Vĩnh Kết
Ở nơi chốn Thiên Hoang này, vốn dĩ không nên có sự sống. Tất cả những sự sống đã bị hoại diệt theo chu kỳ của thời gian và lịch sử, để lại đây chỉ còn một mảnh đất hỗn độn.
Có lẽ vì quá cô đơn, cũng có lẽ không có sự nhận thức nào về thế giới này, những mảnh vụn trôi nổi giữa tinh hà sau ngần ấy thời gian lại quay bên nhau, bị hấp dẫn bởi một lực hút nào đó, càng nhiều càng nhiều mảnh vụn nhỏ, gắn chặt lấy nhau, xoay vần tạo nên những tinh cầu với những sự sống mới.
Nguyệt Nhan, nhan sắc tựa như ánh trăng trên trời, cô hay tự nghĩ rằng tại sao lại có giống loài như họ tồn tại trên tinh cầu này, giống loài có tư duy, có ý thức, có suy nghĩ.
Nguyệt Hà vỗ nhẹ lên trán Nguyệt Nhan, nói:
- A Nhan mau nhanh chóng thu dọn đi, đêm nay lại là một đêm dài đấy.
Vừa nói bà vừa nhanh tay buộc một sợi dây vào hông, sợi dây này, có gắn móc treo để gắn những dụng cụ cần sử dụng cấp thiết, còn những vật phẩm khác bà lại bà cho vào túi đeo trên lưng.
- Nhưng mà A La vẫn chưa về.
Nguyệt Nhan vội nói, tay vẫn nhanh thoăn thoát trang bị giống Nguyệt Hà.
- Không kịp rồi, tôi không nhận được tín hiệu từ Nguyệt La. Có lẽ ông ấy đã bị tập kích bất ngờ, hiện tại nơi đây không an toàn nữa, chúng ta cần phải rút về Thủy Nhiên thành, ở đó có trang bị tuyến phòng thủ và vũ khí tốt hơn. Em cầm lấy, nhanh chóng lên, chúng ta còn phải tập hợp với mọi người. như
Nguyệt Hà ném cây thương qua cho Nguyệt Nhan, tự bà lại cầm lấy thanh kiếm mỏng kiểm tra một chút rồi lại tra vào vỏ, chân bước nhanh ra ngoài.
Nguyệt Nhan nhận lấy thương từ bà, giắt vào sau lưng, cô buộc chặt dây giày, kiểm tra lại các chốt thiết bị trên giày và thắt lưng, rồi cũng theo sau.
Khi hai người họ ra đến phía sau thôn, mọi người đã tập trung đầy đủ, chỉ còn trưởng thôn Nguyệt Cửu là nam đinh duy nhất của thôn còn ở đây, toàn bộ đều đã bị điều đi trấn thủ phòng tuyến, họ phải bảo vệ gia đình, vợ và con của mình. Nguyệt Cửu trầm giọng nói,
- Hiện tại tộc Nguyệt Thảo đã bị tấn công bởi chủng tộc khác, chúng muốn chiếm những hạt giống Nguyệt thảo để biến thành áo giáp cho chúng, chúng ta cần bảo vệ những hạt giống này.
Nói rồi ông phân chia cho mỗi người một túi hạt giống, những túi hạt giống phát ra ánh sáng xanh của mặt trăng như tóc của người tộc Nguyệt thảo họ.
Họ chính là sự sống được sinh ra từ cây cỏ, vào đêm trăng tròn, lúc ánh trăng phủ đầy mặt đất, từ những hạt bông của cỏ Nguyệt Thảo sẽ sinh ra những mầm sống mới, họ có hình dạng mà tinh cầu này gọi là người, nhưng trên đầu lại là một màu tóc trắng.
Tóc trắng tựa trăng cũng như bông, mềm mại, sau khi ra đời, trên mỗi người họ sẽ là tấm áo được dệt bởi ánh trăng và sợi bông của Nguyệt Thảo.
Cũng chính là sinh mệnh lực của họ. Tấm áo sẽ nương theo họ lớn lên mà cũng thay đổi theo, họ chỉ có thể cởi ra vào đêm trăng tròn để dùng tóc sửa áo, nếu không thì sinh mệnh cũng sẽ kết thúc khi chiếc áo rời khỏi thân thể.
Họ có sức mạnh của thiên nhiên, nhờ vào ánh trăng, họ điều khiển được nước, nước là sự sống và là sức mạnh. Thôn của Nguyệt Hà gọi là thôn Lưu Nguyệt, là thôn nhỏ nhất nằm cách biệt với thị trấn và đô thành.
