Hai người bọn họ đi dạo ở Hạc Du Trấn, trên con phố đông đúc nhộn nhịp do Bạch gia quản lí.
Mục Ngôn lon ton chạy trước, tay cầm theo kẹo hồ lô. Y thích nhất là được ở bên ngoài đi dạo thế này.
Lúc Mục Ngôn đang chạy, y đột nhiên ngừng lại, sau đó nhanh chóng quay đầu, lao về phía Cố Mặc.
Vừa kịp lúc, y sắp đến nơi thì một mũi tên bắn tới, Mục Ngôn hét lên:”Tiểu Mặc ca cứu ta”
Mũi tên ấy bắn hụt do Mục Ngôn đã chạy về phía Cố Mặc.
Hắn nhanh chóng nhìn thấy mũi tên, đưa tay ôm lấy y vào lòng, ánh mắt đảo quanh tìm kiếm, Cố Mặc sau đó lên tiếng:”Về phủ, nơi này bị mai phục rồi, ở đây có hai thế lực muốn giết đệ”
Mục Ngôn còn chưa gật đầu, Cố Mặc đã bế vội y lên, dùng khinh công bay đi.
Hắn mang y chạy nhanh về Bạch phủ, với tình hình hiện tại, rất khó đánh nhau bên ngoài, nhất là khi có những hai thế lực ở đây. Mình hắn không thể đánh được với hai thế lực đó.
Bạch lão gia thấy hai người quay về liền hỏi:”Xảy ra chuyện gì?”
Mục Ngôn hét lên:”Tổ phụ, có thích khách, cứu con”
Bạch lão gia sững người sau đó nói to ra lệnh:”Người đâu, bảo vệ Bạch phủ, có thích khách”
Ông kéo tay tôn tử, đưa theo cả Cố Mặc lôi đi, nhanh chóng đẩy cả hai vào trong một căn phòng, nhanh chóng đóng sầm cửa lại.
Ánh mắt ông sau đó đảo quanh tìm kiếm, mười mấy bóng đen trên mái nhà đều bị ông phát hiện ngay, ông gọi:”Lão thất”
Ngay lập tức một thân ảnh hồng y lao đến, không qua lâu đã đoạt mạng được toàn bộ thích khách, cũng không quên mang hai tên còn sống xuống, đặt trước mặt ông.
Người này là nhi tử nhỏ nhất của ông với thiếp thất, cũng chỉ lớn hơn huynh trưởng Mục Ngôn một tuổi.
Bạch lão gia sau đó ra lệnh:”Tra cho rõ, tra xong rồi mang đầu bọn chúng ném đến chỗ chủ của chúng”
Hồng y nam tử nhanh chóng gật đầu vâng lệnh sau đó mang theo hai hắc y nhân biến mất.
Nửa đêm, đối phương nhanh chóng đến Thư Phòng cùng với tin tức. Bạch lão gia vẫn còn thức, đang ngồi lau kiếm, ông đã ngồi đó lau rất lâu rồi.
Đối phương thi lễ rồi nói:”Chuyện ban chiều đã tra ra, chủ mưu là tứ hoàng tử và đại hoàng tử, hai người này không cùng phe, chỉ là sợ Ngôn nhi lập công, nếu về phe thái tử sẽ gây thêm bất lợi cho bọn họ, hai người họ cũng có ý định hạ bệ thái tử để giành lấy hoàng vị”
Bạch lão gia hỏi:”Con xử lí thế nào rồi?”
Thất thúc của Mục Ngôn, Bạch Niên trả lời:”Phụ thân yên tâm, nhi tử đã cho thuộc hạ thúc ngựa mang đầu đến Kinh Thành ngay trong đêm rồi”
Bạch lão gia hỏi chuyện khác:”Vậy chuyện ta bảo con điều tra thì sao?”
Bạch Niên lấy ra một mảnh giấy nhỏ, hắn nói:”Đây là toàn bộ tin tức mới điều tra được, thiếu niên tên Cố Mặc ấy....vốn dĩ nên mang họ Hàn, là nhi tử của đích nữ nhà họ Hạ bỏ trốn năm đó với một thiếu niên dị tộc mang họ Hàn. Năm đó đích nữ họ Hạ bị lôi về gia tộc chịu đựng hai mươi roi, còn người kia đã bị đánh chết, vứt xác ngoài cửa lớn Hạ gia. Vị kia sau đó xuất giá lần hai, gả cho thế tử nổi tiếng tệ hại của nhà họ Tô”
Bạch lão gia hơi im lặng, Bạch Niên sau đó nói thêm:”Còn có một tin tức con vừa nhận, chỉ là một tin chưa được xác thực rõ ràng”
Bạch lão gia lên tiếng:”Nói ta nghe xem”
Bạch Niên trả lời:”Hắn là môn chủ kế nhiệm của Thất Phong Môn”
Bạch lão gia sững người, Thất Phong Môn khá có tiếng trong giang hồ, mạng lưới tình báo bao bọc khắp thế giới. Thân là môn chủ lại chạy đi khắp nơi sau đó lại quen với ngũ hoàng tử yếu ớt rồi cam tâm tình nguyện ở bên cạnh bảo vệ đối phương?
Bạch Niên nói với ông:”Nghe nói tính tình môn chủ cổ quái thất thường, nhưng ra tay cũng không tàn nhẫn tuyệt tình. Năm đó đại sư huynh hắn phản bội môn phái, giết chết sư phụ, đả thương hai sư đệ, thân là tam sư huynh, hắn đã đuổi đại sư huynh đến tận Kinh Thành, mặc kệ thái tử cứu tên đó bảo vệ trong Đông Cung mà ra tay giết người trước mí mắt thái tử”
Bạch lão gia đập bàn nổi giận hỏi:”Hắn cần gì ở Ngôn nhi? Ngôn nhi làm gì có gì cho hắn? Bạch gia không thể nhúng tay và cũng không nhúng tay nếu Ngôn nhi không đồng ý, hắn rốt cuộc có ý định gì?”
Cố Mặc ở cửa, hắn nghe rõ, nhanh chóng tiến vào, vừa đi vừa nói:”Yên tâm đi Bạch lão gia, ta không có hứng thú với Mục Ngôn”
Bạch lão gia ngây người, kẻ này đến không tiếng động, nghe toàn bộ cuộc trò chuyện của hai người.
Bạch Niên rút kiếm, chỉa về phía Cố Mặc, hắn cười bảo:”Ta không đến giết hay lợi dụng Mục Ngôn, cũng chẳng đến vay mượn thế lực Bạch gia”
Bạch Niên hỏi ngay:”Vậy ngươi cứu Ngôn nhi có mục đích gì?”
Cố Mặc trả lời:”Thấy ngứa mắt đám kia nên cứu”
Bạch Niên nhìn hắn bằng ánh mắt nghi hoặc, Cố Mặc liền nói:”Ngươi biết đấy, Thất Phong Môn bọn ta muốn biết giáo chủ của Sở Huyên Giáo mới lập gần đây, nghe nói giáo chủ bọn họ ở Kinh Thành nên mới đến điều tra”
Sở Huyên Giáo là một thế lực mới nổi gần đây, tạo ra không ít sóng gió trong Kinh Thành và cả bên ngoài, riêng giáo chủ vẫn là điều bí ẩn, tuy chẳng phải tà giáo gì nhưng giang hồ đều kiêng kị, bọn họ muốn biết rõ giáo chủ của tổ chức này là ai.
Comments