu hỏi:

“Tới giờ mình qua buổi tiệc rồi. Cậu gửi hóa đơn qua cho mình, mình chuyển khoản nhé. Mai rảnh sẽ rủ cậu đi uống cafe.”

Thời điểm Tô Cửu Như bước ra khỏi cửa tiệm của Hạ Du Nhiên là 7 giờ 30 tối. Lúc này Đài Thành huyên náo vô cùng, trùng trùng ánh đèn lấp lánh trên các tòa nhà, các biển quảng cáo và dòng xe cộ ngược xuôi. Toàn bộ màn đêm dường như cũng phải cúi đầu nhường bước trước nhịp sống phồn hoa của đô thị.

Có một chiếc máy bay bay ngang qua bầu trời. Từ dưới mặt đất nhìn lên chỉ thấy vài đốm sáng nhấp nháy, tiếng động cơ hoàn toàn bị nuốt chửng bởi thanh âm của phố thị.

“Mai Mai, tôi có thể gọi cô như vậy không?”

“Tôi thấy mình cũng không tệ, không biết có hợp hình mẫu cô thích hay không. Nhưng mà cô thì vừa vặn là hình mẫu lý tưởng của tôi đấy.”

“Mai Mai, anh yêu em.”

Tình yêu của anh và cô chỉ kéo dài 10 tháng, nhẹ nhàng, bình lặng mà ngọt ngào biết bao nhiêu. Từng khoảnh khắc đều đã âm thầm ngấm sâu vào tận xương tủy, không có cách nào bứt ra được.

Cô thà cho rằng tất cả những gì xảy ra chỉ là một giấc mộng Từ Thức gặp tiên, cũng không đành lòng tin ấy là một màn lừa dối.

Chapter
1 Chương 1: Hoa hồng vàng
2 Chương 2: Trong lòng đô thị
3 Chương 3: Tên anh
4 Chương 4: Tô mỹ nhân
5 Chương 5: Nhật nguyệt an nhiên
6 Chương 6: Cố nhân
7 Chương 7: Cửu Như - Đông Quân
8 Chương 8: Là anh
9 Chương 9: Ký ức mơ hồ
10 Chương 10: Bày tỏ
11 Chương 11: Có những mảng ký ức đã mờ mất
12 Chương 12: Lục Đông Quân có người yêu?
13 Chương 13: Nhà họ Lục
14 Chương 14: Tác hợp
15 Chương 15: Quá khứ đã trôi đi
16 Chương 16: Bất lực
17 Chương 17: Ngã bệnh
18 Chương 18: Ván cược
19 Chương 19: Băn khoăn
20 Chương 20: Những điều chưa tỏ
21 Chương 21: Hào nhoáng
22 Chương 22: Bất chợt
23 Chương 23: Vỡ lẽ
24 Chương 24: Chếnh choáng
25 Chương 25: Dấu hiệu
26 Chương 26: Đưa anh về nhà
27 Chương 27: Đêm khuya
28 Chương 28: Thời khắc dài đăng đẳng
29 Chương 29: Thức trắng
30 Chương 30: Chuyện của anh và em
31 Chương 31: Ký ức vụn vỡ
32 Chương 32: Mắc kẹt
33 Chương 33: Cảm động và rung động
34 Chương 34: Giữ gìn
35 Chương 35: Mùa thu đến
36 Chương 36: Có tôi ở đây
37 Chương 37: Là bạn, không hơn không kém
38 Chương 38: Nói lời xin lỗi
39 Chương 39: Chếnh choáng ngã gục
40 Chương 40: CML
41 Chương 41: Tạm biệt
42 Chương 42: Trở về
43 Chương 43: Nghi ngờ
44 Chương 44: Không có lối ra
45 Chương 45: Trở về Thụy Điển
46 Chương 46: Nhớ ra
47 Chương 47: Thay bạn "báo thù"
48 Chương 48: Thụy Dương
49 Chương 49: Mai Mai
50 Chương 50: Đừng đẩy anh ra
51 Chương 50: Buổi sáng
52 Chương 52: Tác dụng phụ
53 Chương 53: Giới định hạnh phúc
54 Chương 54: Mùa đông đến, lòng người có hoa
55 Chương 55: Anh nhớ em rồi
56 Chương 56: Cần gì phải làm khổ nhau
57 Chương 57: Hòa hợp
58 Chương 58: Quá khứ như mộng
Chapter

Updated 58 Episodes

1
Chương 1: Hoa hồng vàng
2
Chương 2: Trong lòng đô thị
3
Chương 3: Tên anh
4
Chương 4: Tô mỹ nhân
5
Chương 5: Nhật nguyệt an nhiên
6
Chương 6: Cố nhân
7
Chương 7: Cửu Như - Đông Quân
8
Chương 8: Là anh
9
Chương 9: Ký ức mơ hồ
10
Chương 10: Bày tỏ
11
Chương 11: Có những mảng ký ức đã mờ mất
12
Chương 12: Lục Đông Quân có người yêu?
13
Chương 13: Nhà họ Lục
14
Chương 14: Tác hợp
15
Chương 15: Quá khứ đã trôi đi
16
Chương 16: Bất lực
17
Chương 17: Ngã bệnh
18
Chương 18: Ván cược
19
Chương 19: Băn khoăn
20
Chương 20: Những điều chưa tỏ
21
Chương 21: Hào nhoáng
22
Chương 22: Bất chợt
23
Chương 23: Vỡ lẽ
24
Chương 24: Chếnh choáng
25
Chương 25: Dấu hiệu
26
Chương 26: Đưa anh về nhà
27
Chương 27: Đêm khuya
28
Chương 28: Thời khắc dài đăng đẳng
29
Chương 29: Thức trắng
30
Chương 30: Chuyện của anh và em
31
Chương 31: Ký ức vụn vỡ
32
Chương 32: Mắc kẹt
33
Chương 33: Cảm động và rung động
34
Chương 34: Giữ gìn
35
Chương 35: Mùa thu đến
36
Chương 36: Có tôi ở đây
37
Chương 37: Là bạn, không hơn không kém
38
Chương 38: Nói lời xin lỗi
39
Chương 39: Chếnh choáng ngã gục
40
Chương 40: CML
41
Chương 41: Tạm biệt
42
Chương 42: Trở về
43
Chương 43: Nghi ngờ
44
Chương 44: Không có lối ra
45
Chương 45: Trở về Thụy Điển
46
Chương 46: Nhớ ra
47
Chương 47: Thay bạn "báo thù"
48
Chương 48: Thụy Dương
49
Chương 49: Mai Mai
50
Chương 50: Đừng đẩy anh ra
51
Chương 50: Buổi sáng
52
Chương 52: Tác dụng phụ
53
Chương 53: Giới định hạnh phúc
54
Chương 54: Mùa đông đến, lòng người có hoa
55
Chương 55: Anh nhớ em rồi
56
Chương 56: Cần gì phải làm khổ nhau
57
Chương 57: Hòa hợp
58
Chương 58: Quá khứ như mộng

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play