Ninh Hi phải loay hoay một lúc lâu mới có thể tìm được chỗ ngồi. Vì bàn nào cũng có người ngồi, nếu còn thừa chỗ trống thì họ cũng không muốn ngồi ăn cùng cậu. Chỉ cần cậu đặt khay cơm xuống, họ sẽ thẳng thừng đuổi cậu đi.
“Ai cho mày ngồi đây?”
“Tránh ra đi đồ con lợn.”
Những câu nói cay nghiệt lặp đi lặp lại như một điệp khúc. Ninh Hi chẳng còn cách nào khác, chỉ có thể đứng nép sang một bên, lặng lẽ đợi họ ăn xong rồi rời đi.
Cậu dõi mắt khắp căn tin, vừa trông thấy một bàn trống thì lập tức bước nhanh đến. Nhưng chưa kịp ngồi xuống, bỗng chân cậu vướng vào thứ gì đó. Một cú vấp bất ngờ khiến Ninh Hi mất thăng bằng, loạng choạng rồi ngã nhào về phía trước. Khay cơm trên tay nghiêng đổ, thức ăn nóng hổi văng tung tóe, bám đầy lên đồng phục và cánh tay tròn trịa của cậu.
Cú ngã đó đau điếng, phát ra âm thanh lớn đến mức khiến cả căn tin im bặt, dường như tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía cậu.
Một vài tiếng cười khúc khích vang lên, xen lẫn những tiếng xì xào chế giễu.
“Xin lỗi nha, chân mình trượt chút xíu. Nhưng mà cậu đi thì cũng phải nhìn đường chứ nhỉ?”
Một giọng nói giả vờ ngây thơ của nữ sinh vang lên, nhưng trong đáy mắt của kẻ đó là sự thích thú ác ý. Người bạn đi cùng nữ sinh kia đẩy vai cô ta, giễu cợt:
“Sao cậu lại hậu đậu thế hả? Làm đổ hết món sườn xào chua ngọt yêu thích của bạn ấy rồi kìa.”
Nữ sinh nói xong, cả đám người xung quanh phá lên cười.
Ninh Hi mím chặt môi, toàn thân cứng đờ. Mùi nước sốt hòa cùng sự nhếch nhác khiến cậu chỉ muốn tìm một lỗ hổng để chui xuống. Nhưng chưa dừng lại ở đó, nữ sinh vừa gạt chân cậu cầm lấy khay cơm của cậu lên, hất toàn bộ phần thức ăn còn sót lại lên đầu cậu.
“Ăn hết đi nhé, mày dám giành nó của Tần Lãng cơ mà!”
Ninh Hi ngẩng đầu, thức ăn rơi xuống, dính nhớp vào khuôn mặt tròn trịa của cậu, đôi mắt cậu đỏ hoe, mở to như không thể tin nổi.
Cậu bị như thế này vì không nhường phần thức ăn kia cho Tần Lãng sao?
Một tràng cười giòn giã lại vang lên. Những kẻ xung quanh nhìn Ninh Hi như đang thưởng thức một trò hề rẻ tiền. Nước sốt sườn sánh đặc chảy dài từ tóc xuống trán cậu, rơi tí tách xuống má, bám dính trên cổ áo và len lỏi vào từng nếp gấp trên bộ đồng phục bó sát cơ thể mập mạp. Cơm trắng vung vãi khắp nơi, dính bê bết lên cánh tay và khuỷu tay của cậu. Những miếng rau xào nhớp nháp trượt khỏi khay, bám đầy lên lưng áo và quần cậu, tạo thành những vệt loang lổ như vừa lăn lộn trong bùn đất.
Mùi thức ăn trộn lẫn vào nhau bốc lên nồng nặc, quện vào làn da ướt đẫm mồ hôi khiến cả người trở nên nhếch nhác đến thảm hại. Cậu chống tay xuống sàn, cố gắng bò dậy, nhưng lớp nước sốt trơn trượt khiến lòng bàn tay cậu trượt đi, suýt chút nữa lại ngã xuống lần nữa.
“Trông kìa, y như một con heo đang vẫy vùng trong vũng lầy ấy!”
“Chậc, chậc, còn tự bôi thêm nước sốt cho thơm nữa cơ, nhưng trông chả ngon miệng tẹo nào.”
Những giọng điệu châm chọc không ngừng vang lên. Ninh Hi cúi gằm mặt, từng đợt nóng bừng lan lên đến tận vành tai. Cậu cắn chặt môi, đôi vai tròn trịa run rẩy. Từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, cậu cảm giác bản thân thực sự chẳng khác gì một con heo dơ bẩn trong lời họ nói.
“Đang làm cái gì đó?”
Bỗng một giọng nói trầm thấp, lạnh lùng vang lên, cắt ngang tất cả giễu cợt xung quanh Ninh Hi.
Không khí trong căn tin như đông cứng lại. Đám nữ sinh đang cười cợt cũng sững sờ.
