Bước vào lớp học, Ý Nhi ngay lập tức cảm nhận được sự quen thuộc. Mùi sách vở mới, tiếng xào xạc của bàn ghế, và những cuộc trò chuyện rôm rả tạo nên một không gian nhộn nhịp. Cô nhẹ nhàng thở ra, tìm đến chỗ ngồi quen thuộc của mình bên cửa sổ.
Chưa kịp đặt balo xuống, một giọng nói lanh lảnh vang lên:
"Tiểu Nhi!"
Ý Nhi giật mình, quay người lại, chưa kịp định thần thì đã bị một vòng tay ôm chặt lấy. Cô bật cười, nhẹ nhàng vỗ vai cô gái trước mặt:
"Vi Vi, buông tớ ra, nghẹt thở mất!"
Cô bạn thân của cô, La Ngọc Vi cười khúc khích, nhưng cũng chịu thả lỏng vòng tay. Cô xoay một vòng trước mặt Ý Nhi, mái tóc đen óng được tết thành hai bím nhỏ khẽ đung đưa theo từng chuyển động.
Nhìn vẻ ngoài đáng yêu, ai cũng nghĩ Ngọc Vi là một tiểu thư thanh thuần, dịu dàng. Nhưng những ai quen lâu đều biết rõ, cô gái này là một cơn lốc thật sự! Với đai đen võ thuật, thể lực cực tốt, lại luôn tràn đầy năng lượng, Ngọc Vi không bao giờ chịu ngồi yên. Cô có thể vừa gặm bánh vừa tám chuyện, hóng hớt hết chuyện trên trời dưới đất, nhưng cũng sẵn sàng tung một cú đá trời giáng nếu ai dám đụng vào bạn bè mình.
"Hôm nay cậu có chuyện gì vui hả?"
Ngọc Vi kéo cô ngồi xuống ghế, đôi mắt to tròn lấp lánh, nụ cười tinh nghịch:
"Nghe tin gì chưa?"
"Tin gì?" Ý Nhi vừa xếp sách vở vừa hỏi.
"Có học sinh mới! Nghe đồn đẹp trai lắm, lại còn caoooo nữa đó!"
Cô nàng cố ý kéo dài chữ cao, kèm theo động tác giơ tay lên thật cao như để minh họa, mắt lấp lánh như vừa phát hiện ra kho báu.
Ý Nhi liếc nhìn cô bạn, khóe môi nhếch nhẹ:
"Chậc chậc, coi bộ bệnh mê trai của cậu ngày càng nặng lên rồi nha."
Ngọc Vi bĩu môi, khoanh tay:
"Thì sao chứ? Ngắm trai đẹp có mất gì đâu!"
Lớp học mỗi lúc một náo nhiệt. Ở góc lớp, đám con trai đang tranh luận sôi nổi về trận bóng rổ hôm qua.
"Rõ ràng đội tao chơi hay hơn!"
"Thắng nhờ may mắn thôi, chứ kỹ thuật thì bên tao đỉnh hơn hẳn!"
Ở phía bên kia, nhóm nữ sinh lại ríu rít bàn tán.
"Mà nè, nghe nói cậu ấy đẹp trai lắm!"
"Thật không? Chắc lại tin đồn thổi thôi."
"Nhưng mà nếu thật thì sao? Trường mình lại có thêm mỹ nam rồi còn gì!"
Đám con trai nghe thấy, lập tức bĩu môi:
"Trai đẹp có gì ghê gớm chứ? Chúng ta đây chẳng lẽ không đẹp sao?"
"Bớt mơ lại đi cha, không ai thèm ngó đâu!"
Ngọc Vi chống cằm, quay sang Ý Nhi:
"Cậu thấy chưa! Ai cũng háo hức về học sinh mới hết kia kìa!"
"Rồi rồi, ai cũng háo hức hết, chỉ có mình tớ là tỉnh táo giữa dòng đời xô đẩy thôi."
Ngọc Vi bĩu môi:
"Thôi đi cô nương ơi, lát thấy người ta chắc lại trầm trồ lên cho coi!"
Cả hai phá lên cười, không giấu được sự thích thú. Nhưng tiếng chuông báo vào học vang lên, kéo không khí lớp trở lại trật tự. Những tiếng xì xầm cũng dần lắng xuống.
Một nam sinh cao lớn chậm rãi bước đến chỗ Ngọc Vi. Cô nàng vừa ngước lên nhìn liền hiểu ý, cô thu dọn đồ, lách người di chuyển xuống bàn dưới, ngồi ngay phía sau Ý Nhi.
