Lạc Vân

Lạc Vân

Chương 1: Thẩm gia không còn là nhà...

- Aaa\, phụ thân bay cao nữa đi. Đẹp quá\, mẫu thân người xem phụ thân thả diều cao chưa kìa.

Bên trong sân viện là tiếng cười đùa của tiểu cô nương năm tuổi cùng phụ mẫu của mình. Thẩm phu nhân nở một nụ cười dịu dàng nhìn phu quân và những đứa con của mình đang cùng nhau nô đùa.

- Lạc Lạc\, nhìn diều của đại ca đi\, cao hơn phụ thân nhiều.

Tiểu cô nương dời ánh mắt sang phía bên cạnh, nụ cười trên khuôn mặt nhỏ xinh lại càng tươi hơn nữa, ánh mắt lấp lánh như chứa ngàn vì sao.

- Ca ca lợi hại quá. Muội cũng muốn thả\, ca ca.

Một nhà bốn người hạnh phúc biết bao. Tưởng chừng hạnh phúc sẽ kéo dài mãi mãi cho tới một năm sau… Thẩm phủ từ đèn lồng đỏ đổi thành đèn lồng trắng, từ tiếng cười vui vẻ đổi thành tiếng khóc than đau đến xé lòng.

- Buông Ninh Lạc ra\, con muốn mẫu thân\, để con gặp mẫu thân đi mà Xuân Nương. Con cầu xin người\, đừng đem mẫu thân đi. - Đứa bé từng cười vui vẻ hạnh phúc giờ đây lại khóc lóc thảm thiết cầu xin.

- Tiểu thư đừng như vậy mà. - Xuân Nương vừa khóc vừa ôm lấy Ninh Lạc. - Xuân Hỉ\, mau đưa tiểu thư vào phòng\, nhớ khóa cửa lại.

Hình ảnh Thẩm phu nhân ngồi may áo cho Ninh Lạc, Thẩm lão gia dạy Ninh Lạc đọc chữ, ca ca Thẩm Yến ở bên cạnh luyện võ dường như chỉ vừa mới xảy ra vào hôm qua...

Đứa bé Xuân Hỉ tiến đến dìu Ninh Lạc vào phòng. Vẻ mặt của Ninh Lạc dường như tuyệt vọng, ánh sáng trong mắt cũng chẳng còn nữa, người yêu thương Ninh Lạc nhất giờ đây cũng đã đi rồi… để lại mình Ninh Lạc ở đây, Ninh Lạc giống như cây con trơ trọi giữa rừng cây vậy.

Hậu sự của Thẩm phu nhân được Thẩm lão gia lo liệu chu toàn. Trong những ngày đó, Thẩm gia cũng dừng tất cả mọi hoạt động buôn bán. Người ngoài nói ra nói vào, nói Thẩm lão gia để tình cảm ảnh hưởng công việc, nói việc làm ăn của Thẩm gia sẽ sa sút. Biết là tổn thất nhiều, nhưng có người nào ở Hoài Nam nhiều năm không biết: Thẩm lão gia yêu Thẩm phu nhân đến tận xương tủy chứ.

Những ngày diễn ra hậu sự, đêm nào Thẩm lão gia cũng túc trực bên cạnh linh cữu của thê tử kết tóc, rồi lại dùng dáng vẻ say xỉn để khóc than. Thẩm Yến đứng ngoài cửa thấy phụ thân cứ mãi như vậy cũng đau xót vô cùng. Muội muội thì nhốt mình trong phòng, không chịu ăn uống; phụ thân thì say xỉn, tiều tụy. Cả Thẩm phủ chỉ còn mỗi Thẩm Yến là đủ tỉnh táo để quản lý, nhưng dù sao hắn cũng chỉ là thiếu niên mười ba tuổi, hắn vẫn còn nhỏ.

- Đại công tử\, đêm khuya rồi\, mau đi nghỉ đi\, ở đây cứ để cho lão nô. - Xuân Nương khoác áo choàng lên vai Thẩm Yến.

- Là Xuân Nương sao? Lạc Lạc đã chịu ăn chút gì chưa?

- Bẩm đại công tử\, nhị tiểu thư vẫn chưa chịu ăn\, Xuân Hỉ vừa mới dỗ nhị tiểu thư đi ngủ.

Thẩm Yến thở dài:

- Vậy để muội ấy ngủ\, ngày mai mời đường huynh Lục Chiêu đến. Ninh Lạc nghe lời đường huynh nhất.

- Vâng\, đại công tử.

- Vậy ta về phòng trước\, Xuân Nương cẩn thận gió lạnh. - Thẩm Yến xoay người đi về hướng đông\, được ba bước thì đứng lại. - Xuân Nương… ngoài phụ thân\, ta và Ninh Lạc thì Xuân Nương là người thân nhất của mẫu thân. Cho nên\, phải sống thật tốt\, chăm sóc tốt cho Ninh Lạc\, như vậy mẫu thân mới an tâm rời khỏi thế giới này.