Không ai dám trả lời hắn.
Ninh Hi ngước lên, trước mặt cậu là một chiếc khăn tay trắng muốt và bàn tay thon dài của Tần Lãng. Ánh mắt hắn vẫn lạnh lùng như mọi khi, giọng điệu không hề dao động:
“Đúng dậy được không?”
Ninh Hi chống bàn tay run rẩy xuống sàn nhà, cố gắng vực cái thân nặng nề của mình đứng dậy thì Tần Lãng đã nắm vai kéo cậu lên, cũng chẳng ngại bị thức ăn trên người cậu làm bẩn tay. Hắn dùng chiếc khăn lau đi mấy vệt nước sốt dính trên khoé mắt cậu.
“Cầm đi.”
Ninh Hi mở to mắt nhìn hắn, cậu vô thức cầm lấy chiếc khăn tay hắn đưa, tim đập loạn xạ trong lồng ngực.
“Cảm… cảm ơn anh…”
“Chân có bị sao không?”
Ninh Hi lắc đầu, tuy hơi đau nhưng cậu vẫn có thể đi lại được.
“Vậy thì đi tắm đi.” Giọng hắn hờ hững, sau đó quay sang nhìn đám nữ sinh kia: “Còn mấy người, lên phòng hội học sinh viết bản tường trình cho tôi.”
Đám nữ sinh chết trân tại chỗ, miệng mở ra nhưng không dám thốt nên lời.
Tần Lãng thấy Ninh Hi đang chật vật dựa cả người vào chiếc bàn bên cạnh mới có thể đứng vững. Hắn tính đỡ cậu đi, thì lúc này một giọng nói ngọt ngào của Omega bỗng vang lên từ phía sau.
“Tần Lãng, chúng ta đi thôi.”
Ninh Hoà đi đến bên cạnh Tần Lãng, khẽ liếc nhìn Ninh Hi cả người nhơ nhớp bằng đôi mắt sắc như dao. Nhưng chỉ trong một khoảnh khắc, cậu ta đã đổi lại vẻ mặt tươi cười với Tần Lãng:
“Tớ muốn uống nước trái cây, đi mua cho tớ đi.”
Ninh Hi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Tần Lãng dần tan ra, giọng điệu cũng trở nên dịu dàng:
“Được, chúng ta đi.”
Cậu nắm chặt chiếc khăn tay vẫn còn hơi ấm, thoáng bừng tỉnh khỏi giấc mơ hoang đường vừa thoáng qua.
Trái tim ngu ngốc của cậu loạn nhịp làm cái gì chứ…
Tần Lãng bảo vệ cậu vì hắn phải hoàn thành chức trách của hội trưởng hội học sinh, còn sự dịu dàng hắn dành cho Ninh Hoà là vì cậu ta là ngoại lệ của hắn…
......................
Ninh Hi đi đến phòng tắm chung bên cạnh hồ bơi để tắm rửa. Trên đường đi, không ít người lén lút quay đầu nhìn cậu với ánh mắt ái ngại, thậm chí có kẻ còn khẽ cười khẩy. Cậu mím môi, cúi thấp đầu, cố gắng bước nhanh hơn.
Cậu có quá nhiều ký ức tồi tệ với phòng tắm chung của hồ bơi trường và phòng thay đồ mỗi khi đến tiết thể dục. Vì da của Ninh Hi trắng hồng, người cậu mũm mĩm, mỗi khi cậu cởi đồ ra, nhìn thấy chiếc bụng trắng nõn tròn vo của Ninh Hi, bọn họ đều sẽ phá lên cười cợt cậu là “đồ con lợn”. Suốt năm nay cậu thà đến trễ tiết thể dục chứ nhất quyết không bao giờ tắm hay thay đồ chung với những Omega nam khác.
Trong phòng tắm vắng vẻ, hơi nước bốc lên mờ mịt. Ninh Hi cẩn thận đặt chiếc khăn tay mà Tần Lãng đưa cho mình lên kệ để đồ khô, động tác vô thức nhẹ nhàng, như thể đó là một món đồ vô cùng quý giá. Cậu chần chừ một lúc mới chậm rãi cởi bỏ bộ đồng phục dính nhớp, để lộ ra cơ thể đầy những vết bầm tím lớn nhỏ. May mà trong này không có gương, nếu không, Ninh Hi sẽ lại phải nhìn thấy cơ thể xấu xí của mình.
Ninh Hi cúi đầu, bàn tay run run chạm vào vết bầm trên vai trái, cú va đập mạnh xuống sàn khiến nơi này bị thương. Nhưng đau nhất không phải là những vết bầm tím trên da thịt, mà là cảm giác nhục nhã đè nặng trong lòng, như thể những ánh mắt châm chọc ngoài căn tin vẫn còn bám riết lấy cậu, dù cậu đã một mình bước vào nơi này.