"Cho cậu." Cậu nam sinh mỉm cười, đặt một bịch bánh ngọt lên bàn của cô.
Ý Nhi nhìn cậu, chần chừ một chút, rồi mới đưa tay nhận lấy. Nụ cười tươi như hoa nở trên môi cô.
"Cảm ơn cậu nhé."
Cậu bạn ngồi cạnh cô, Trần Triết, là hình mẫu của một công tử danh giá. Với dáng người cao ráo, mỗi bước đi của anh như mang theo một sự tự tin đầy quyến rũ. Khuôn mặt anh sáng sủa, các đường nét hài hòa, góc cạnh sắc sảo mà không hề thô cứng, ánh mắt anh luôn toát lên vẻ lịch thiệp và sự tinh tế. Là con trai duy nhất của gia đình Trần Gia, một tập đoàn nổi tiếng trong lĩnh vực kinh doanh nhà hàng và khách sạn, Trần Triết có tất cả những gì mà người ta cho là hoàn hảo.
Giọng nói trầm ấm của anh vang lên, như một làn sóng dịu dàng vỗ về không gian, thoát khỏi miệng anh với sự tự nhiên, không chút gượng ép.
"Không có gì."
Lớp học bỗng lặng đi khi cô giáo chủ nhiệm Thùy Dương bước vào, Theo sau cô là một nam sinh, sở hữu chiều cao ấn tượng đến mức dường như anh đứng chễm chệ giữa không gian lớp học, ngay cả Trần Triết, cậu bạn cao nhất lớp ngồi bên cạnh Ý Nhi, cũng có vẻ nhỏ bé hơn. Anh ta không cần phải cố gắng gây sự chú ý, chỉ cần đứng đó thôi đã đủ làm mọi ánh mắt trong lớp dồn về phía mình.
Vẻ ngoài của anh toát lên sự trầm tĩnh đầy thu hút, như một bức tượng đá được điêu khắc hoàn hảo bởi những đường nét sắc sảo, góc cạnh rõ ràng. Khuôn mặt anh mạnh mẽ, nhưng không hề thô kệch, mà lại mang một vẻ đẹp vừa lạnh lùng, vừa kiên định, khiến ai nhìn vào cũng phải ngẩn ngơ. Mái tóc side part rủ nhẹ càng làm tôn lên khí chất bí ẩn của anh. Những sợi tóc đen mượt hơi rũ xuống trước trán, che đi một phần ánh mắt sâu thẳm, tạo nên nét cuốn hút khó cưỡng. Khi anh bước vào lớp, không khí dường như ngưng lại, mọi âm thanh ồn ào của lớp học bị đẩy lùi vào một góc khuất.
Cả lớp như bị cuốn hút vào sự hiện diện của anh, từng người đều dừng lại, không kìm được sự tò mò. Những ánh mắt lướt qua nhau, rồi lại quay về phía nam sinh mới, không thể rời đi. Mỗi bước anh đi, như thể làm cho không gian xung quanh trở nên sắc nét hơn, nổi bật hơn. Một làn sóng tò mò và xôn xao bắt đầu lan tỏa khắp lớp học.
"Cao quá!"
"Ôi đẹp trai kinh khủng luôn á!"
"Cậu ta chắc còn cao hơn cả Trần Triết lớp mình luôn đó, ngầu quá xá luôn!"
"Ê, mà bọn bây thấy cậu ta quen quen không?"
"Chả biết."
Cô Dương nhẹ nhàng vỗ tay, khiến không khí im lặng, lớp học lập tức quay lại vào trật tự. Giọng cô vang lên, dịu dàng nhưng cũng đầy uy quyền:
"Các em chú ý nè! Hôm nay lớp chúng ta có một bạn học mới. Bạn ấy vừa chuyển trường đến đây, các em cùng nhau giúp đỡ bạn ấy nhé!"
Cô quay sang nam sinh mới:
"Em giới thiệu một chút về bản thân đi."
Nam sinh gật đầu nhẹ nhàng, đôi mắt anh vẫn lạnh lùng như bức tường thành, nhưng giọng nói trầm ấm, đầy sức hút vang lên rõ ràng trong không gian tĩnh lặng của lớp học.
"Vương Vũ Thần."
Chỉ ba chữ, nhưng cả lớp bỗng dưng im bặt.
Updated 51 Episodes
Comments