Chương 2: Suy nghĩ

- Quan quan thư cưu\, tại hà chi châu. Yểu điệu thục nữ\, quân tử hảo cầu.(*)

Tiếng đọc đồng thanh vọng ra từ đông cung khiến người ta không khỏi liên tưởng đến dáng vẻ khí chất của các đại công tử.

Những hoàng tử, thế tử, công tử được vào đông cung làm đồng học với thái tử thì đều phải trải qua một kì thi khốc liệt. Phụ mẫu ai cũng muốn con mình được tiếp xúc với thái tử để sau này gia tộc được nhờ nên rất khắt khe đối với việc ôn tập trước thi.

Gần qua giờ tỵ, các hoàng tử, thế tử được ra về. Bọn họ đều là những thiếu niên mới mười mấy tuổi, nhỏ nhất ở đây chắc hẳn là Ngọc Trạch thái tử và Ngọc Thanh thất hoàng tử. Hai người họ vừa bước ra cửa thì đã thấy một đoàn người ăn mặc quý phái đi đến.

- Mẫu hậu? Sao người lại đến đây? Nhi thần cùng thất đệ đang định đến Phượng Nghi cung thăm người đó. - Thái tử bất ngờ lên tiếng.

- Mẫu hậu vừa từ chỗ Phụ hoàng con nên tiện đường đến đây xem Thần nhi học hành như nào.

- Thần tham kiến Hoàng hậu nương nương. - Thái phó chắp tay cúi người hành lễ.

- Thái phó miễn lễ. Dạo này thái tử và thất hoàng tử học hành như thế nào? Chúng nó không làm khó thái phó chứ?

Thái phó vội vàng xua tay:

- Nương nương nói đùa rồi. Thái tử và thất hoàng tử học hành rất tốt\, đặc biệt là thái tử\, rất am hiểu về binh pháp. Còn thất hoàng tử thì thiên về văn thơ\, sau này chắc chắn sẽ bổ trợ cho thái tử rất nhiều. - Vẻ mặt của thái phó vô cùng tự hào.

- Một văn một võ không thể rời nhau. - Hoàng hậu không thể giấu nổi nụ cười trên khuôn mặt mình.

Hoàng hậu chỉ có một người con đó là Ngọc Trạch thái tử, còn những hoàng tử, công chúa khác đều là con của phi tần. Nhưng Hoàng hậu đều yêu thương con của phi tần khác như chính con ruột của mình, không thiên vị một ai hết. Mẫu phi của Ngọc Thanh thất hoàng tử mất do sinh non nên Hoàng hậu nhận thất hoàng tử làm con thừa tự của mình, nuôi lớn hắn. Tới khi thái tử dọn ra đông cung ở thì cũng đón luôn vị đệ đệ này tới đông cung. Cũng chính vì thế nên tình cảm của hai huynh đệ rất tốt.

- Vậy Hoàng hậu\, thần xin cáo lui trước.

- Được\, Trần ma ma tiễn thái phó đi.

- Đa tạ Hoàng hậu nương nương.

- Mẫu hậu\, nhi thần đói. - Thất hoàng tử xoa xoa cái bụng đang kêu.

Cả Hoàng hậu và thái tử đều bật cười:

- Vậy giờ về Phượng Nghi cung nhé? Mẫu hậu cho người làm mấy món mà hai đứa thích ăn rồi.

- Mẫu hậu là tốt nhất. - Thất hoàng tử vui sướng.

Ngọc Thanh thất hoàng tử chạy nhảy phía trước, chân nhỏ tung tăng hết nhìn trời rồi lại nhìn đất, chẳng để ý xung quanh:

- Ca ca\, huynh có nghe không? Con chim kia kêu "chíp chíp" thật là vui tai! Hay là lát nữa đệ với huynh đến Ngự hoa viên bắt chim nhé?