Ầm!
Một quả cầu lửa từ phía Tây rơi xuống khiến cả thôn bùng lên ngọn lửa nóng rực, như chiếc lưỡi tham lam quét qua những mái nhà, nuốt trọn hết thảy.
- Nhanh, mọi người nhanh đi về hướng Đông, hiện tại nhóm Nguyệt La không thể cầm chân bọn chúng được nữa.
Nguyệt Cửu phân chia hạt giống xong, nhanh chóng thúc giục mọi người rời đi. Nguyệt Nhan trong lòng nóng như ngọn lửa kia, cô lo lắng cho A La.
Nguyệt La và Nguyệt Hà là hai người đã nuôi cô khôn lớn, không khác gì cha mẹ, chính A La là người đã dạy cho Nguyệt Nhan cách chiến đấu. Hắn nói để dù là cỏ vẫn mạnh mẽ như bất kì sinh mệnh nào, bây giờ A La kẹt lại giữa ngọn lửa kia, cô làm sao rời đi đây.
- Nguyệt Nhan, nhanh đi thôi, không kịp nữa rồi.
Nguyệt Hà vội kéo tay cô chạy nhanh, Nguyệt Hà đã lớn tuổi nhưng vẫn nhanh nhẹn như ngày nào, bà kéo tay Nguyệt Nhan chạy theo mọi người trong đêm tối.
- A Nhan đừng sợ, A La phía sau bảo vệ chúng ta, phía trước có tôi bảo vệ em.
Nguyệt Hà siết chặt tay Nguyệt Nhan.
Nguyệt Nhan chạy theo bà nhưng trong lòng cô vẫn nhảy lên những nghi vấn không ngừng. Đêm nay đặc biệt u tĩnh, là một đêm không trăng. Tộc Nguyệt Thảo sẽ không thể chiến đấu nếu thiếu ánh trăng, họ mượn sức từ những vũ khí được chế tạo đặc biệt để đối kháng với sự xâm phạm, nhưng sức tấn công lớn nhất của họ vẫn là nước.
Chúng đã biết điểm yếu của họ, làm sao có thể?
Tộc Nguyệt Thảo đã ẩn cư nơi núi rừng hàng trăm năm nay, họ không cần giao thương vì nước và trăng là nguồn sống chính của họ, nhưng vài chục năm trở lại đây, bỗng nhiên mạch nước ngầm chuyển dòng và khô hạn, khiến cho hàng loạt thực vật bị chết đi.
Họ trở thành thực phẩm cho các giống loài khác, để bảo vệ cuộc sống cho các sinh linh trong tộc, họ bắt đầu phải chấp nhận những cuộc giao thương để có vũ khí, nhưng rất cẩn trọng dưới hình thái con người.
Là ai đã tiết lộ những bí mật của tộc ra bên ngoài?
Viu!
Một mũi tên lao nhanh cắm vào mắt cá chân của Nguyệt Hà đang chạy phía trước, khiến bà không kịp phản ứng, cả người bổ nhào về phía trước, Nguyệt Nhan sau lưng bị bà lôi kéo không cẩn thận ngã lên người bà.
Cả hai cũng kêu lên một tiếng,
- A Hà chị bị trúng tên rồi. Khốn khiếp! Không biết làm sao chúng biết được ta sẽ chạy theo lối này.
Nguyệt Nhan lo lắng vừa hỏi, vừa lăn người xuống bên cạnh Nguyệt Hà, kiểm tra mũi tên ngay chân bà. Nhưng không có tiếng Nguyệt Hà trả lời, lòng Nguyệt Nhan trầm xuống, một cơn lạnh chạy dọc từ sống lưng đến đầu rồi lan đến tứ chi, cô vội trở Nguyệt Hà dậy, phủi sạch đất cát trên mặt bà, muốn kiểm tra hơi thở.
Nhưng chưa kịp kiểm tra xem Nguyệt Hà còn sống không, cô đã nghe thấy tiếng kim loại va vào nhau, những tiếng bước chân gấp gáp trên mặt đất.
- Chết tiệt!
Nguyệt Nhan nghiến răng, khẽ cúi người, rút cây thương trên lưng xuống, choàng tay Nguyệt Hà qua vai, lật bà nằm úp lên người mình, mũi chân khẽ điểm nhẹ trên mặt đất, từ cái chạm từ chân của cô, vô số cỏ cây nhanh chóng vươn lên thành một rừng cỏ cao quá đầu người, cỏ cây quấn quanh tạo thành một cái thông đạo bằng dây leo cho hai người.