Thẩm Yến bước đi dứt khoát nhưng chẳng ai biết, trên khuôn mặt anh tuấn sớm đã vương lệ. Hắn khóc rồi, có mạnh mẽ bao nhiêu thì khi mất đi mẫu thân hắn cũng giống như mất đi một điểm tựa. Phụ thân yêu mẫu thân là thế, nhưng Thẩm Yến biết phụ thân đã làm những gì sau lưng mẫu thân.

Mới canh năm, Ninh Lạc đã thức dậy. Nàng nhìn thấy Xuân Hỉ nằm bên cạnh tay vẫn ôm chặt mình giống như sợ nàng sẽ chạy trốn hoặc làm ra chuyện gì đó ngu ngốc thì không khỏi bật cười.

- Xuân Hỉ ngốc. Ninh Lạc sẽ không làm mấy chuyện ấy đâu. Yên tâm ngủ đi nhé\, ta chỉ đi dạo chút thôi.

Nàng nhẹ nhàng gỡ tay Xuân Hỉ rồi bước xuống giường. Ninh Lạc rón rén đi đến vườn đào mà mẫu thân tự tay trồng. Chỉ trong một đêm mà đứa bé sáu tuổi lại có dáng vẻ trưởng thành đến vậy.

- Mẫu thân\, người xem hoa đào nở đẹp chưa kìa. Năm nay người lại hái hoa làm bánh cho Lạc nhi được không? Thời tiết chuyển lạnh rồi\, người dẫn Lạc nhi đi chọn áo choàng được không? Mẫu thân\, Lạc nhi nhớ người lắm… - Khóe mắt nàng đỏ hoe\, những giọt nước mắt cứ thế rơi xuống.

- Năm nay\, để Chiêu ca ca hái hoa làm bánh\, dẫn muội đi chọn y phục được không?

Thẩm Ninh Lạc quay người lại phía sau, khuôn mặt quen thuộc hiện ra sau lớp sương mờ ảo.

- Chiêu ca ca? Huynh về rồi sao?

Lục Chiêu đi đến đứng đối diện Ninh Lạc, hắn đưa tay xoa đầu nàng.

- Xin lỗi Lạc Lạc\, Chiêu ca ca tới trễ rồi. Đáng lẽ nên ở bên cạnh muội trong những ngày này.

Thẩm Lạc Ninh mỉm cười nhìn hắn:

- Không sao đâu. Mấy ngày này Lục bá mẫu đều ở Thẩm phủ\, đợi vài ngày nữa muội cùng Xuân Nương đến thăm người.

- Ta nghe nói muội không chịu ăn\, giờ ta dẫn muội đi ăn được không? Ta đã dặn phòng bếp nấu sườn chua ngọt cho muội\, còn có bánh bao muội thích ăn nhất.

Sau tang lễ, Ninh Lạc thường xuyên ra ngồi dưới gốc đào. Nàng ngồi đó cả ngày, không chơi, không nói chuyện với ai. Những bông hoa đào rơi xuống mái tóc nàng nhưng cũng chẳng thể khiến nàng mỉm cười như trước. Một hôm, nàng nghe thấy người làm trong phủ thì thầm với nhau:

- Từ khi phu nhân mất\, Thẩm gia làm ăn sa sút hẳn. Lão gia cả ngày say xỉn\, thiếu gia thì muốn đi tòng quân\, tiểu thư thì cứ như người mất hồn. Nếu cứ như vậy\, Thẩm gia sẽ không xong thật rồi.

Ninh Lạc đứng đó, tay siết chặt vạt áo, nàng nhận ra Thẩm gia đã không còn như trước nữa. Cánh diều năm xưa treo ở góc phòng giờ đã phủ bụi, dây diều rối tung chẳng ai buồn gỡ. Ninh Lạc từng muốn chạy đến ôm lấy nó, như thể nó là ký ức cuối cùng của gia đình. Nhưng bàn tay chỉ đưa ra giữa chừng rồi buông xuống.

Ninh Lạc đóng cửa phòng, kéo tấm rèm dày che kín ánh sáng mặt trời. Xuân Hỉ ở bên ngoài gọi mãi nhưng Ninh Lạc không trả lời. Nàng chỉ ngồi đó, bên cạnh cửa sổ, ôm chặt chiếc khăn tay của mẫu thân, ánh mắt trống rỗng như nhìn vào khoảng không vô định.

