Tôi là một học sinh không quá nổi bật khi vào cấp ba, với điểm số ổn định, tôi luôn giành vị trí giữa lớp. Điểm bình thường, nhan sắc lại càng bình thường hơn. Cuộc sống vô vị ấy cứ nghĩ nó sẽ đi đến hết tới tận cuối cấp, cho tới năm lớp 11, tôi gặp anh.
Nhan Từ Thành, một học sinh chuyển trường. Nhan sắc tuy không quá nổi bật nhưng khí chất đặc biệt xuất chúng, thành tích không quá tệ, nhân duyên lại đặc biệt tốt. Vừa mới vào lớp không lâu anh đã có một hội bạn cho riêng mình. Anh hào phóng, lễ độ lại rất tinh tế. Thi thoảng sẽ ngẫu nhiên giúp đỡ các bạn khác phái việc nặng nhọc. Đáng tiếc, một người như thế, lại là hoa đã có chủ.
Cô gái ấy có một cái tên thật hay và thật kêu, Chương Tâm Hạ, hoa khôi của trường chúng tôi. Cô ấy có một vẻ ngoài đặc biệt xinh đẹp, vóc người nhỏ nhắn, dịu dàng, tính tình ngay thẳng và là người rất biết có chừng mực. Nếu để nói thì e rằng chính là con nhà người ta trong truyền thuyết. Bọn họ yêu nhau từ trước khi anh chuyển đến, có một vài tin đồn là vì cô ấy nên anh mới chuyển trường, lại có vài tin đồn là bọn họ đã chia tay rồi quay lại mấy lần.
Thực ra, lúc đó, tôi chưa từng mảy may quan tâm tới tin đồn, cũng không phải kiểu người thích hóng chuyện. Tôi và anh, chúng tôi như hai đường thẳng song song đi qua nhau, không giao, không cắt, không một chút liên quan. Cho tới một ngày,mọi chuyện đã không theo quỹ đạo như tôi nghĩ nữa.
Hôm ấy trên trường có việc, tôi phải ở lại dọn lớp. Trời vào hè nên đặc biệt nóng. Đám bạn trực nhật cùng tôi đã về từ rất sớm, còn mấy chiếc bàn vẫn chưa kê được vào lớp, tôi thở dài. Đúng là đôi khi mạnh mẽ quá đúng là một cái tội. Đang định kéo bàn vào lớp, đằng sau vang lên tiếng nói chuyện, hình như là của bọn con trai.
- Ấy, bạn học, cậu kê bàn à?
Bất chợt, có một giọng nói phía sau vang lên, cánh tay khẽ đặt lên vai tôi. Tôi giật mình quay người lại, là Nhan Từ Thành.
- Ơ, bọn trực nhật đâu rồi? Sao lại có mỗi cậu thế? Cậu cùng lớp bọn tôi đúng không? _ Một bạn nam kia dường như biết tôi học chung lớp với họ.
- Hứa Phán? _ Đằng sau, nam sinh tay cầm bóng nghi hoặc nhìn tôi.
- Ừ, là tôi_ Tôi gật khẽ, nhưng lại chẳng nhớ cậu bạn này đã gặp ở đâu rồi tuy cũng có chút quen mắt. Mãi đến một lúc sau tôi mới nhớ đó là Chu Tu Minh, người hay giúp tôi bê những đồ nặng cùng với nụ cười chói hơn cả ảnh mặt trời.
- Mày quen à?
- Lại chả, bạn cùng lớp mình mà, chúng mày không nhớ à?
- Ừm...._ Họ gãi đầu, tỏ vẻ ngại ngùng nhìn tôi. Tôi cười nhẹ xua tay như thể không có gì. Vốn dĩ việc nhớ bạn bè trong một lố quá đông học sinh đã rất khó khăn. Tôi lại còn là một cô gái không quá nổi trội trên lớp.
- Không quen cũng phải, dù sao tôi cũng không nổi bật lắm.
Bọn họ cười gượng, như thể việc không nhớ ra tôi khiến họ xấu hổ lắm vậy.
- Thế lớp phó không phân ai trực à? Sao cậu lại ở đây một mình khiêng bàn thế ?_ Anh lên tiếng, phá vỡ cái không khí ngượng ngùng này.
- À, bọn họ đều nói có việc nên đã về trước rồi.
- Yên tâm đi, mấy cái bàn này muỗi, Hứa Phán khỏe lắm, sức cậu ta có thể bê được cả chỗ này_ Hình như có một cậu bạn nữa vừa nhận ra tôi, cậu ta bắt đầu cười đùa và vỗ vai thằng bạn bên cạnh. Họ vừa nghe xong liền bật cười, còn tôi chỉ ngượng muốn độn thổ xuống đất. Đúng là tôi có sức khỏe hơn người, việc nặng nhọc đều có thể làm. Đó cũng là một trong những nguyên do trong mắt tụi con trai, tôi chưa từng trùng khớp với hình tượng con gái yểu điệu thục nữ.
- Mày làm bạn ấy ngại rồi kìa_ Mọi người bắt đầu trêu ghẹo, những ánh mắt nhìn tôi lại càng khó tránh khỏi vài phần bông đùa.
- Đùa gì thế?_ Anh cau mày lên tiếng_ Dù sao cô ấy cũng là con gái. Chúng mày, mỗi đứa phân nhau bê vài cái bàn cho cô ấy đi, hôm nay trời nắng to thế này, giúp con gái người ta một chút.
