ODNOLIUB - Kẻ Si Tình
Cậu có người yêu chưa?
- Chưa, có chuyện gì à?
- Kết hôn đi !
- Hả? Ai cơ?
- Tôi với cậu.
- Tôi với cậu? Này, hôm nay không phải Cá tháng tư.
- Tôi không đùa.
.......REENGGGG.......
Tiếng chuông báo thức làm tôi choàng tỉnh khỏi cơn mộng. Tôi mở mắt nhìn chiếc giường lớn với ga trải giường màu trắng, trời bên ngoài đã sẩm tối, bên cạnh là người mà tôi đã thầm thích từ rất lâu. Anh tên Nhan Từ Thành, một người đàn ông hoàn hảo. Tôi nhìn anh, rồi bất chợt nghĩ đến đề nghị hoang đường của 01 năm trước mà anh đưa ra. Chưa từng nghĩ rằng sẽ có một ngày chúng tôi sẽ trở thành kiểu quan hệ thế này, quan hệ vợ chồng hợp pháp.
- Tỉnh rồi à? _ Giọng anh vang lên làm chặn mạch suy nghĩ miên man của tôi.
- Ừ, vừa tỉnh, cậu muốn ăn gì, tôi làm cho cậu.
- Không cần, hôm nay đi ăn ở bên ngoài, cậu chuẩn bị một chút nhé_ Anh ngồi dậy, xoa nhẹ huyệt thái dương vẫn còn ân ẩn đau. Có lẽ trưa nay anh đã uống quá chén, đôi mày nhíu lại thành một đường. Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của anh, tôi có chút không nỡ.
- Tôi đi làm canh giải rượu cho cậu.
- Ừm, cảm ơn cậu.
Tôi rời khỏi giường, đi đến tủ quần áo lấy một chiếc váy ngủ mới.
- Xin lỗi _ Anh lên tiếng, trong giọng nói mang theo chút áy náy mơ hồ.
- Không sao, tôi không để ý.
- Tôi... _ Dường như anh vẫn còn muốn nói gì đó, nhưng tôi thì đã không còn đủ bình tĩnh để nghe tiếp.
Bước ra khỏi phòng ngủ, nỗi buồn man mác đang dâng lên từng hồi trong lòng bị tôi từng chút một đè xuống. Tôi không có tư cách chất vấn, cũng chẳng có tư cách để hy vọng, tôi vốn chẳng là gì trong anh. Trong cuộc hôn nhân này, biết trước là bất lợi nhưng tôi vẫn đâm đầu vào, chỉ vì.... Thôi bỏ đi, suy cho cùng vẫn là tôi không nỡ bỏ lỡ.
Tôi đi xuống dưới tầng, pha chút canh giải rượu cho anh, ánh mắt ngơ ngẩn nhìn về phía cửa sổ. Trời đã tối, trăng hôm nay cũng không tròn như mấy ngày trước, nó khuyết mất một nửa, chẳng thể vẹn đầy như ngày rằm, như là chúng tôi, như là tình cảm này. Lúc tôi bước vào, quần áo anh đã chỉnh tề từ lúc nào, bộ vest là phẳng thẳng thớm.
- Hôm nay có tiệc ngoài à?
- Ừ, là tiệc rượu Tu Minh mời.
- Vậy cậu đợi chút, để tôi đi chuẩn bị.
- Ừ, không vội_ Anh tiến đến cầm bát canh giải rượu từ tay tôi, một hơi uống sạch.
- Canh hôm nay có chút nhạt, cậu quên bỏ đường hả?
- Bỏ rồi mà, tôi cho hai thìa.
- Vậy à? Có lẽ hôm nay tôi không có khẩu vị.
- Vậy ngày mai tôi làm ít cháo mang lên văn phòng cho cậu nhé?
- Vậy cũng được à?
- Được mà, tôi chỉ sợ cậu thấy phiền thôi.
- Không, không, tôi mới là người sợ phiền tới cậu.
- Không có chuyện đó đâu.
- Vậy...tôi cảm ơn nhé.
- Ừ.
- Vậy… tôi ra ngoài đợi cậu?
- Ừ, cậu đợi tôi một chút.
Tiếng đóng cửa vừa dứt, niềm vui không tên nào đó lan tràn trong cơ thể tôi, khiến tôi không kìm được mà nở nụ cười.