Thái tử bước chậm phía sau, ánh mắt hơi trầm ngâm. Hắn nhìn Ngọc Thanh rồi thầm nghĩ: "Đệ ấy thật khác mình. Cứ như cả thế gian này chỉ toàn ánh sáng và niềm vui vậy. Nếu có thể, ta muốn giữ đệ ấy mãi mãi ngây thơ thế này."

- Thần nhi có tâm sự sao?

- Bẩm mẫu hậu\, nhi thần vô tình nghe được Phụ hoàng cùng các đại thần bàn chuyện kinh doanh ở Hoài Nam nên có chút suy nghĩ.

Hoàng hậu có hơi ngạc nhiên, dẫu sao thái tử cũng mới mười tuổi, đã bắt đầu suy nghĩ những chuyện như vậy rồi:

- Vậy… Thần nhi có thể nói cho mẫu hậu nghe không?

- Thẩm gia ở Hoài Nam là thương nhân lớn nhất\, có thể nói là chi phối toàn bộ kinh doanh của Hoài Nam. Nhưng dạo trước không biết vì sao lại ngừng kinh doanh\, khiến cho những nơi làm ăn với Thẩm gia đều bị thiệt hại không nặng cũng nhẹ.

- Thẩm gia sao? À có nghe tổ phụ của con nhắc đến\, do Thẩm phu nhân qua đời nên Thẩm gia ngừng kinh doanh. Nhưng như thế thì sao lại khiến Thần nhi đau đầu suy nghĩ?

- Thẩm gia làm ăn kinh doanh nhưng chỉ ở những vùng gần Hoài Nam\, chưa bao giờ nhập vào kinh thành nên phụ hoàng muốn Thẩm gia tách một phần đến kinh thành. Mà như cách Thẩm lão gia làm vừa rồi thì là đang để việc tư lấn át việc công. - Thái tử nhíu mày nói.

Hoàng hậu bật cười, xoa đầu thái tử:

- Con đó… cứng nhắc y hệt phụ hoàng của con. Thẩm gia làm ăn lâu đời\, chút thiệt hại này có là gì chứ? Nếu con không tin thì cứ đợi một thời gian nữa xem\, Thẩm gia sẽ lấy lại cả vốn lẫn lãi. Huống hồ Thẩm gia chủ làm vậy là tôn trọng thê tử kết tóc của mình.

- Nhưng mà…

Trên đường về Phượng Nghi cung, Ngọc Trạch thái tử đi bên cạnh mẫu hậu, đôi mày hơi chau lại. Trong đầu hắn vẫn vương vấn câu chuyện về Thẩm gia: "Phụ hoàng muốn Thẩm gia đến kinh thành. Nhưng nếu ta làm hoàng đế, liệu ta có đủ sáng suốt để thuyết phục một gia tộc lớn như thế không? Hay rồi sẽ chỉ làm hỏng mọi chuyện?". Hắn khẽ lắc đầu, tự trách mình vì suy nghĩ như vậy: "Không, ta không được phép nghi ngờ chính mình. Phụ hoàng và mẫu hậu đều tin tưởng ta. Ta nhất định phải giỏi hơn, chín chắn hơn để xứng đáng với vị trí này."

Hoàng hậu nhìn thấy nhi tử của mình cứ chau mày suốt cả đoạn đường, bèn lên tiếng hỏi:

- Thần nhi\, con quan tâm đến Thẩm gia như vậy\, có phải con đã đọc qua thư của ngoại tổ phụ về Hoài Nam rồi không? - Hoàng hậu bất ngờ hỏi.

Thái tử khẽ cúi đầu, đôi mắt ánh lên sự nghiêm túc:

- Bẩm mẫu hậu\, đúng vậy. Ngoại tổ phụ từng viết thư gửi cho phụ hoàng\, trong đó có nhắc đến việc Thẩm gia không chỉ là một thương nhân lớn mà còn là một gia tộc có truyền thống văn hóa lâu đời. Nhi thần tò mò\, nên đã tìm hiểu thêm.

