Lời giới thiệu vừa dứt, cả lớp như bùng nổ trong một cơn sóng bàn tán. Tiếng xì xào vang lên không ngớt, những ánh mắt tò mò và ngưỡng mộ đều đổ dồn về phía nam sinh mới. Một vài nam sinh nhanh chóng ghé đầu thì thầm với nhau:
"Có phải cậu ta là đại thiếu gia của Vương Thị không? Nghe nói tập đoàn của ba cậu ta đầu tư mạnh vào trường này đấy."
"Chắc chắn là thế rồi, nhìn phong thái kia, không nhầm vào đâu được."
Trong khi đó, các nữ sinh gần như bùng nổ với một sự phấn khích không thể che giấu. Một cô nàng ôm chặt lấy cánh tay bạn thân, giọng đầy kích động:
"Trời ơi, đẹp trai kiểu này là hàng cực phẩm luôn đó!"
"Giọng nói cũng đỉnh nữa, nghe mà muốn tan chảy!"
"Kiểu này chắc chắn phải có cả một đội fanclub ngay trong hôm nay!"
Ở góc bàn gần cửa sổ, Hạ Ý Nhi khẽ nhíu mày trước sự huyên náo bất ngờ. Cô đưa tay che tai, cố gắng giảm bớt âm thanh ồn ào xung quanh. Nhưng ánh mắt cô, dù chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, vẫn vô thức lướt qua người vừa mới xuất hiện. Một thoáng nhìn, đủ để nhận ra nam sinh ấy có một khí chất khác biệt.
Rồi ngay lập tức, cô cúi xuống, tiếp tục tập trung vào cuốn sách giáo khoa trước mặt.
Cô giáo Dương nhận thấy tình hình bắt đầu mất kiểm soát. Cô vỗ tay một cái, giọng nghiêm túc nhưng vẫn nhẹ nhàng:
"Trật tự nè các em!"
Đợi lớp học lắng xuống, cô tiếp tục:
"Bạn Vũ Thần vừa mới chuyển đến, sẽ cần thời gian làm quen với chương trình học. Có bạn nào sẵn lòng ngồi cạnh để giúp đỡ bạn ấy không?"
Chưa đầy một giây sau, hàng loạt cánh tay nữ sinh đồng loạt giơ lên, thậm chí còn tranh nhau lách về phía trước để cô giáo dễ nhìn thấy.
"Cô ơi, để em!"
"Không, cô chọn em đi, em sẽ giúp bạn ấy thật tốt!"
Ngọc Vi, người bạn thân của Ý Nhi, không chỉ giơ tay mà còn táo bạo hơn cả. Cô nàng lập tức đẩy 'nhẹ' bạn cùng bàn sang một bên, rồi cười tươi rói, vẫy tay hào hứng như thể đang chiếm chỗ ngồi đầu tiên ở buổi hòa nhạc.
"Ngồi đây đi, Vũ Thần! Mình sẽ giúp cậu từ A đến Z luôn!"
Hạ Ý Nhi không khỏi bật cười trong lòng, lắc đầu thầm nghĩ:
"Mê trai đến mức quên cả lí trí rồi."
Trong lúc đó, Vũ Thần vẫn giữ vẻ điềm nhiên, ánh mắt lướt qua những cánh tay giơ lên, rồi dừng lại ở một góc lớp. Nơi ấy, một chàng trai đang vẫy tay với vẻ mặt thoải mái như thể biết trước chuyện này sẽ xảy ra.
Giữa bầu không khí ồn ào, giọng trầm thấp, lạnh nhạt của Vũ Thần vang lên, nhưng đủ để cả lớp nghe rõ:
"Em muốn ngồi với Lăng Phong."
Không khí trong lớp như bị đóng băng trong vài giây. Những cánh tay đang giơ lên lần lượt hạ xuống, những gương mặt đầy mong chờ lập tức sững lại. Một số nữ sinh còn ngớ ra, không thể tin vào tai mình.
"Không phải chứ? Cậu ấy chọn ngồi với Lăng Phong?"
"Có khi nào hai người quen nhau từ trước không?"
"Uầy, đúng là lạnh lùng thật sự luôn..."
Ngọc Vi cũng đứng hình mất vài giây. Cô nàng chớp mắt, nụ cười tươi roi rói ban nãy hơi khựng lại, rồi bĩu môi lẩm bẩm:
"Tổn thương ghê á trời!"
Cô giáo Dương mỉm cười nhẹ nhàng:
"Được rồi, vậy em ngồi cùng bàn với lớp trưởng đi."
Không nói thêm lời nào, Vũ Thần bước xuống dãy bàn. Mỗi bước đi của anh đều chậm rãi, điềm tĩnh, mang theo một khí chất đặc biệt khiến không gian xung quanh như trầm xuống.
