Chương 2: Gặp gỡ

Tí tách, tí tách..

Không biết đã qua bao lâu, Nguyệt Nhan khẽ trở mình, cô nằm trên một phiến cỏ mềm, cả cơ thể rã rời, đầu mơ hồ một mảng không nhớ được đã xảy ra chuyện gì, những mảnh ký ức lúc nhanh lúc chậm vội đến vội đi khiến cô không nắm được. Cô ngồi dậy, việc khóc quá nhiều và ở trong bóng tối quá lâu khiến cho cô tạm mất đi thị lực.

Nguyệt Nhan đưa tay dò dẫm xung quanh, chợt ngực khẽ đau, cô đưa tay ôm lấy ngực trái, cảm nhận một luồng ấm nóng truyền tới lòng bàn tay. Thì ra là hạt giống, cô nhớ rồi, chỉ trong một đêm, cửa nát nhà tan, tứ cố vô thân, tự tay cô lấy đi tim người thân yêu nhất, từng tộc nhân hủy mầm cây của chính mình để không bị xâm lấn vào mã gen. Họ đã dùng mạng để đổi lấy một hi vọng sống cho cô.

Đầu Nguyệt Nhan trĩu nặng, cô còn rất nhiều nghi vấn, cuối cùng A La có còn sống không, ngoài cô ra còn có ai không? Là ai đã tiết lộ bí mật của tộc Nguyệt thảo ra ngoài? Cô còn phải tìm về Thủy Nhiên thành để liên lạc với các tộc nhân khác

Mặc dù đã thử đặt tay lên mi tâm để liên lạc với tộc nhân, nhưng cô chỉ nhận được sự im ắng đáng sợ, không có hồi âm.

Bỗng có tiếng bước chân từ xa đi đến, rất nhẹ, Nguyệt Nhan hoảng hốt, cô vội muốn đứng lên bỏ chạy nhưng cơ thể không còn sức lực nữa, đêm qua cô đã sử dụng sức mạnh quá lớn và không có đủ nước và ánh trăng để phục hồi.

Hiện tại cô không khác gì cây cỏ chết khô cả, Nguyệt Nhan nghiến răng, cô đưa tay lên hông nhằm lấy vũ khí trên thắt lưng, nhưng không thấy gì, cả người ngoài trừ bộ quần áo bông như sinh mệnh kia ra thì chẳng có gì cả.

Cũng may những hạt giống luôn được giấu kín bên trong, nếu không xảy ra chuyện gì Nguyệt Hà cũng không còn mặt mũi để gặp tộc nhân đã mất.

- Tỉnh?

Người nọ cất tiếng nói, tiếng của y rất dễ nghe, không biết y là giống loài nào lại có giọng nói dễ nghe đến thế. Nguyệt Nhan khẽ xoay mặt qua hướng phát ra thanh âm.

- Ngươi là ai, tại sao ta lại ở đây? Ngươi đã làm gì? Thắt lưng của ta đâu?

- Tôi không phải lưu manh.

Người nọ nói, y đi lại gần cô hơn, mặc dù nói lời đùa bỡn, nhưng lại không cảm nhận được ý đùa trong giọng điệu của y, Nguyệt Nhan không đoán được y đang cảm thấy thế nào.

- Ngươi đừng qua đây, nếu ngươi qua đây ta sẽ dùng cây đâm chết ngươi.

Nguyệt Nhan nghe tiếng bước chân tiến về phía mình thì lập tức hốt hoảng, theo bản năng điều khiển cây cỏ chĩa về phía người nọ.

- Được.

Y dừng bước, Nguyệt Nhan không thể nhìn thấy gì, chỉ cảm thấy y đứng cách mình không quá xa, trong gió dường như có mùi hương của y, cũng không rõ là gì, giống như mùi một loài cây thân gỗ.

Nguyệt Nhan lại hỏi.

- Ngươi vẫn chưa trả lời câu hỏi của ta.

Y nghĩ, rồi nói.

- Tại sao tôi phải trả lời câu hỏi của cô?

Nguyệt Nhan tức giận, cô dùng chút sức mạnh ít ỏi còn sót lại tạo thế tấn công bằng dây mây, hòng trói y lại, nhưng những nhành cây chưa đến gần y đã tự động nằm rạp xuống, không nhúc nhích nữa.

- Sao thế này!

Nguyệt Nhan cố gắng thêm mấy lần, nhưng vẫn không thể nào chạm vào y, những dây mây từ phía trước, phía sau, từ dưới lên vẫn không dám chạm vào y dù một chút, chúng nó nằm rạp dưới chân y, quy phục hoàn toàn.

- Có vẻ chúng không thích tôi rồi.