Hoàng hậu bật cười:

- Con thật giống phụ hoàng con lúc nhỏ\, luôn tò mò những chuyện của thiên hạ. Nhưng nếu con có duyên với Hoài Nam\, có lẽ Thẩm gia sẽ cho con những bài học đáng giá. - Hoàng hậu nhìn thái tử\, ánh mắt dịu dàng nhưng cũng mang theo nỗi lo lắng. - Thần nhi\, con đã biết suy nghĩ như vậy\, mẫu hậu rất tự hào. Nhưng con cũng phải nhớ\, con vẫn chỉ là một đứa trẻ. Đừng để những suy nghĩ quá lớn ép con trưởng thành quá sớm.

Thái tử khẽ cúi đầu:

- Nhi thần biết. Nhưng mẫu hậu\, nếu con không trưởng thành\, thì làm sao gánh được những kỳ vọng mà phụ hoàng và mẫu hậu dành cho con?

Hoàng hậu chỉ có thể thở dài, trong lòng hơi xót cho đứa con này. Ba người bước vào Phượng Nghi cung. Mặt trời dần lặn, ánh sáng cam ấm áp trải dài trên hành lang, in bóng dáng của Hoàng hậu cùng hai hoàng tử.

Ngọc Trạch thái tử chậm rãi nhìn về phía trước, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả:

"Nếu ta có thể bảo vệ được ánh sáng này, bảo vệ được mẫu hậu và đệ đệ, thì mọi khó khăn đều xứng đáng."