Khi đến gần, Lăng Phong, một nam sinh cao ráo với khuôn mặt không góc chết, nở nụ cười rạng rỡ, đã sẵn sàng chào đón. Cậu có mái tóc đen hơi rối một cách có chủ ý, mang lại vẻ phóng khoáng, đôi mắt sắc sảo nhưng ánh lên sự tinh nghịch, luôn ẩn chứa nét cười dù không nói thành lời.
Cậu sở hữu sống mũi cao, đường nét khuôn mặt hài hòa giữa sự nam tính và trẻ trung, đôi môi lúc nào cũng mang theo nét cười nhàn nhạt, như thể lúc nào cũng có trò đùa sẵn trong đầu. Cậu mặc đồng phục trường với phần áo sơ mi hơi xộc xệch, cà vạt thắt lỏng hờ hững, tạo nên phong thái bất cần nhưng lại vô cùng cuốn hút.
"Đại ca đến rồi! Nhiệt liệt chào đón!"
Vũ Thần ngồi xuống, chẳng buồn đáp lại. Nhưng khi Lăng Phong nhướn mày, cười gian rồi thầm thì:
"Anh đúng là biết cách gây náo loạn đấy, Thần Thần~ Vừa đến đã khiến cả lớp phát cuồng lên rồi."
Khóe môi Vũ Thần khẽ nhếch lên một chút, nhưng rất nhanh đã thu lại. Anh lạnh nhạt buông một câu:
"Gọi cho đàng hoàng đi, đang trong lớp đấy."
Lăng Phong bĩu môi, nhún vai đầy bất cần:
"Biết rồi, bạn Vũ Thần."
Anh không nói thêm gì nữa, ánh mắt trầm mặc hướng ra cửa sổ, nơi ánh nắng hắt vào, chiếu lên hàng mi dày tạo nên một vẻ bí ẩn khó nắm bắt.
[....]
Giờ học trôi qua trong không khí yên tĩnh, ngoại trừ những ánh mắt thi thoảng vẫn hướng về Vũ Thần. Ý Nhi tập trung vào trang sách, nét chữ của cô đều đặn và ngay ngắn, đôi khi tay cô khẽ di chuyển để chỉnh lại cuốn sách. Cô không thể không cảm nhận được sự xao nhãng xung quanh, nhưng vẫn cố gắng giữ cho mình sự bình tĩnh.
Bên cạnh, Trần Triết khẽ xoay bút trong tay, ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía cô. Sau một lúc đắn đo, cậu khẽ nghiêng người sang, giọng trầm ấm vang lên, đủ để cô nghe thấy giữa không gian tĩnh lặng:
“Ý Nhi, đoạn này cô giảng hơi nhanh… cậu có thể giải thích lại giúp tôi không?”
Ý Nhi hơi ngẩng lên, ánh mắt trong veo chớp nhẹ.
“Ừm… cậu chưa rõ phần nào?”
Trần Triết hơi nghiêng vở về phía cô, tay chỉ vào một dòng công thức:
“Phần này… về định lý lượng giác trong tam giác vuông. Tôi thấy cô giảng nhanh quá… chưa kịp nắm.”
Ý Nhi liếc mắt qua rồi khẽ nhíu mày. Cô đặt bút xuống, nghiêng người về phía Trần Triết một chút, giọng nhỏ nhưng rõ ràng:
“Được rồi, nhớ lại định lý này nhé. Trong tam giác vuông, nếu chúng ta biết độ dài hai cạnh kề của một góc nhọn, ta có thể tìm cạnh còn lại bằng cách sử dụng…”
Cô dừng một chút, dùng đầu bút chì gõ nhẹ vào một phương trình:
“Sin, cosin và tan, ba giá trị lượng giác cơ bản.”
Ngón tay thon nhỏ của cô di chuyển trên trang vở, vẽ ra các mũi tên minh họa cách áp dụng công thức. Giọng cô chậm rãi, rõ ràng, mang theo sự kiên nhẫn và tập trung tuyệt đối.
“Chẳng hạn, nếu cậu có góc này và cạnh kề của nó, thì công thức…”
Cô vẽ một tam giác nhỏ bên mép trang giấy, đường nét ngay ngắn, dễ hiểu. Trần Triết nghiêng đầu nhìn, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười nhàn nhạt. Cậu không biết là do bài giảng của cô dễ hiểu, hay do cách cô tập trung giảng bài khiến người khác không muốn rời mắt.
Đôi mắt cô thoáng ánh lên sự tinh tế khi phát hiện Trần Triết vẫn còn vẻ lưỡng lự. Không để cậu kịp che giấu, cô nghiêng đầu hỏi:
“Cậu còn thấy chỗ nào khó không?”
Trần Triết thoáng khựng lại. Cậu không rõ mình có thực sự cần hỏi thêm không, nhưng rốt cuộc vẫn chỉ vào một phần khác trong bài:
“Cái này… nếu đổi hướng tiếp cận thì sao?”
Ý Nhi thoáng suy nghĩ, rồi khẽ bật cười:
“Cậu muốn làm khó mình đấy à?”
Trần Triết nhún vai, cười nhẹ:
“Không dám, chỉ là muốn hiểu sâu hơn thôi.”