Hot

Comments

Quynh Du AÔinh

Quynh Du AÔinh

/Good/

2025-04-24

0

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Thẩm gia không còn là nhà...
2 Chương 2: Suy nghĩ
3 Chương 3: Kế mẫu?
4 Chương 4: Thẩm lão phu nhân
5 Chương 5: Đến kinh thành?
6 Chương 6: Đố kị?
7 Chương 7: Hắn thiếu đi thứ gì?
8 Chương 8: Bi kịch
9 Chương 9: Mất đi ánh sáng
10 Chương 10: Thẩm Yến trở về
11 Chương 11: Đến Hoài Nam
12 Chương 12: Rời khỏi Thẩm phủ.
13 Chương 13: Gặp gỡ
14 Chương 14: Điện hạ đang diễn sao?
15 Chương 15: Phó công tử trông như thế nào?
16 Chương 16: Tò mò
17 Chương 17: Bước đệm đầu tiên
18 Chương 18: Từ chối
19 Chương 19: Đến cả ta cũng rung động...
20 Chương 20: Thẩm gia thật biết cách làm ăn
21 Chương 21: Mật thám???
22 Chương 22: Hoài Nam có biến
23 Chương 23: Biết thân phận
24 Chương 24: Nguy hiểm ập đến
25 Chương 25: Ninh Lạc mất tích
26 Chương 26: Kỳ tuyển chọn mật thám (Thượng)
27 Chương 27: Kỳ tuyển chọn mật thám (Hạ)
28 Chương 28: Nội ứng???
29 Chương 29: Thật nực cười!
30 Chương 30: Ngươi cũng xứng ư?
31 Chương 31: Muội ấy không cần phải tranh giành với bất kỳ ai.
32 Chương 32: Tại sao phải là nàng ta?
33 Chương 33: Có người âm thầm giúp ngươi?
34 Chương 34: Thoát thân
35 Chương 35: Hoành thôn (Thượng)
36 Chương 36: Hoành thôn (Trung)
37 Chương 37: Hoành sơn (Hạ)
38 Chương 38: Trúng tên
39 Chương 39: Không ai thấy nàng phiền phức
40 Chương 40: Vận chuyển lương thảo?
41 Chương 41: Ta tha thứ cho muội
42 Chương 42: Vì bá tánh, ta nguyện bước tới!
43 Chương 43: Ta không muốn ta và nàng có khoảng cách
44 Chương 44: Kết thúc kỳ tuyển chọn mật thám
45 Chương 45: Thẩm Vi học kinh doanh
46 Chương 46: Thẩm gia trở thành hoàng thương.
47 Chương 47: Cá cược
48 Chương 48: Phi Ưng vệ?
49 Chương 49: Phiền vương tử ở lại kinh thành
50 Chương 50: Hắn dám tính kế ta?
51 Chương 51: Công tử thì sao?
52 Chương 52: Yến tiệc
53 Chương 53: Cô ta nói nàng nịnh bợ?
54 Chương 54: Rời cung
55 Chương 55: Lại là hắn!
56 Chương 56: Hắn tìm được nàng rồi
57 Chương 57: Cưỡi ngựa, bắn cung
58 Chương 58: Ta dạy nàng
59 Chương 59: Ta sợ bị cấm túc
60 Chương 60: Lựa chọn
61 Chương 61: Ánh mắt hắn không còn dịu dàng
62 Chương 62: Điện hạ lợi dụng ta?
63 Chương 63: Ta đã đánh đổi rồi...
64 Chương 64: Vậy còn ta thì sao?
65 Chương 65: Thanh mai trúc mã cũng chỉ có hắn đơn phương
66 Chương 66: Ta muốn xem, ai dám đối đầu với huynh ấy.
67 Chương 67: Không thể quay đầu
68 Chương 68: Con chưa nghĩ đến chuyện hôn sự
69 Chương 69: Trèo cao?
70 Chương 70: Ta muốn làm người chơi cờ.
71 Chương 71: Muốn đối đầu với ta?
72 Chương 72: Thẩm Vi gặp thích khách
73 Chương 73: Nếu hắn không phải thái tử...
74 Chương 74: Mạng sống quan trọng
75 Chương 75: Hắn chỉ có thể tin chính mình
76 Chương 76: Chuẩn bị phản công
77 Chương 77: Trường phong dạ phục
78 Chương 78: Càng đông người càng thú vị
79 Chương 79: Làm thái tử phi của ta, được không?
80 Chương 80: Tranh giành ư?
81 Chương 81: Thẩm gia thông địch phản quốc.
82 Chương 82: Đến Tây Sơn
83 Chương 83: Hoa mai nơi tường cũ
84 Chương 84: Nam Chiêu
85 Chương 85: Tiểu thư... phải sống...
86 Chương 86: Ta sẽ bắt hắn phải trả giá
87 Chương 87: Trăng cũ chưa về
Chapter