Y cười, nhưng cô không cảm nhận được, phải gọi là gì nhỉ, đó là một hành động cười, có lẽ y đã nghĩ lúc này mình nên như vậy, nó không tự nhiên với y.

Nguyệt Nhan thẫn thờ, chút sức lực cuối cùng của cô đã thành trò cười trong mắt y, nhưng cũng chẳng ảnh hưởng đến cảm xúc của y mảy may, không biết có một nỗi buồn bực ấm ức trào dâng trong lòng Nguyệt Nhan khiến cô bật khóc nức nở.

Vẫn không có nước mắt, chỉ có tiếng nấc của người con gái giữa nơi núi rừng hoang dã.

Y đi về phía cô, rất gần, mùi hương của y tràn ngập không khí xung quanh Nguyệt Nhan.

- Cô đau khổ sao?

Y chợt hỏi, Nguyệt Nhan vừa tức vừa ấm ức, chỉ có thể nấc lên mãi nhưng không thể nói thành lời

- Khốn..Khốn..Khốn...

- Hử?

Y đứng đợi mãi mà thấy cô gái trước mặt cứ nấc lên rồi kêu như thế, y nghĩ giống một chú chim đói bụng, cho rằng cô đói, thế là y thả một bầy sâu lên người Nguyệt Nhan.

- Cho cô.

- Á, đồ khốn!!

Lúc bầy sâu rơi lộp độp trên đầu mình, Nguyệt Nhan cơ hồ muốn thăng thiên, từ nhỏ đến lớn, thứ thiên địch là nỗi sợ lớn nhất của giống loài của cô. Cô quên cả khóc, quên cả mình không còn sức lực mà nhảy cẫn lên, dùng mọi cách khiến cho đám sâu nghoe nguẩy kia rơi ra khỏi người mình.

Nguyệt Nhan tức giận đến đỉnh điểm, vừa rơi vào khốn cảnh, không biết mình đang ở đâu, không có nhà, không có người thân, cả mắt cũng mù lại còn bị trêu chọc như vậy. Cô lao tới túm lấy người nọ đấm đá liên hồi.

- Ta đánh chết ngươi, đánh chết ngươi. Đồ vô lại..

Nguyệt Nhan trổ tài mắng người của mình ra, bao nhiêu từ ngữ thô tục mà cô học được đều lấy ra dùng hết một lượt.

Người nọ đứng yên mặc cho cô đấm đá, cảm giác của y bây giờ giống như một cọng cỏ héo đang cố gắng quật vào người y.

Có lẽ nên cảm thấy nhột, y nghĩ vậy, thấy cô phát tiết đủ rồi, y lại dùng một ngón tay điểm lên đỉnh đầu cô, nhẹ nhàng. Thế là cây cỏ không còn đung đưa được nữa.

- Cô là cỏ à?

- Đúng vậy, thì sao?

- Thú vị thật. Cô có thể chạm vào tôi.

Nguyệt Nhan sững người, nghe giọng y có chút cô đơn, đúng không nhỉ, cô không dám chắc. Cô ngồi sụp xuống, mệt mỏi tựa vào chân y, có lẽ vì cảm giác cô độc trong lời nói vừa rồi của y khiến cô đồng cảm, tựa như cô bây giờ.

- Cho cô.

Y lại phẩy tay, những giọt nước mưa tí tách rớt xuống đầu Nguyệt Nhan, tưới tắm cho cô. Cả người Nguyệt Nhan run rẩy, những giọt nước thấm vào da thịt, vào máu, vào tim, rất thoải mái.

Y cúi đầu nhìn, bỗng thấy hơi đau mắt, có lẽ những giọt nước phản chiếu ánh sáng mặt trời trên gương mặt của cô. Chợt y nghĩ nếm thử xem có gì khác biệt với nước bình thường không? Y lại nghĩ có lẽ y sẽ đợi để nếm thử giọt sương đọng lại qua đêm.

- Thích không?

Y hỏi.

- Rất thích.

Nguyệt Nhan trả lời, cô bây giờ không còn quan tâm y là ai, chỉ tham lam đón nhận những giọt nước mang lại sự sống, giống với nước ngầm nơi đất mẹ, nhưng cô không nhận ra tại sao nước từ trên trời rơi xuống này lại giống với mạch nước ngầm lẽ ra ở dưới lòng đất như thế.

Sau một lúc lâu Nguyệt Nhan cảm thấy sức sống đã được khôi phục được phần nào, nhưng mắt  vẫn không nhìn thấy được, cô khẽ sờ vào cái chân mình đang tựa, cảm thấy cũng yên tâm, chợt hỏi.

- Ngươi vẫn chưa trả lời ta đâu.

