Lưỡng Lự
Lý Nghiên đáp chuyến bay tại sân bay Nam Dương lúc mười giờ tối. Chuyến công tác kéo dài hai tuần này phải nói là một công đôi việc. Đôi việc ở đây có thể gói gọn rằng: sự nghiệp và tình yêu. Vì thế, hai tuần này nghiễm nhiên là đoạn mấu chốt trong cuộc đời Lý Nghiên.
Kéo hành lí khỏi cửa sân bay, Lý Nghiên không vội gọi xe đi thuê khách sạn vì từ lúc xếp hành lí ở nhà, cô đã có tính toán riêng. Lý Nghiên lướt dọc danh bạ, gọi vào một số hiếm khi liên lạc. Tiếng chuông bên kia đổ dài, kéo theo sự hồi hộp trong lòng Lý Nghiên. Cuối cùng, chẳng có ai bắt máy. Cô bắt đầu hậm hực, phàn nàn lại chuyện xưa cũ.
"Cái gì mà: Đây là số điện thoại của tôi, không bao giờ tôi thay đổi. Chỉ cần là cậu gọi, tôi sẽ lập tức bắt máy".
Lý Nghiên nhớ Hồ Vĩnh Huy đã nói với mình như thế. Trái tim thiếu nữ lúc ấy cảm động đến mức khắc từng câu chữ vào tâm can, chưa bao giờ quên, vậy mà người nói đã sớm không nhớ.
"Đúng là lừa đảo"
Mắng mỏ chán chê, Lý Nghiên thất vọng định bụng tùy ý bắt taxi rồi thuê một khách sạn nào đó đặt lưng qua đêm thì bỗng có người gọi lại. Liếc nhìn số máy quen, cô tủm tỉm cười bắt máy.
"Alo"
"Có chuyện gì thế?"
Giọng Hồ Vĩnh Huy vẫn như ngày nào, trầm ấm và rất dịu dàng. Tim Lý Nghiên đập có chút lung tung, cảm giác xao xuyến này lâu rồi cô không được gặp lại. Lý Nghiên hít một hơi thật sâu, lấy lại sự ổn định cho giọng nói.
"Tôi đang ở sân bay Nam Dương. Mau đến đón tôi đi"
Giọng điệu của cô có phần nũng nịu, xen chút ra lệnh nhưng tuyệt nhiên dễ nghe.
Hồ Vĩnh Huy bảo Lý Nghiên đứng đấy đợi mình, rồi lập tức tắt máy.
Năm phút sau, một chiếc xe hơi phong cách cổ điển đen tuyền vút đến đỗ trước mặt Lý Nghiên. Từ trên xe, Hồ Vĩnh Huy với dáng người cao cơ bước xuống. Anh vận quần thun áo thun, trên tay có vắt ngang một chiếc măng tô dài.
Lý Nghiên kéo hành lí bước ra, tự nhiên đưa vali cho Hồ Vĩnh Huy rồi đón lấy chiếc măng tô khoác vào, vu vơ nói:
"Vẫn chu đáo như ngày nào nhỉ? Cô nào phúc phần lắm mới được làm bà Hồ"
Hồ Vĩnh Huy chẳng quan tâm đến lời châm chọc của Lý Nghiên, anh cất hành lí vào đuôi xe, nhắc nhở.
"Vào xe nhanh lên, lạnh vậy còn nói đứng đó nói nhảm. Ngốc à?"
Lý Nghiên cười rầm rì trong miệng, nhanh chóng vào xe. Cô biết thế nào Hồ Vĩnh Huy cũng mang áo đến, nên cô cố ý không mặc áo khoác, thành ra bắp tay, môi và má Lý Nghiên sớm đã nhiễm lạnh. Vì thế nên khi đã yên vị vào cạnh ghế lái, Lý Nghiên vội khum người lại sưởi ấm cho bản thân.
Hồ Vĩnh Huy cất xong hành Lý liền vào xe, đánh xe quay về chung cư. Anh nhìn gương mặt tái đi vì lạnh của Lý Nghiên, thấp trọng trách cứ:
"Đúng là đồ ngốc. Mùa đông cũng không biết mặc áo khoác vào. Tôi không đem áo đến có phải cậu chết cóng rồi không?"
