Một Mình Ngắm Hoa
Tối hôm đó trước khi đi ngủ Mặc Hàm theo thói quen tìm mấy tiểu thuyết mạng để đọc. Ánh mắt dừng lại tại tác phẩm gắn tag nữ cường to đùng.
- 'Mây đen che đỉnh Trường Đạo' ư?
Qua vài chục giây cân nhắc kỹ lưỡng, nàng quyết định bấm vào đọc thử. Mà tất nhiên, phải đọc văn án trước đã. Dựa theo văn án đây là một bộ truyện tu tiên, nữ cường, nghịch tập, hoàn toàn không có mấy cái yêu đương nhăng nhít. Dạo này Mặc Hàm đang ngán mấy bộ ngôn tình nên xác định luôn đây là định mệnh của mình, cảm thấy nếu không đọc là có lỗi với các anh chị em trong hội người độc thân vui tính.
- Này mà định mệnh gì chứ!
Mặc Hàm lật tức hối hận khi thấy tên nhân vật phản diện. Thế nhưng lại cùng tên với nàng, thực sự có chuyện trùng hợp như thế sao? Bỏ đi, Mặc Hàm cảm thấy xuyên thư là chuyện khó tránh khỏi, là vận mệnh số kiếp của bản thân rồi nên cũng bình tĩnh mà đó nhận, vẫn tiếp tục đọc một lèo hơn chục chương truyện. Xuyên hay không thì cũng không vấn đề, nàng là một người thư giãn mà.
Đọc truyện có hơi chán nên Mặc Hàm tìm đến mấy chương cuối đọc cho biết kết cục thế nào sau đó tắt điện thoại, đắp chăn đi ngủ.
Một giấc ngủ qua đi, Mặc Hàm mơ màng tỉnh dậy đã thấy mình ở một nơi khác. Kiến trúc cổ, hầu như xung quanh chỉ có màu nâu sẫm của gỗ. Trong không khí phảng phất mùi trà khiến cổ họng có chút đắng.
Mặc Hàm đang ngồi trên sàn gỗ lạnh, bên cạnh là một chiếc bàn hình chữ nhật khá thấp, vừa vặn cho nàng gác tay lên. Trên bàn đặt một ấm trà chỉ bằng lòng bàn tay, một chén trà còn nóng hổi đang toả hương ngào ngạt và một ít điểm tâm.
Mặc Hàm thấy đồ ăn thức uống bày sẵn cũng thản nhiên mà thưởng thức, còn gật gù khen ngon. Qua một lúc mới đứng dậy, vươn vai rồi lại duỗi người, tập bài thể dục khởi động để cho quen với cơ thể mới.
- Tiên quân, chưởng môn cho gọi ngài...
Chợt có tiếng gọi từ phía sau, Mặc Hàm theo bản năng ngoảnh lại. Vừa chạm phải ánh mắt nàng, bả vai người kia liền không tự chủ được mà run lên, vội thu liễm ánh mắt, đầu cũng cúi thấp hơn một chút.
Nghe đến "Mặc trưởng lão" nàng lại không chút bất ngờ, nữ phản diện cùng tên với nàng, nàng thực sự xuyên vào nhân vật này. Trong nguyên tác, đây là nhân vật nổi tiếng máu lạnh, vô tình, nàng là sư tôn của nữ chủ những hết lần này đến lần khác gây khó dễ cho nữ chủ, đánh đập, tra tấn nữ chủ nên bị nàng ấy hận thấu xương.
Không riêng gì nữ chủ, ai cũng biết vị trưởng lão Trường Đạo Tông này tiếng xấu đồn xa, nhưng không ai dám làm gì nàng, đơn giản vì nàng mạnh, rất mạnh. Ngay cả nữ chủ sau này đoạ ma, khai mở huyết mạch ma tộc cũng không dễ dàng gì mà lấy mạng Mặc Hàm. Nhờ sức mạnh ấy mà nàng mới có thể kiên trì làm phản diện đến tận cuối cùng, lăn lộn cùng nữ chủ qua trăm chương, dai như đĩa mà sống qua lời chửi bới của độc giả.
- Ổ? Chưởng môn gọi ta có chuyện gì?
Mặc Hàm rốt cuộc cũng lên tiếng, giọng điệu cợt nhả khác hoàn toàn với vẻ nghiêm túc lạnh lùng của nhân vật này trong nguyên tác khiến người kia thoáng kinh ngạc. Nhưng không biết hắn overthinking cái gì lại cho rằng Mặc trưởng lão tôn kính đang không vui, lòng không khỏi rét run, sống lưng lạnh toát, mồ hôi tuôn như suối, nói năng bắt đầu không lưu loát.
- Dạ thưa... hôm này là... là ngày tuyển chọn đệ tử... chưởng môn bảo... bảo ta đến gọi... gọi...
Thấy tiểu đệ tử sợ đến mặt mày tái mét, lắp ba lắp bắp truyền đạt thông tin, Mặc Hàm không muốn tiếp tục hành hạ hắn liền phất tay đuổi hắn đi.
- Được rồi, mau đi đi, ta sẽ đến ngay.
Tiểu đệ tử kia như ôm được cọng rơm cứu mạng, lật tức cúi chào rồi rời đi, ngoảnh lại một cái cũng không dám.
Trường Đạo Tông đặc biệt rộng lớn, bao gồm: Thất Tình phong của Ngạo Quân, Mặc Hàm. Bát Khổ phong của Phong Hoa Quân, Chấp Không. Lục Dục phong của Tiêu Dao Quân, Tuý Ngã. Cuối cùng là Thiên Ý phong của Nhất Niệm Quân cũng là chưởng môn, Cửu Trùng.