Y nhìn cô tựa vào chân mình, có vẻ không thoải lắm, y đưa tay nắm cổ áo, xách cô lên như một con gà con, Nguyệt Nhan kêu lên một tiếng, cô ôm hai chân mình, cổ áo bị nắm lên khiến cô có chút khó thở.

- Ngươi, ngươi làm gì vậy?

Y đưa tay sờ soạng trên người cô, y nghĩ nghĩ thứ quần áo này thật kỳ lạ, có chút mềm như đám lông trên cỏ, lại như sợi bông, nhưng lại vô cùng chắc chắn.

Y cảm thấy rất thú vị, chợt nói như ra lệnh.

- Cởi ra.

Mặt Nguyệt Nhan đỏ bừng, cô vô thức co người lại hơn.

- Ngươi, ngươi, ngươi...

Cô lắp bắp không thành tiếng, thật ra cô đang cố gắng che đậy những hạt giống được giấu kín bên trong, đây là cả nhà cô, là những gì duy nhất còn lại chứng minh cho thôn Lưu Nguyệt của tộc Nguyệt Thảo đã từng tồn tại trên đời này.

Dường như cảm nhận được cô không muốn cởi, y nghĩ nghĩ cũng không cưỡng cầu thêm, lại đặt cô lên thảm cỏ nơi cô đã nằm trước đó, nhấn mạnh cô như muốn chôn cô xuống đất.

- Ngươi ngươi làm gì vậy, mau thả ta ra.

Y tỉnh bơ đáp.

- Chôn cô.

Nguyệt Nhan thu hồi những sự hảo cảm vừa dâng lên trong lòng dành cho y lúc nãy, cô giãy dụa, nói gần như hét lên,

- Ngươi, ngươi, mau dừng lại, không cần chôn ta xuống đất đâu!

Y ngẩn người, nhìn cô hỏi

- Cô là cỏ? Tại sao không cần chôn xuống đất?

Nguyệt Nhan cảm thấy đầu mình ong ong, cô cho rằng vì mình không chịu cởi nên y tức giận, thì ra y chỉ nghĩ vì cô là cỏ, cỏ thì nên nằm dưới đất. Cô có rất nhiều việc cần làm, nhưng giờ mắt không nhìn thấy, không biết tình huống thế nào, còn gặp phải một tên không biết là giống loài gì một hai phải đòi chôn cô xuống đất.

Cô thầm than không biết sao cô lại xui xẻo tận mạng đến thế này chứ.

Nguyệt Nhan nhanh chóng thoát khỏi tay người nọ, ngồi lại trên thảm cỏ, cô đưa mặt về phía y, dù không thấy gì, chỉ có hương thơm của y quanh quẩn bên người cô, không hiểu sao cô lại vô cùng thoải mái với mùi hương này.

- Được rồi, cảm ơn ngươi vì đã cho ta nước, ta là cỏ, nhưng giống loài của ta không sinh trưởng bởi đất, mà được nuôi từ nước và ánh trăng, nên ta không cần phải chôn xuống. Chỉ cần nơi nào có nước và có trăng là ta có thể tung tăng được rồi.

Y gật gù ra vẻ hiểu ý cô, nhưng Nguyệt Nhan đang mù tạm thời không nhìn thấy hành động của y, cô ngồi im đợi y đáp lại, bỗng chốc không gian im ắng có chút xấu hổ. Cô chợt thấy nghèn nghẹn, sao cái tên này cứ khiến cô muốn phát điên lên thế.

- Ngươi có hiểu ta đang nói gì không? - Cô đành phải hỏi y

- Hiểu. - Y đáp

- Được rồi, ta tên Nguyệt Nhan, hiện tại ta không thể nói cho ngươi biết tộc của ta, ngươi biết ta là cỏ được rồi. Còn ngươi?

Y đứng đó nhìn cô, như từ trên cao nhìn xuống một sinh linh nhỏ bé. Y thắc mắc,

- Tại sao phải trả lời cô?

Nguyệt Nhan lại thấy đau đầu, hiện tại cô không còn cách nào để cứu bản thân và tộc nhân, chỉ có cách bám chặt cái bắp đùi đại nhân có thể tạo mưa này mà sống thôi. Cô bèn hạ mình, nhích lại gần bắp đùi đại nhân một chút.

- Ta, ta, có thể dệt áo cho ngươi. Chiếc áo giống trên người của ta.

Y nghĩ , trả lời một câu hỏi lại có một chiếc áo lông, cũng thú vị.

- Ta, Mặc Thư, không phải bất kì giống loài nào cả.

Hot

Comments

minato

minato

Tôi yêu truyện này lắm rồi, bạn cùng đọc đi nào 👍👍👍

2024-11-20

0

Nm

Nm

ủng hộ mình nha

2024-12-21

0

Toàn bộ

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play