Tống Nhiễm thu dọn xong thì dứt khoát rời khỏi văn phòng, lúc bước ra cô nhìn vị trí làm việc của Tĩnh Ly, cơn phẫn nộ trong cô càng thêm lớn.
Cô tức đến mức nghiến răng, miệng lẩm nhẩm:
“ Kỷ Tương Hàn, anh chờ đó.”
Tống Nhiễm thực chất cũng không muốn làm ở đây nữa, dù gì đối mặt với Kỷ Tương Hàn cô cũng không mấy thoải mái, nhưng cô là người có trách nhiệm với công việc, trong tay cô hiện đang nắm nhiều dự án dang dở như vậy, còn cả cấp dưới của cô, cô sợ người khác thay vị trí của cô, người đúng ý thì không nói, còn nếu là người như tên Kỷ Tương Hàn thì cô không cam tâm, vì sợ sẽ làm hỏng hết tâm huyết của bản thân.
Còn Tĩnh Ly, con bé là vì cô nên mới bị đuổi việc, nhất định không để yên như vậy được.
Rời khỏi công ty Tống Nhiễm bực nhọc chất hết đồ lên xe, đến khi cô định khởi động xe thì điện thoại cô đỗ chuông, nhìn vào màn hình điện thoại, cô như nghĩ ra gì đó, liền chỉnh lại âm giọng , nở ra nụ cười thật tười rồi nghe máy.
[Hoắc Tổng, chào ngài, ngài vẫn khoẻ chứ?]
Hoắc Bình là một trong những đối tác lớn của Mộ Ảnh Thị, ông ta rất kỹ tính yêu cầu lại rất cao, ban đầu chính tay Tống Nhiễm đã giúp Mộ Ảnh Thị lấy được hợp đồng này, không phải vì cô khéo ăn nói, mà là vì ông ta rất hài lòng với những thiết kế của Tống Nhiễm, sau này Hoắc Thị ký tiếp hợp đồng đều phải là Tống Nhiễm trực tiếp làm việc với ông.
Gần đây họ cũng vừa ký xong hợp đồng mới với Mộ Ảnh Thị, Tống Nhiễm còn chưa giao bản thảo ra, hôm nay gọi đến như thế này chắc chắn là muốn hẹn gặp để xem bản thảo.
Nhận thấy cơ hội đến Tống Nhiễm liền đổi giọng thở dài.
[Thật ngại quá, Hoắc Tổng để ngài phải trực tiếp gọi điện cho tôi thế này, bản thảo tôi còn đang hoàn thành đây, cũng sắp xong rồi, nhưng… tôi e là duyên phận hợp tác của chúng ta đã hết rồi.]
Bên kia vừa nghe cô nói như vậy thì lập tức hỏi lại, giọng có chút tức giận.
[Tống quản, cô nói như vậy là sao, các người muốn huỷ hợp đồng với tôi à?]
Tống Nhiễm liền giải thích.
[Hoắc tổng, không phải không phải, ngài đừng tức giận, tôi nói là duyên phận giữa tôi và ngài, còn Mộ Ảnh Thị vẫn rất cần ngài.]
[Hoắc tổng thật ra hôm nay tôi đã nghĩ việc ở Mộ Ảnh Thị rồi, những dự án do tôi đảm nhận sẽ có người mới liên hệ với ngài trao đổi lại, tiếc quá Hoắc Tổng, ngài là người rất am hiểu nghệ thuật, lại luôn tán thưởng những bản thiết kế của tôi, nhưng tiếc là tương lai tôi không có cơ hội thiết kế cho ngài nữa rồi.]
Hoắc Bình nghe thấy Tống Nhiễm không còn phụ trách dự án của ông ta nữa thì vô cùng không hài lòng, sau khi kết thúc cuộc gọi với Tống Nhiễm thì ông lập tức gọi đến tìm Chu Mẫn Đình tính sổ.
Chu Mẫn Đình nhận xong điện thoại của của Hoắc Bình thì cả người ngơ ra một lúc, anh vừa xuống máy bay, cả tuần nay đều đi công tác ở ngoại thành, vừa về đã nhận phải tin dữ.
Anh còn chưa có thời gian suy nghĩ được bao lâu đã nhận thêm liên tục rất nhiều cuộc gọi khác từ đối tác, tất cả đều là muốn huỷ hợp đồng, nếu không còn Tống Nhiễm trong dự án của họ.
Cái gì đang xảy ra vậy?
Cái tên Kỷ Tương Hàn này, muốn dẹp tiệm không làm nữa hay sao đây?
Bên này Tống Nhiễm về tới nhà thì vô cùng hả hê, cô như xả được cơn giận, chẳng những vậy cô còn khoá luôn điện thoại, không nhận thêm cuộc gọi nào nữa.
Chu Mẫn Đình gọi cho Tống Nhiễm không được thì gọi cho Tề Gia Kỳ, nhờ cô đến tìm Tống Nhiễm, còn anh thì chạy thẳng đến công ty tìm Kỷ Tương Hàn.
...………………....
Vừa bước vào văn phòng Chu Mẫn Đình đã hét vào mặt Kỷ Tương Hàn.
“Kỷ Tương Hàn, cậu đang làm gì vậy, sao lại đuổi việc nhà thiết kế của tôi?”
Kỷ Tương Hàn làm người làm việc biết chừng mực, dù anh có không thích cách làm việc của Tống Nhiễm tới đâu, thì anh cũng biết rõ, việc mất nhà thiết kế đột ngột sẽ ảnh hưởng rất lớn đến công ty và lòng tin đối với khách hàng, anh chỉ là muốn chấn chỉnh Tống Nhiễm, không ngờ cô lại biến lời nói của anh thành “sa thải”, cô còn tự biên tự diễn khiến đối tác ùng ùng đòi huỷ hợp đồng.