Tôi chọn một bộ váy màu xanh ngọc mà tôi rất thích, cổ váy chữ V cùng phần lưng hở trần. Phần chân váy dài hơi quét đất. Bộ váy này là bộ váy khi anh đi sang nước ngoài mua về tặng cho tôi. Anh nói nhìn bộ này liền nghĩ tôi mặc sẽ rất hợp. Trang điểm nhẹ, búi cao mái tóc dài, tôi mở cửa.
Anh đứng ở ngoài cửa, lưng dựa vào tường, miệng ngậm một điếu thuốc lá chưa kịp đốt. Nghe thấy tiếng động, anh khẽ ngẩng đầu.
- Cậu... _ Anh nhìn tôi một lúc, điếu thuốc trên tay đã sắp chực chờ rơi xuống.
- Có xấu lắm không?_ Tôi nhìn xuống chiếc váy đẹp đẽ, hơi căng thẳng nắm chặt đầu ngón tay _ Không thì tôi đổi nhé?
- Không không, chỉ là trông cậu có chút khác thường ngày một chút liền nhìn không quen.
- À
- Đi thôi, trễ giờ rồi.
- Ừ_Tôi gật đầu đi đằng sau anh. Bỗng chốc anh chợt dừng lại khiến tôi đập vào lưng anh _ Có chuyện gì vậy?
- Chốc nữa cậu đừng uống, đi theo tôi, tôi chắn cho cậu.
- Cậu chắc sẽ không sao chứ? Trưa nay cậu đã uống rất nhiều rồi, dạ dày của cậu...
- Không sao. Tôi chịu được, có gì nếu có vấn đề, cậu đưa tôi đi nhé.
- Ừ, cẩn thận sức khỏe của cậu một chút.
- Ừm, tôi biết rồi.
Chúng tôi ngồi xe đến bữa tiệc. Điểm đến là một khách sạn 5 sao sang trọng, ngoài cửa đã có bảng đèn led chạy to đùng " Tiệc mừng thọ Chu lão gia" . Đúng là phong cách của Tu Minh, cậu ấy luôn khoa trương như vậy.
- Thành _ Vừa bước xuống xe, một bóng người cao lớn chạy lại, gương mặt hớn hở như đứa trẻ nhận được quà. Cậu giang rộng vong tay ra định ôm lấy anh.
- Tránh xa tôi ra một chút_ Anh giơ tay ngăn hành động tiếp theo của cậu ấy, ánh mắt vẫn có chút lạnh nhạt
- Cậu làm người ta tổn thương đấy, phải không, búp bê nhỏ?_ Cậu ấy quay sang tôi nháy nháy mắt. Tu Minh có một vẻ ngoài yêu nghiệt. Cậu ấy là bạn chơi thân của chúng tôi từ khi còn cấp 3.
- Ừ_ Tôi khẽ gật đầu, hùa theo trò đùa nhạt nhẽo của cậu ấy.
- Thật ngoan_ Cậu ta nheo mắt cười, định vươn tay lên xoa đầu tôi thì bị chặn lại.
-Nghiêm túc một chút _ Anh giữ lại tay cậu ấy rồi hất xuống, ánh mắt không mang theo mấy phần thiện cảm.
- Làm gì thấy ghê, chẳng qua trưa uống có mấy chén thôi mà. Này, búp bê nhỏ, anh nói em nghe nè, em phải quản...
Lời nói của Chu Tu Minh chưa thốt hết ra thì đã bị chặn lại bởi sự xôn xao của đám đông.
- Nhìn kìa nhìn kìa, là Porsche _ Tiếng người lao xao, cùng tiếng máy ảnh vang lên tanh tách. Cánh nhà báo đúng là không thiếu việc gì liền bu quanh một đám nhà giàu hòng lấy tin hot giật tít.
- Anh có mời thêm ai à? _ Tôi tò mò ngó sang lại bắt gặp vẻ mặt quỷ dị lạ thường của Tu Minh. Ánh mắt cậu ấy rất khó coi, lại mang theo vài phần cảnh giác.
- Phán Phán, không ổn rồi.
Updated 24 Episodes
Comments
Bunn
Tớ rất thích truyện được kể bằng ngôi thứ nhất, nên cái này rất hay nha /Plusone/
2024-11-17
1
Yuuki
Gì ms vào đã đòi kết hôn vs con ngta rồi
2024-11-17
1
Anonymous
Hay vãi
2024-11-18
1