--------------------

(*): Trích Quan thư 1, Thi Kinh của Khổng Tử

Chapter
1 Chương 1: Thẩm gia không còn là nhà...
2 Chương 2: Suy nghĩ
3 Chương 3: Kế mẫu?
4 Chương 4: Thẩm lão phu nhân
5 Chương 5: Đến kinh thành?
6 Chương 6: Đố kị?
7 Chương 7: Hắn thiếu đi thứ gì?
8 Chương 8: Bi kịch
9 Chương 9: Mất đi ánh sáng
10 Chương 10: Thẩm Yến trở về
11 Chương 11: Đến Hoài Nam
12 Chương 12: Rời khỏi Thẩm phủ.
13 Chương 13: Gặp gỡ
14 Chương 14: Điện hạ đang diễn sao?
15 Chương 15: Phó công tử trông như thế nào?
16 Chương 16: Tò mò
17 Chương 17: Bước đệm đầu tiên
18 Chương 18: Từ chối
19 Chương 19: Đến cả ta cũng rung động...
20 Chương 20: Thẩm gia thật biết cách làm ăn
21 Chương 21: Mật thám???
22 Chương 22: Hoài Nam có biến
23 Chương 23: Biết thân phận
24 Chương 24: Nguy hiểm ập đến
25 Chương 25: Ninh Lạc mất tích
26 Chương 26: Kỳ tuyển chọn mật thám (Thượng)
27 Chương 27: Kỳ tuyển chọn mật thám (Hạ)
28 Chương 28: Nội ứng???
29 Chương 29: Thật nực cười!
30 Chương 30: Ngươi cũng xứng ư?
31 Chương 31: Muội ấy không cần phải tranh giành với bất kỳ ai.
32 Chương 32: Tại sao phải là nàng ta?
33 Chương 33: Có người âm thầm giúp ngươi?
34 Chương 34: Thoát thân
35 Chương 35: Hoành thôn (Thượng)
36 Chương 36: Hoành thôn (Trung)
37 Chương 37: Hoành sơn (Hạ)
38 Chương 38: Trúng tên
39 Chương 39: Không ai thấy nàng phiền phức
40 Chương 40: Vận chuyển lương thảo?
41 Chương 41: Ta tha thứ cho muội
42 Chương 42: Vì bá tánh, ta nguyện bước tới!
43 Chương 43: Ta không muốn ta và nàng có khoảng cách
44 Chương 44: Kết thúc kỳ tuyển chọn mật thám
45 Chương 45: Thẩm Vi học kinh doanh
46 Chương 46: Thẩm gia trở thành hoàng thương.
47 Chương 47: Cá cược
48 Chương 48: Phi Ưng vệ?
49 Chương 49: Phiền vương tử ở lại kinh thành
50 Chương 50: Hắn dám tính kế ta?
51 Chương 51: Công tử thì sao?
52 Chương 52: Yến tiệc
53 Chương 53: Cô ta nói nàng nịnh bợ?
54 Chương 54: Rời cung
55 Chương 55: Lại là hắn!
56 Chương 56: Hắn tìm được nàng rồi
57 Chương 57: Cưỡi ngựa, bắn cung
58 Chương 58: Ta dạy nàng
59 Chương 59: Ta sợ bị cấm túc
60 Chương 60: Lựa chọn
61 Chương 61: Ánh mắt hắn không còn dịu dàng
62 Chương 62: Điện hạ lợi dụng ta?
63 Chương 63: Ta đã đánh đổi rồi...
64 Chương 64: Vậy còn ta thì sao?
65 Chương 65: Thanh mai trúc mã cũng chỉ có hắn đơn phương