Anh không trả lời mà lên giọng chất vấn Chu Mẫn Đình:
“Chuyện này tôi hỏi cậu mới đúng, cậu tìm đâu ra cô ta vậy? một người làm việc không chút kỷ cương, phép tắc nào mà cũng tuyển được sao?"
Chu Mẫn Đình cười khẩy một cái sau đó hỏi:
“Anh hai, trước đây khi gửi báo cáo tài chính, nhìn doanh thu tăng vọt, sao cậu không hỏi nhà thiết kế là ai? bây giờ vừa về đã kiếm chuyện rồi?”
" Tống Nhiễm là bạn của Kỳ Kỳ…"
Vừa nghe có mối quan hệ Kỷ Tương Hàn đã phản ứng.
“Cậu tuyển dụng kiểu gì vậy, bây giờ còn chơi trò dùng mối quan hệ nữa sao?”
“Nghe tôi nói hết có được không?”
Chu Mẫn Đình vô cùng bực mình, anh đã thuyết phục rất lâu mới có được cái gật đầu của Tống Nhiễm, bây giờ thì hay rồi, người bị bạn anh đuổi đi không thương tiếc.
“Nhờ Kỳ Kỳ giới thiệu tôi mới có thể đem được viên ngọc này về cho chúng ta đó, cậu còn không biết trân trọng, Tương Hàn, Diêm Thành không giống với ở New York, ở đây cậu biết chúng ta phải cạnh tranh với bao nhiêu công ty lớn khác không?”
“Đúng là ở New York danh tiếng của Mộ Ảnh Thị không tệ, nhưng ở đây chúng ta là người đến sau, nếu không có Tống Nhiễm, cậu nghĩ Mộ Ảnh Thị có được những hợp đồng lớn như vậy sao? đừng nói là hợp đồng, đã sập tiệm từ lâu rồi.“
“Tầm nhìn của cô ấy rất tốt, thẩm mỹ lại rất hợp với thị yếu trong nước, đến cả khách hàng khó tính như Hoắc Thị cô ấy cũng lôi về đây được, cậu nói cô ấy không kỷ cương, kỷ cương cái con khỉ, cậu coi trọng luật lệ vậy sao ban đầu không đi thi công chức, rồi làm một ông cán bộ gìa đi, đi theo con đường tư bản làm gì, so với những gì cô ấy làm được, thì điều đó có đáng bao nhiêu.”
“Đúng là cô ấy có tính cách rất quái gở, nhưng đó là tính cách của nhà nghệ thuật, cậu phải hiểu mới đúng chứ?”
Kỷ Tương Hàn cũng không hiểu tại sao anh lại khắc khe với Tống Nhiễm như vậy, có thể vì khuôn mặt của cô khiến anh có chút khó chấp nhận.
“Tôi sẽ xử lý."
Chu Mẫn Đình không phủ nhận năng lực của Kỷ Tương Hàn, hơn nữa còn vô cùng tin tưởng anh, nên vừa tốt nghiệp đã cùng anh lập nghiệp, rồi phát triển công ty vững mạnh đến hiện tại, nhưng còn với chuyện này Chu Mẫn Đình không tin Kỷ Tương Hàn được, với cái miệng không nể nang ai gì của Kỷ Tương Hàn, để anh một mình gặp Tống Nhiễm thì chắc chắn chuyện sẽ lớn hơn.
“Đừng, cậu đừng nhúng tay vào, để tôi lo liệu, cậu chỉ cần làm theo những gì tôi nói là được."
Nói rồi Chu Mẫn Đình hậm hực rời đi, lúc này Kỷ Tương Hàn mới mở hồ sơ của Tống Nhiễm ra xem.
“Đúng là không một chút liên quan nào.”
Nói rồi anh cũng xem lại những bản thiết kế của cô, có chút quen mắt, phong cách của cô khiến anh cảm thấy vô cùng thân thuộc.
Trước đây anh cũng thấy Lục Âm ngồi ở bãi biển phác thảo những thứ diễn ra xung quanh cô, trong nhà cô thứ nhiều nhất chính là những quyển vở vẽ, bên trong toàn à ảnh ký hoạ, không có màu sắc, cô từng nói với anh, nó chính là nhật ký của cô.
Lục Âm không thích viết ra những dòng suy nghĩ của bản thân, vì sợ người khác sẽ đọc được, cô dùng từng nét vẽ để lưu lại ký ức của một ngày, như vậy thì chỉ mình cô mới biết được, bản thân đang cảm thấy như thế nào.
Nhìn nét vẽ của Tống Nhiễm, nếu bỏ đi màu sắc thì đúng là có phần khá giống.
Kỷ Tương Hàn xem đến mức không biết là trời cũng đã tối, nhân viên cũng đã tan làm hết, trợ lý Văn không nhắc, chắc là anh còn chưa rời mắt được với những bản thiết kế của Tống Nhiễm.
Updated 102 Episodes
Comments
Nhan Nguyen
chúc bạn năm mới vui vẻ hạnh phúc tiền vô như nước
2025-02-12
3
vivi 🦋
Tác phẩm mới của bạn rất hay đó nha, mình cũng rất thích
2025-02-12
1
Caimin Xu
TÒ MÒ hong biết tại sao ổng bả lạc nhau
2025-02-12
1