Cô cõng Nguyệt Hà trên lưng, nhanh chóng chạy dọc con đường tạo bởi những nhánh cây vừa tạo ra. Không ai biết được ngoài điều khiển nước ra, Nguyệt Nhan còn có khả năng điều khiển cây cỏ, cô là sinh linh cuối cùng được sinh ra trong thôn trong thời gian gần đây.
Không còn nước ngầm khiến cho việc sinh sản của tộc trở nên thưa thớt, mỗi mùa trăng chỉ có một hai sinh linh ra đời, thậm chí vài mùa còn không có nổi một hạt giống trưởng thành.
Có lẽ Mẫu thảo của thôn đã nhận ra điểm kết thúc của mình, nên bà đã dành hết những trân quý nhất dành cho hạt giống cuối cùng, hạt giống mạnh mẽ nhất.
Chưa chạy được bao xa, Nguyệt Nhan đã cảm thấy sức nóng ập đến từ sau lưng, có lẽ chúng đang sử dụng lửa để đốt đi thảm cỏ cô vừa tạo, không có trăng, cô gần như không thể phân biệt phương hướng để điều khiển tuyến đường cỏ này. Nguyệt Nhan cố gắng tăng nhanh tốc độ, không ngừng thúc giục cỏ cây xung quanh nhằm che chở cho A Hà trên lưng khỏi luồng nhiệt phía sau.
Lúc này cô mới nhận ra từ lúc nào xung quanh chỉ còn hai người họ, những phụ nữ và trẻ em cùng họ chạy nạn đã lạc nhau khi nào, Nguyệt Nhan điểm nhẹ lên mi tâm, cố gắng liên lạc với tộc nhân của mình, nhưng tiếc thay, cô không nhận được phản hồi nào từ họ.
- Chết tiệt, họ đâu cả rồi, cả một thôn, làm sao có thể không liên lạc được với ai nữa?
Nguyệt Nhan tức giận chửi thầm trong lòng, có lẽ thứ cô học được nhiều nhất từ nhân loại chính là mấy câu phát tiết thế này. Trong lúc chạy về phía trước như con ruồi mất đầu, bống Nguyệt Hà phía sau chợt cử động, bà gọi khẽ:
- A La, tôi,...
Nguyệt Nhan vội nói,
- A Hà, chị tỉnh rồi, may quá, tôi cứ tưởng chị tiêu rồi, làm tôi sợ sắp khóc tới nơi rồi đây.
Nguyệt Hà không cười nổi, bà nói thật nhỏ bên tai Nguyệt Nhan,
- A Nhan, là em sao, thật tốt...
Nguyệt Nhan không ngừng chạy, cô vừa dùng lối đi giả tạo bởi cây để đánh lạc hướng truy binh, vừa cố gắng liên lạc với tộc nhân.
- Tốt cái con khỉ, không có chị một mình tôi chẳng chiến đấu được, chân chị sao rồi..
Nguyệt Hà im lặng không trả lời, tiếng thở của bà mỏng đến mức Nguyệt Nhan không cảm nhận được, cô lo lắng gọi.
- A Hà, chị đừng ngủ, chị nói gì với tôi đi, chúng ta bị lạc rồi, tôi không liên lạc được với tộc nhân, tối quá tôi không xác định được phương hướng.
- A Hà, chị nghe tôi nói không?
- A Hà, A Hà
Nguyệt Nhan không ngừng gọi tên bà, như vọng từ nỗi sợ hãi sâu trong lòng cô, nỗi đau thương tiễn biệt người thân, còn chưa chuẩn bị tâm lý, cô làm sao có thể chịu nổi đây,
- A Nhan, mau, giúp tôi...lấy trái tim tôi đi.
Những lời này như tiếng sấm bổ xuống đầu Nguyệt Nhan, cô lảo đảo, may sao trên tay còn có cây thương như đôi chân, mong muốn cứu Nguyệt Hà như liều thuốc giúp cô có sức lực chống đỡ đến tận phút giây này giờ đây sắp tan vỡ.
- Không, không, A Hà, không. Tôi sẽ không làm điều đó đâu, chị cố lên, tôi sẽ tìm được đường đến Thủy Thiên thành, tôi...tôi sẽ trồng chị xuống đất,..rồi..chắc chắn chị sẽ sống lại ngay thôi. Đúng, đúng vậy.