66 Chương 66: Ta muốn xem, ai dám đối đầu với huynh ấy.
67 Chương 67: Không thể quay đầu
68 Chương 68: Con chưa nghĩ đến chuyện hôn sự
69 Chương 69: Trèo cao?
70 Chương 70: Ta muốn làm người chơi cờ.
71 Chương 71: Muốn đối đầu với ta?
72 Chương 72: Thẩm Vi gặp thích khách
73 Chương 73: Nếu hắn không phải thái tử...
74 Chương 74: Mạng sống quan trọng
75 Chương 75: Hắn chỉ có thể tin chính mình
76 Chương 76: Chuẩn bị phản công
77 Chương 77: Trường phong dạ phục
78 Chương 78: Càng đông người càng thú vị
79 Chương 79: Làm thái tử phi của ta, được không?
80 Chương 80: Tranh giành ư?
81 Chương 81: Thẩm gia thông địch phản quốc.
82 Chương 82: Đến Tây Sơn
83 Chương 83: Hoa mai nơi tường cũ
84 Chương 84: Nam Chiêu
85 Chương 85: Tiểu thư... phải sống...
86 Chương 86: Ta sẽ bắt hắn phải trả giá
87 Chương 87: Trăng cũ chưa về
88 Chương 88: Ta sống ngươi chết
89 Chương 89: Máu rơi dưới nguyệt lâu
90 Chương 90: Tâm khảm vô thanh
91 Chương 91: Ngụy lửa trước tàn tro
92 Chương 92: Hắn sẽ làm ngọn gió
93 Chương 93: Minh oan
94 Chương 94: Đại lễ
95 Chương 95: Chạy trốn
96 Chương 96: Chỉ có đệ hiểu ý ta nhất
97 Chương 97: Lạc hoa sơ tuyết
98 Chương 98: Gió nổi giữa lòng xuân
99 Chương 99: Sóng ngầm dưới mặt hồ
100 Chương 100: Trời định
101 Chương 101: Dưới ánh tuyết, lòng dao động
102 Chương 102: Bát hoành thánh
103 Chương 103: Chỉ cần là ngôi vị đó, ai cũng không quan trọng?
104 Chương 104: Hắn chỉ muốn làm một người bình thường
105 Chương 105: Hắn phải bảo vệ người
106 Chương 106: Độc Nam Chiêu
107 Chương 107: Thái tử biết chuyện
108 Chương 108: Thế gian... chưa từng nhân hậu
109 Chương 109: Nhưng người ấy là thái tử
110 Chương 110: Nàng... phải gả cho ta
111 Chương 111: Lần này... để ta vì huynh
112 Chương 112: Vậy Ninh Lạc... nàng ấy phải làm sao?
113 Chương 113: Mỉm cười trước điện, lệ rơi sau rèm
114 Chương 114: Gấm thêu ngày cưới, tuyết nhuộm biên thùy
115 Chương 115: Một hồi trống cưới
116 Chương 116: Trận chiến cuối cùng
117 Chương 117: Tử địa khai cục
118 Chương 118: Huyết chiến
119 Chương 119: Kiếp sau... gặp lại
120 Chương 120: Nhất khúc biệt ca, thiên thu lặng
121 Chương 121: Giang sơn giữ lấy, nhân tâm đoạn rồi
122 Chương 122: Gió Hoài Nam, cố nhân không về
123 Ngoại truyện 1: Thẩm Ninh Lạc
124 Ngoại truyện 2: Phó Vân Thần
125 Ngoại truyện 3: Lạc Vân
126 Lời cảm ơn
Chapter