- Đúng đấy, dù mạnh mẽ thế nào thì cũng là phận nữ. Trời thì nắng to thế này. Nhanh nhanh lên mấy thằng kia, còn đứng đực ra đó. _ Đó là giọng của Tu Minh, không quá lớn nhưng vẫn tỏ vẻ nghiêm túc. Cậu ấy chính là người đầu tiên nhận ra tôi trong đám. Tiện thể còn liếc xéo tụi con trai đang ngả ngớn ở kia.
- Không...không cần...đâu_ Tôi xua tay lắc đầu, mấy việc như này thường tôi không dám phiền người khác.
- Không vấn đề gì, cậu cứ để cho bọn họ làm đi. Cậu là phận gái, đừng làm mấy việc nặng nhọc dưới trời nắng thế này. Đây, cậu uống đi_ Anh giữ tôi lại, đưa qua cho tôi một chai nước khoáng chưa mở nắp.
- Cảm ơn _ Tôi nhận lấy chai nước rồi ngỡ ngàng nhìn anh.
Đây là lần đầu có người gọi tôi là con gái. Lần đầu có người coi tôi là phái yếu. Từ lúc sinh ra, tôi đã bị coi là một đứa con trai không hơn , khung xương to hơn các bạn nữ cùng lứa, mái tóc lúc nào cũng chẳng để dài, váy thì càng không phải nói, cả tủ cũng không kiếm ra được một cái. Càng lớn lên tôi lại càng trở nên "nam tính". Tham gia đánh nhau, chơi đùa cùng lũ con trai, bấm khuyên, trốn học và đi net. Đó là thời điểm nổi loạn của tôi hồi cấp 2. Mãi cho tới khi mẹ tôi qua đời năm tôi lớp 9, bà bắt tôi hứa sẽ không phá phách, sống một cuộc sống học sinh đàng hoàng thì bà mới chịu nhắm mắt, tôi liền phải thu liễm lại, trở thành một học sinh chẳng thể bình thường hơn nữa. Bạn bè xung quanh đều gọi tôi hai tiếng "anh Phán". Cái danh xưng "anh" gần như đã đi theo tôi rất nhiều năm. Lâu tới mức khiến tôi quên mất mình cũng là một cô gái. Cũng có thể ở thế yêu khi gặp những công việc nặng nhọc.
Tôi nhìn anh, bất chợt tim đập mạnh, khuôn mặt khẽ đỏ lên từng chút một. Đầu hè năm ấy, trời đặc biệt chói chang, lòng tôi cũng chợt ấm áp đến lạ kỳ.
- Ấy, quên chưa giới thiệu, tôi là Chu Tu Minh, tổ bốn, cùng lớp với cậu, tên này là Nhan Từ Thành, tổ bốn. Hân hạnh làm quen_ Tu Minh đưa tay ra, cười nhìn tôi. Đây là lần đầu tôi quen biết một bạn nam có nụ cười đẹp tới vậy.
- À, tôi là Hứa Phán, tổ ba. Hân hạnh làm quen_ Tôi cúi người xuống một góc tiêu chuẩn, tay bắt lấy tay của cậu ta.
- Phụt, haha_ Trên đỉnh đầu vang lên tiếng cười, cánh tay đang bắt tay với tôi rung lên từng đợt. Tôi ngẩng đầu lên, bắt gặp vẻ mặt cười ngặt nghẽo của cậu ta, liếc sang bên cạnh thì thấy anh cũng đã hơi nhếch môi.
- Có...có chuyện gì sao?_ Tôi ngại ngùng rút tay ra khỏi tay cậu ta
- Cậu đáng yêu quá, búp bê nhỏ.
- Búp bê nhỏ?
- Ừ, trông cậu trắng trắng, ngốc ngốc, cử chỉ gượng gạo lại còn bé tí, giống hệt một con búp bê đáng yêu. Sau này làm bạn tốt nhé, Hứa Phán_ Cậu ta khoác vai tôi cười lớn_ À, còn nữa, tôi là bạn cậu không phải thầy giáo, cho nên là...cậu không cần phải cúi người chào tôi đâu, búp bê nhỏ_ Cậu ấy còn nháy mắt với tôi rồi cười, đoạn cầm lấy chai nước của tôi rồi uống_ Uống chung nước là anh em, sau này tiểu gia bảo vệ cậu.
- Này, thằng dở, mày dọa làm người ta hoảng đấy, chúng nó xong rồi kìa, mau đi thôi_ Anh vỗ vỗ cánh tay của cậu ta, đoạn vác áo qua vai rồi cất bước đi_ Trời nắng , cậu về sớm nhé, bọn tôi đi trước đây.
- Ừ...ừm_ Tôi ngại ngùng gật đầu.
- Đi nhé, búp bê nhỏ, mai gặp_ Tu Minh vẫy tay với tôi.
-Ừ...chào_ Tôi vẫy tay lại.
Nhìn bóng lưng ấy, tôi cứ nghĩ mãi.
Nhan Từ Thành...
Tổ bốn...
Tôi nhớ cậu rồi.
Chào cậu, tôi là Hứa Phán.
Updated 24 Episodes
Comments
PetrolBomb – Họ sẽ tiễn bạn dưới ngọn lửa.
Rất thích truyện của tác giả, nhưng mà hóng mãi chưa ra chap mới[triste]
2024-11-13
1
Yuuki.
Này t hồi đi học cx bị nè, gặp bạn cùng lớp chào nó là nó hỏi: "Bạn học lớp nào" 🥲
2024-11-17
1
Yuuki.
Ngta là con gái có mạnh mẽ đến đâu cũng có lúc yếu đuối vs mệt chứ chời 🙄
2024-11-17
1