Cậu hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, để mặc dòng nước ấm xối xuống người, cơ thể vật chất của trường cấp ba số 1 Thủ Đô rất tốt, ở căn chung cư tồi tàn của cậu cũng không có nước ấm để tắm thế này. Hơi nước mờ mịt bao quanh cậu, như muốn xoa dịu vết thương trên cơ thể lẫn trong lòng. Giữa làn nước ấm áp, giọng nói của Tần Lãng lúc nãy chợt vang lên trong đầu cậu, nhẹ nhàng mà trầm ổn.
“Đứng dậy được không?”
“Chân có bị sao không?”
Rõ ràng đó chỉ là những câu hỏi bình thường, nhưng suốt mười sáu năm qua chỉ có bà ngoại nói cho cậu nghe. Hôm nay Tần Lãng là người thứ hai…
Cậu mở mắt, có lẽ là hơi nước bốc lên làm mắt cậu trở nên cay nồng.
......................
Ngày hôm sau, Ninh Hi cầm theo một túi giấy đứng chờ trước dãy hành lang lớp 11. Cậu cúi xuống cẩn thận nhìn chiếc khăn tay bên trong, nó đã được giặt sạch sẽ, gấp gọn gàng, không còn chút vết bẩn nào. Dù đã kiểm tra nhiều lần, cậu vẫn không khỏi hồi hộp, ngón tay bất giác siết chặt miệng túi.
Tần Lãng và Ninh Hoà học cùng lớp, khi hắn bước ra, trên vai hắn đeo balo cũng mình, còn tay thì xách theo cặp và áo khoác đồng phục của Ninh Hoà.
Ninh Hoà nhàn nhã đi bên cạnh Tần Lãng, hoàn toàn biến “crush quốc dân” của toàn trường thành tuỳ tùng của mình.
“Hội trưởng… đợi một chút…”
Nhìn thấy Ninh Hi, Tần Lãng khẽ nhíu mày.
“Có chuyện gì?”
Ninh Hi sợ hãi nhìn Ninh Hoà đang ở bên cạnh hắn, cậu nuốt nước bọt, đưa túi giấy ra trước mặt Tần Lãng.
“Cái này… em trả lại anh.”
Tần Lãng cúi xuống nhìn, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua chiếc khăn. Một giây sau, hắn chỉ thờ ơ nói: “Vứt đi.”
Ninh Hi ngẩn ngơ, lúng túng nói:
“Em… em đã giặt sạch nó rồi. Không còn bẩn chút nào đâu.”
“Tôi không có thói quen dùng lại đồ người khác đã dùng.”
Tần Lãng chẳng buồn giải thích thêm, hắn ôm lấy vai Ninh Hoà lách người đi qua cậu, tiếp tục bước về phía trước.
Ninh Hi nhìn theo bóng lưng của họ, cậu thấy Ninh Hoà quay người lại, dùng khẩu hình miệng nói với cậu: “Đồ ngu!”
Ninh Hi đứng đờ người tại chỗ.
Ầm—
Tiếng sấm bên ngoài vang rền.
Cơn mưa tháng năm kéo dài cả chiều nay vẽ lên một bầu trời xám xịt.
Chiếc ô mà Ninh Hi mang đi, trước khi tan học đã bị bạn cùng lớp của cậu lấy mất. Họ nói: “Heo thì cần gì che ô”.
Ninh Hi siết chặt chiếc túi giấy bị từ chối trong lòng bàn tay, cảm thấy có gì đó nghẹn nơi cổ họng, cậu lại gần cửa kính của dãy hành lang, ánh mắt vô thức nhìn xuống sân trường.
Giữa cơn mưa trắng xóa, Tần Lãng và Ninh Hoà cùng nhau đi dưới một chiếc ô đen.
Chiếc ô đó rất rộng, nhưng vai của Tần Lãng đã ướt một mảng vì phần lớn chiếc ô đều được hắn nghiêng về phía Ninh Hoà, che chắn gần như toàn bộ cơn mưa cho cậu ta.
Ninh Hoà ngẩng đầu lên, cười nói với Tần Lãng điều gì đó, mà hắn cũng khẽ cúi xuống, đôi mắt trầm lắng trở nên dịu dàng hơn bao giờ hết.
Ninh Hi đứng lặng một chỗ, cảm giác trong lòng chợt trở nên trống rỗng.
Thì ra… đây chính là sự khác biệt.
Những ngày mưa của Ninh Hoà luôn dịu dàng, còn với Ninh Hi, từ khi cậu sinh ra đến giờ, ngày nào cũng là ngày mưa…
Updated 40 Episodes
Comments
み﹕ foureux︒ ᶻz︕
ê cảm giác tui đọc thêm mấy chap nữa là tui khóc thiệt á tr 🥹
2025-02-24
1
slytherin 🐍
Ê huhu đau lòng thay ẻm luôn
2025-02-24
2
Thuý Ngọc
Dm tao đọc truyện mà tao tức quá bây ơiii 🤬
2025-02-25
0