"Tôi thừa biết cậu sẽ đem". Lý Nghiên trả lời ngay như đây là chuyện hiển nhiên, rằng cô quá hiểu người bạn thân này.
Hồ Vĩnh Huy bất lực trước Lý Nghiên. Cô gái này ngày xưa đằm thắm bao nhiêu, bây giờ nghịch ngợm bấy nhiêu, đến anh cũng không hiểu nổi. Im lặng được một lúc, Lý Nghiên là người mở lời trước.
"Có người bảo tôi ngốc. Nhưng chính anh ta ra đường cũng phong phanh đấy thôi"
Cô nghiêng người sang, vừa nói vừa sờ tay Hồ Vĩnh Huy đang đặt trên vô lăng, giả vờ lo lắng nói.
"Lạnh hết rồi này. Đồ ngốc. Để tôi sưởi cho"
Hơi nóng từ tay Lý Nghiên khiến Hồ Vĩnh Huy giật mình. Lý Nghiên đêm khuya bảo đến Nam Dương muốn anh ra đón, còn không ngại ngùng chiếm tiện nghi của anh, dáng vẻ phóng khoáng của cô bây giờ làm anh có chút không quen. Hồ Vĩnh Huy giả vờ thu tay bật nhạc lên, rồi không đặt trên vô lăng nữa. Anh ăn mặc phong phanh ra đường chẳng phải vì vội vàng đón Lý Nghiên hay sao? Mà đời nào Hồ Vĩnh Huy thú nhận. Tiêu cự trong mắt anh như kéo xa thêm, anh giả vờ tập trung xe cộ phía trước, đánh trống lảng.
"Đến Nam Dương làm gì thế?"
Mọi sự ngại ngùng của Hồ Vĩnh Huy từ nãy đến giờ đều được thu vào tầm mắt của Lý Nghiên. Như đạt được mục đích, Lý Nghiên đắc ý ngồi thẳng lại, rụt cổ vào cổ áo còn phảng phất mùi hương của anh, nghiêm túc đáp.
"Công tác hai tuần. Suôn sẻ thì thăng chức. Với còn..."
Lý Nghiên nói lấp lửng, nuốt nhẹm vế sau. Cô lén nhìn gương mặt Hồ Vĩnh Huy. Vẫn là cái góc mặt ấy, sắc sảo, cuốn hút. Ánh đèn đường chốc chốc phả lên khuôn mặt trầm tĩnh tựa hồ. Quả nhiên, thời gian đã lau đi nét cuồng nhiệt của thiếu niên, phủ lại một lớp đàn ông nam tính.
Câu nói không trọn vẹn của Lý Nghiên làm anh không ngăn nổi tò mò. Hồ Vĩnh Huy tranh thủ phía trước trống xe, quay sang hỏi.
"Còn gì?"
Lý Nghiên thu lại ánh nhìn, phủ nhận.
"Không gì cả"
Rồi từ đó đến chung cư, trong xe chỉ còn tiếng nhạc trầm bổng. Âm thanh ấy dễ nghe nhưng vẫn không sao trấn tĩnh được nội tâm đang lộn xộn của cả hai.
Lý Nghiên chưa bao giờ chia sẻ với ai ý định của mình. Những ham muốn, mục đích của cô hoàn toàn được cô khoá chặt trong tâm trí, tuyệt nhiên không một người nào có thể chạm vào.
Hồ Vĩnh Huy quen biết Lý Nghiên bao nhiêu năm, cũng là ngần ấy thời gian anh tập làm quen với những quyết định không báo trước của cô. Lần này Lý Nghiên đến Nam Dương, ngoài công tác đơn thuần ra, có lẽ cô còn một mục đích khác. Hồ Vĩnh Huy chắc thế, dù tò mò, nhưng cũng chẳng buồn hỏi câu nào, mặc cô muốn làm gì thì làm.
Updated 30 Episodes
Comments