Ý Nhi lắc đầu, nhưng vẫn kiên nhẫn giảng tiếp. Khi cô nói, giọng điệu mang theo một chút sinh động, không hề khô khan. Mỗi lần cô dừng lại để kiểm tra xem Trần Triết đã hiểu chưa, ánh mắt cậu lại sáng lên một chút.
Một lát sau, cô dừng bút, quay sang cậu:
“Bây giờ cậu thử giải bài này đi, xem có nắm chắc chưa.”
Trần Triết thoáng nhướn mày, nhưng vẫn cầm bút lên, thử viết vài bước tính toán. Sau một lúc, cậu nghiêng vở về phía cô, hỏi:
“Đúng chưa?”
Ý Nhi nhìn qua, rồi gật đầu:
“Ừm, chính xác.”
Trần Triết không nói gì, nhưng nụ cười thoáng hiện trên môi cậu như một sự hài lòng ngầm.
Ở cuối lớp, Lăng Phong ngồi vắt chân lên ghế, chậm rãi huých Vũ Thần, cười gian:
“Ê, cậu nhìn kìa, hai người họ nhìn rất đẹp đôi đúng không?"
Vũ Thần không quay đầu, ánh mắt vẫn dừng lại ở khung cửa sổ. Nhưng giọng nói của anh vang lên, lạnh lùng mà dửng dưng:
“Ồ?”
“Này, tôi không nói đùa đâu nhé. Cậu ta có vẻ thích kiểu con gái ngoan ngoãn, dịu dàng như vậy. Mà công nhận, Ý Nhi giảng bài trông có tâm thật đấy. Nếu tôi là Trần Triết, chắc cũng chẳng nỡ rời đi đâu.”
Vũ Thần vẫn không phản ứng, nhưng ánh mắt khẽ động.
Lăng Phong chậm rãi nghiêng đầu, chống cằm nhìn người bạn vừa chuyển đến của mình, vẻ mặt thích thú.
“Cậu nghĩ sao về trường mới?”
Vũ Thần không ngẩng lên, ánh mắt lặng lẽ rời khỏi khung cửa sổ, giọng nói trầm ổn vang lên:
“Ồn ào.”
Lăng Phong bật cười khẽ. Câu trả lời này hoàn toàn không nằm ngoài dự đoán.
“Vậy hả? Tôi lại thấy khá thú vị đấy. Đặc biệt là mấy cái ánh mắt kia…”
Cậu hơi liếc sang dãy bàn bên cạnh, nơi vài nữ sinh đang giả vờ chăm chú vào sách nhưng ánh mắt lại lén nhìn về phía hai người họ. Nhận thấy Lăng Phong bắt gặp, một cô gái vội quay đi, giả vờ chúi đầu vào quyển vở, nhưng hai tai lại đỏ bừng.
Lăng Phong nhếch môi, lại nhìn sang Vũ Thần, giọng điệu không giấu được sự trêu chọc:
“Xem ra cậu rất có sức hút với hội chị em đấy, Thần thiếu gia.”
“Nhàm chán.” Vũ Thần lạnh nhạt buông một câu, bàn tay săn dài xoay nhẹ cây bút giữa các ngón tay.
Lăng Phong nhướn mày. Cậu vốn dĩ đã quen với kiểu phản ứng này của anh, nhưng càng như thế lại càng khiến cậu cảm thấy thú vị.
Bỗng nhiên, từ bàn phía trên, một giọng nói vang lên.
“Ê, bọn bây coi fanpage trường chưa?”
Một nữ sinh thì thầm với giọng đầy phấn khích.
“Cái gì thế?”
“Thì vào coi đi rồi biết, nhìn mà muốn đẻ luôn ấy.”
Câu nói ấy lập tức thu hút sự chú ý của một số bạn trong lớp. Một nữ sinh nhanh chóng mở điện thoại, che miệng cười khúc khích.
“Trời ơi, tấm này đẹp dã man luôn! Lạnh lùng mà khí chất thì đúng chuẩn nam thần học đường luôn á!”
“Có đến mấy trăm lượt thích rồi này! Chưa gì đã thành hot boy của trường rồi.”
Một vài ánh mắt len lén nhìn về phía Vũ Thần, như muốn xem phản ứng của anh. Nhưng đáng tiếc, người trong cuộc dường như chẳng mảy may bận tâm.
Vũ Thần lật sách, không chút dao động.
Lăng Phong lại càng cười tươi hơn, huých nhẹ tay bạn mình:
“Mới đến mà đã nổi như cồn rồi đấy. Cảm giác thế nào?”
“Vô vị.”
Vũ Thần đáp lại bằng một giọng thản nhiên, như thể chuyện này chẳng có gì đáng để bận tâm.
Lăng Phong khoanh tay, ánh mắt lóe lên vẻ tinh nghịch:
“Thật không? Chứ tôi lại thấy cậu đang sắp trở thành trung tâm của cả trường rồi.”
Updated 51 Episodes
Comments