Updated 126 Episodes

1
Chương 1: Thẩm gia không còn là nhà...
2
Chương 2: Suy nghĩ
3
Chương 3: Kế mẫu?
4
Chương 4: Thẩm lão phu nhân
5
Chương 5: Đến kinh thành?
6
Chương 6: Đố kị?
7
Chương 7: Hắn thiếu đi thứ gì?
8
Chương 8: Bi kịch
9
Chương 9: Mất đi ánh sáng
10
Chương 10: Thẩm Yến trở về
11
Chương 11: Đến Hoài Nam
12
Chương 12: Rời khỏi Thẩm phủ.
13
Chương 13: Gặp gỡ
14
Chương 14: Điện hạ đang diễn sao?
15
Chương 15: Phó công tử trông như thế nào?
16
Chương 16: Tò mò
17
Chương 17: Bước đệm đầu tiên
18
Chương 18: Từ chối
19
Chương 19: Đến cả ta cũng rung động...
20
Chương 20: Thẩm gia thật biết cách làm ăn
21
Chương 21: Mật thám???
22
Chương 22: Hoài Nam có biến
23
Chương 23: Biết thân phận
24
Chương 24: Nguy hiểm ập đến
25
Chương 25: Ninh Lạc mất tích
26
Chương 26: Kỳ tuyển chọn mật thám (Thượng)
27
Chương 27: Kỳ tuyển chọn mật thám (Hạ)
28
Chương 28: Nội ứng???
29
Chương 29: Thật nực cười!
30
Chương 30: Ngươi cũng xứng ư?
31
Chương 31: Muội ấy không cần phải tranh giành với bất kỳ ai.
32
Chương 32: Tại sao phải là nàng ta?
33
Chương 33: Có người âm thầm giúp ngươi?
34
Chương 34: Thoát thân
35
Chương 35: Hoành thôn (Thượng)
36
Chương 36: Hoành thôn (Trung)
37
Chương 37: Hoành sơn (Hạ)
38
Chương 38: Trúng tên
39
Chương 39: Không ai thấy nàng phiền phức
40
Chương 40: Vận chuyển lương thảo?
41
Chương 41: Ta tha thứ cho muội
42
Chương 42: Vì bá tánh, ta nguyện bước tới!
43
Chương 43: Ta không muốn ta và nàng có khoảng cách
44
Chương 44: Kết thúc kỳ tuyển chọn mật thám
45
Chương 45: Thẩm Vi học kinh doanh
46
Chương 46: Thẩm gia trở thành hoàng thương.
47
Chương 47: Cá cược
48
Chương 48: Phi Ưng vệ?
49
Chương 49: Phiền vương tử ở lại kinh thành
50
Chương 50: Hắn dám tính kế ta?
51
Chương 51: Công tử thì sao?
52
Chương 52: Yến tiệc
53
Chương 53: Cô ta nói nàng nịnh bợ?
54
Chương 54: Rời cung
55
Chương 55: Lại là hắn!
56
Chương 56: Hắn tìm được nàng rồi
57
Chương 57: Cưỡi ngựa, bắn cung
58
Chương 58: Ta dạy nàng
59
Chương 59: Ta sợ bị cấm túc
60
Chương 60: Lựa chọn
61
Chương 61: Ánh mắt hắn không còn dịu dàng
62
Chương 62: Điện hạ lợi dụng ta?
63
Chương 63: Ta đã đánh đổi rồi...
64
Chương 64: Vậy còn ta thì sao?
65
Chương 65: Thanh mai trúc mã cũng chỉ có hắn đơn phương
66
Chương 66: Ta muốn xem, ai dám đối đầu với huynh ấy.
67
Chương 67: Không thể quay đầu
68
Chương 68: Con chưa nghĩ đến chuyện hôn sự
69
Chương 69: Trèo cao?
70
Chương 70: Ta muốn làm người chơi cờ.
71
Chương 71: Muốn đối đầu với ta?
72
Chương 72: Thẩm Vi gặp thích khách
73
Chương 73: Nếu hắn không phải thái tử...
74
Chương 74: Mạng sống quan trọng
75
Chương 75: Hắn chỉ có thể tin chính mình
76
Chương 76: Chuẩn bị phản công
77
Chương 77: Trường phong dạ phục
78
Chương 78: Càng đông người càng thú vị
79
Chương 79: Làm thái tử phi của ta, được không?
80
Chương 80: Tranh giành ư?
81
Chương 81: Thẩm gia thông địch phản quốc.
82
Chương 82: Đến Tây Sơn
83
Chương 83: Hoa mai nơi tường cũ
84
Chương 84: Nam Chiêu
85
Chương 85: Tiểu thư... phải sống...
86
Chương 86: Ta sẽ bắt hắn phải trả giá
87
Chương 87: Trăng cũ chưa về
88
Chương 88: Ta sống ngươi chết
89
Chương 89: Máu rơi dưới nguyệt lâu
90
Chương 90: Tâm khảm vô thanh
91
Chương 91: Ngụy lửa trước tàn tro
92
Chương 92: Hắn sẽ làm ngọn gió
93
Chương 93: Minh oan
94
Chương 94: Đại lễ
95
Chương 95: Chạy trốn
96
Chương 96: Chỉ có đệ hiểu ý ta nhất
97
Chương 97: Lạc hoa sơ tuyết
98
Chương 98: Gió nổi giữa lòng xuân
99
Chương 99: Sóng ngầm dưới mặt hồ
100
Chương 100: Trời định
101
Chương 101: Dưới ánh tuyết, lòng dao động
102
Chương 102: Bát hoành thánh
103
Chương 103: Chỉ cần là ngôi vị đó, ai cũng không quan trọng?
104
Chương 104: Hắn chỉ muốn làm một người bình thường
105
Chương 105: Hắn phải bảo vệ người
106
Chương 106: Độc Nam Chiêu
107
Chương 107: Thái tử biết chuyện
108
Chương 108: Thế gian... chưa từng nhân hậu
109
Chương 109: Nhưng người ấy là thái tử
110
Chương 110: Nàng... phải gả cho ta
111
Chương 111: Lần này... để ta vì huynh
112
Chương 112: Vậy Ninh Lạc... nàng ấy phải làm sao?
113
Chương 113: Mỉm cười trước điện, lệ rơi sau rèm
114
Chương 114: Gấm thêu ngày cưới, tuyết nhuộm biên thùy
115
Chương 115: Một hồi trống cưới
116
Chương 116: Trận chiến cuối cùng
117
Chương 117: Tử địa khai cục
118
Chương 118: Huyết chiến
119
Chương 119: Kiếp sau... gặp lại
120
Chương 120: Nhất khúc biệt ca, thiên thu lặng
121
Chương 121: Giang sơn giữ lấy, nhân tâm đoạn rồi
122
Chương 122: Gió Hoài Nam, cố nhân không về
123
Ngoại truyện 1: Thẩm Ninh Lạc
124
Ngoại truyện 2: Phó Vân Thần
125
Ngoại truyện 3: Lạc Vân
126
Lời cảm ơn

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play