Updated 87 Episodes

1
Chương 1: Thẩm gia không còn là nhà...
2
Chương 2: Suy nghĩ
3
Chương 3: Kế mẫu?
4
Chương 4: Thẩm lão phu nhân
5
Chương 5: Đến kinh thành?
6
Chương 6: Đố kị?
7
Chương 7: Hắn thiếu đi thứ gì?
8
Chương 8: Bi kịch
9
Chương 9: Mất đi ánh sáng
10
Chương 10: Thẩm Yến trở về
11
Chương 11: Đến Hoài Nam
12
Chương 12: Rời khỏi Thẩm phủ.
13
Chương 13: Gặp gỡ
14
Chương 14: Điện hạ đang diễn sao?
15
Chương 15: Phó công tử trông như thế nào?
16
Chương 16: Tò mò
17
Chương 17: Bước đệm đầu tiên
18
Chương 18: Từ chối
19
Chương 19: Đến cả ta cũng rung động...
20
Chương 20: Thẩm gia thật biết cách làm ăn
21
Chương 21: Mật thám???
22
Chương 22: Hoài Nam có biến
23
Chương 23: Biết thân phận
24
Chương 24: Nguy hiểm ập đến
25
Chương 25: Ninh Lạc mất tích
26
Chương 26: Kỳ tuyển chọn mật thám (Thượng)
27
Chương 27: Kỳ tuyển chọn mật thám (Hạ)
28
Chương 28: Nội ứng???
29
Chương 29: Thật nực cười!
30
Chương 30: Ngươi cũng xứng ư?
31
Chương 31: Muội ấy không cần phải tranh giành với bất kỳ ai.
32
Chương 32: Tại sao phải là nàng ta?
33
Chương 33: Có người âm thầm giúp ngươi?
34
Chương 34: Thoát thân
35
Chương 35: Hoành thôn (Thượng)
36
Chương 36: Hoành thôn (Trung)
37
Chương 37: Hoành sơn (Hạ)
38
Chương 38: Trúng tên
39
Chương 39: Không ai thấy nàng phiền phức
40
Chương 40: Vận chuyển lương thảo?
41
Chương 41: Ta tha thứ cho muội
42
Chương 42: Vì bá tánh, ta nguyện bước tới!
43
Chương 43: Ta không muốn ta và nàng có khoảng cách
44
Chương 44: Kết thúc kỳ tuyển chọn mật thám
45
Chương 45: Thẩm Vi học kinh doanh
46
Chương 46: Thẩm gia trở thành hoàng thương.
47
Chương 47: Cá cược
48
Chương 48: Phi Ưng vệ?
49
Chương 49: Phiền vương tử ở lại kinh thành
50
Chương 50: Hắn dám tính kế ta?
51
Chương 51: Công tử thì sao?
52
Chương 52: Yến tiệc
53
Chương 53: Cô ta nói nàng nịnh bợ?
54
Chương 54: Rời cung
55
Chương 55: Lại là hắn!
56
Chương 56: Hắn tìm được nàng rồi
57
Chương 57: Cưỡi ngựa, bắn cung
58
Chương 58: Ta dạy nàng
59
Chương 59: Ta sợ bị cấm túc
60
Chương 60: Lựa chọn
61
Chương 61: Ánh mắt hắn không còn dịu dàng
62
Chương 62: Điện hạ lợi dụng ta?
63
Chương 63: Ta đã đánh đổi rồi...
64
Chương 64: Vậy còn ta thì sao?
65
Chương 65: Thanh mai trúc mã cũng chỉ có hắn đơn phương
66
Chương 66: Ta muốn xem, ai dám đối đầu với huynh ấy.
67
Chương 67: Không thể quay đầu
68
Chương 68: Con chưa nghĩ đến chuyện hôn sự
69
Chương 69: Trèo cao?
70
Chương 70: Ta muốn làm người chơi cờ.
71
Chương 71: Muốn đối đầu với ta?
72
Chương 72: Thẩm Vi gặp thích khách
73
Chương 73: Nếu hắn không phải thái tử...
74
Chương 74: Mạng sống quan trọng
75
Chương 75: Hắn chỉ có thể tin chính mình
76
Chương 76: Chuẩn bị phản công
77
Chương 77: Trường phong dạ phục
78
Chương 78: Càng đông người càng thú vị
79
Chương 79: Làm thái tử phi của ta, được không?
80
Chương 80: Tranh giành ư?
81
Chương 81: Thẩm gia thông địch phản quốc.
82
Chương 82: Đến Tây Sơn
83
Chương 83: Hoa mai nơi tường cũ
84
Chương 84: Nam Chiêu
85
Chương 85: Tiểu thư... phải sống...
86
Chương 86: Ta sẽ bắt hắn phải trả giá
87
Chương 87: Trăng cũ chưa về

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play