Nguyệt Nhan như nói như cầu, giọng cô gấp gáp như tiếng bước chân cô, những giọt nước mắt lăn dài trên gò má khẽ rớt xuống mu bàn tay Nguyệt Hà, bà ở phía sau dường như cảm nhận được sự đau lòng của Nguyệt Nhan, khẽ đưa tay gạt nhẹ giọt nước mắt còn đọng trên má cô.
- A Nhan, nghe tôi, không kịp rồi,...
- Không! Chị đừng nói gì nữa, chị tin tôi, tôi sẽ cứu sống chị, tôi không thể cứu A La, nhưng tôi phải cứu chị
- A Nhan, nghe tôi, chúng có chip, chúng đang đánh cắp gen của tôi...sắp tới tim tôi rồi...A Nhan, ở đó,..tim tôi...A Nhan, tôi có hạt giống...của tôi và A La....A Nhan..cô phải cứu nó....
Nguyệt Hà gần như dùng toàn bộ sức lực cuối cùng để nói, giọng bà nghẹn ngào.
- A Nhan, thật xin lỗi,...xin em...mau lấy tim tôi ra...nhanh lên...tôi không thể ngăn cản sự ăn mòn của nó...
-Chết tiệt, chết tiệt, sao các người có thể đối xử với tôi như vậy!
Nguyệt Nhan gần như muốn gào lên, nhưng trong cơn hoảng loạn, vẫn còn giữ chút lý trí cuối cùng, cô dừng lại, chống thương từ từ ngồi xuống, đặt Nguyệt Hà lên mặt đất. Cô vừa khóc vừa dùng thương tạo thành sức mạnh khiến cho cả hai chìm xuống, rễ cây phủ lên đầu cô, che đi mọi dấu vết tồn tại của hai người.
Dưới cái tối của lòng đất, chỉ có một ánh sáng duy nhất từ lồng ngực của Nguyệt Hà, nơi trái tim đang đập, tay chân bà như cây cỏ héo rũ, tất cả mọi sự sống đã được thu về đây để bảo vệ hạt giống này.
Nước mắt không ngừng rơi trên mặt Nguyệt Nhan, cô rút kiếm bên hông Nguyệt Hà, đau đớn nói
- A Hà, chị và A La là mẹ là cha của tôi, tuy hai người không sinh ra tôi nhưng nuôi tôi khôn lớn, bây giờ chị bắt chính tay tôi lấy tim chị trong lúc này,....
- A Nhan, tôi xin lỗi,....A Nhan...nhanh..cứu nó..
Đôi tay Nguyệt Nhan run rẫy, dùng kiếm rạch da của Nguyệt Hà, từng chút, từng chút, lấy ra trái tim trong suốt như pha lê, tí tách tí tách, máu từ trái tim dần nhỏ xuống người Nguyệt Hà, như cho bà chút mát mẻ trước lúc ra đi
- A Nhan, đừng khóc..., đừng sợ..., tôi và A La...là..hạt giống..A Nhan, hãy sống....
Tất cả bộ phận trên người Nguyệt Hà nhanh chóng tan rã chỉ còn lại mái tóc, lúc này lại như một dải ánh trăng bàng bạc bao lấy cơ thể run rẫy của Nguyệt Nhan, nhanh chóng đưa cô ra khỏi lòng đất.
Rất nhiều dải ánh trăng như vậy, tạo thành một lối đi, ánh trăng này chỉ có trong mắt Nguyệt Nhan, chỉ có Nguyệt Nhan mới có thể cảm nhận được ánh sáng yếu ớt này từ sinh mệnh tộc nhân đã chết.
- A Nhan, hãy sống....
Họ hủy mầm rồi, họ hủy mầm để không rơi vào tay chúng. Họ tự nguyện làm ánh sáng dẫn cô chạy đi.Nguyệt Nhan nhét hạt giống vào ngực chung với chiếc túi hạt giống trưởng thôn đã giao cho cô. Dùng hết sức chạy theo tiếng gọi của tộc nhân, tiếng róc rách của mạch nước ngầm, tiếng xào xạc của lá cỏ va vào nhau, tự chặt rễ mình để không liên lụy đến cây khác.
- A Nhan, hãy sống...
Updated 21 Episodes
Comments
Ám Hoàng
sốp đừng có chếch nha, em mê truyện sốp r đó. E cx vt truyện lúc sồu sồu giống sốp ak, mà đc cái nó hề=))))
2024-12-21
0
Ám Hoàng
mê truyện sốp quá sốp
2024-12-21
0