Mặc Hàm thở dài, thí luyện tổ chức dưới chân núi, mà nàng lại không biết chút gì về ngự kiếm, đi bộ thì sợ là đến nơi mọi thứ đã xong xuôi hết rồi. Thế là nghĩ nghĩ một hồi quyết định thử sức một chút. Nàng hít một hơi, tập trung cảm nhận dòng khí đang di chuyển trong cơ thể mình. Mặc Hàm trong nguyên tác sở hữu phong linh căn thượng phẩm, nhờ nó mới trở thành super star ở tu chân giới. Với vốn kiến thức tích lũy từ hơn năm năm đọc tiểu thuyết tiên hiệp, Mặc Hàm nhanh chóng nắm bắt được cách điều khiển gió. Dù nàng chẳng có được kí ức của nguyên chủ nhưng cơ thể này không thể nào quên những năm tháng tu luyện, việc dùng phong thuật đã thành quán tính, thấm đẫm trong từng thớ thịt.
Mặc Hàm cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, không khí xung bay cuộn lại thành một lốc xoáy nhỏ dưới chân nàng. Mặc Hàm thích thú, cưỡi gió đảo qua đảo lại mấy vòng trong sân cho quen rồi mới tìm đường xuống núi. Không biết nơi tổ chức thí luyện ở đâu nên nàng bay lên cao nhìn toàn cảnh, cuối cùng tìm được một khoảng sân rộng nơi hàng ngàn người đang chen chúc nhau.
Trường Đạo là đại tông môn, đứng đầu tu chân giới, hàng năm người đến thí luyện với mong muốn được đặt chân vào đây hưởng tiếng thơm muôn đời rất nhiều. Nhưng là, Trường Đạo coi trọng chất lượng hơn số lượng, trong một ngàn chỉ lấy vài chục, tỉ lệ cạnh tranh rất khốc liệt.
Khi bóng Mặc Hàm từ trên cao từ từ rơi xuống, cả ngàn người đều há mồm, trợn mắt. Nguyên do tất nhiên là người ta ngự kiếm, còn nàng lại ngự phong.
Ngự kiếm không khó, có thể nói là cơ bản nhất, tương tự với lái xe đạp, xe máy ở thế giới hiện đại. Nhưng với những kẻ mạnh không thích rườm rà có thể trực tiếp dùng linh lực để tạo lực đẩy, nâng bản thân bay đi, việc này đặc biệt hao tổn linh lực cũng như đi xe ô tô thì tốn nhiều tiền vậy. Nhưng kẻ mạnh cũng giống người giàu, vốn chẳng thiếu thứ đó.
Mặc Hàm từ không trung đáp xuống bên phải ghế chưởng môn. Khí thế ngút trời xứng danh tu sĩ duy nhất từ trước đến nay đạt đến cảnh giới Độ Kiếp ở tuổi ba mươi.
Mặc Hàm nhìn xung quanh khẽ mỉm cười một cái rồi ngồi xuống ghế. Toàn dân chết lặng vì nụ cười này của Ngạo Quân, phần vì nàng quá đỗi mỹ lệ, cười một cái chính là nghiêng nước đổ đèo, phần vì nàng là Ngạo Quân máu lạnh vô tình, người mà ai ai cũng ngỡ sẽ không bao giờ bộc lộ cảm xúc, cả đời mặt lạnh như tiền.
Cửu Trùng hắn làm chưởng môn, đối với tiểu sư muội này thập phần nuông chiều nhưng lại chưa từng được nàng cho một ánh mắt. Lớn lên từ nhỏ, hắn luôn rõ ràng sư muội hắn là khúc gỗ biết đi, đối với mọi người, mọi sự đều lãnh đạm, ngay cả khi bị ma tộc đả thương suýt mất mạng cũng chỉ được thấy lông mày nàng khẽ nhíu. Người lạnh lùng như nàng thực sự sẽ cười sao?
- Mặc Hàm...
Mặc Hàm nghe thấy tiếng gọi liền quay qua nhìn Cửu Trùng, hắn một thân bạch y nhẹ nhàng như trăng sáng, dù đã tứ tuần vẫn tràn trề nhựa sống, lại không kém phần vững vàng tựa như có thể gánh cả sơn hà. Mặc Hàm cười với hắn:
- Làm sao vậy sư huynh?
Bị xuân ý dạt dào trên gương mặt quen thuộc doạ cho đờ đẫn, Cửu Trùng phải mất một lúc mới bình phục. Hắn lắc đầu như đáp lại, rồi nhìn đám người phía dưới sân, xác định rằng cần phải giải quyết vấn đề này trước.
Mặc Hàm gõ gõ quạt vào lòng bàn tay, nàng biết hắn là không dám nghi ngờ, hắn nhìn rõ được một thân tu vi của nàng, thiên hạ không ai có thể mạo danh nàng, càng đừng nghĩ đến đoạt xá. Mặc Hàm muốn triệt để phá vỡ thiết lập lạnh lùng vô tình của nguyên chủ, dẫu sao thì nàng không giỏi diễn, không giữ gìn được tính cách nhân vật và cũng không có ý định giữ gìn.
Chấp Không trưởng lão bước lên trước, giữ vai trò chủ trì buổi thí luyện.
Updated 22 Episodes
Comments
Medori Chira
Câu cuối nghe vui à🧐
2025-03-02
0
Đan
Ể -))?
2025-03-02
0