Theo quy định của nước S, Alpha đủ 16 tuổi có thể thi bằng lái xe hơi, nên bình thường Tần Lãng toàn tự lái xe đến trường.
Hắn mở cửa ghế lái phụ cho Ninh Hoà, một tay cẩn thận che chắn trên thành xe để tránh cho cậu ta bị đụng đầu, một tay che kín chiếc ô lên người cậu ta. Dù bản thân có bị ướt thì hắn cũng không quan tâm.
Ninh Hoà biết rõ vì sao Tần Lãng lại nâng niu cậu ta như báu vật.
Mọi chuyện bắt đầu từ năm lớp 10, khi Tần Lãng nhìn thấy chiếc móc khoá trên cặp cậu ta thì đột nhiên túm chặt lấy cổ tay cậu ta, giọng nói run rẩy:
“Cậu lấy cái đó ở đâu?”
Lúc ấy, Ninh Hoà có chút bất ngờ. Tần Lãng là thủ khoa đầu vào của trường, nổi tiếng lạnh lùng, vậy mà giờ phút này lại kích động nắm tay cậu ta.
“Có người cho tôi.”
“Tám năm trước cậu có từng đến khu rừng phía nam không?”
Ninh Hoà suy nghĩ một chút, hình như tám năm trước cậu ta thật sự đã từng cùng gia đình đi cắm trại ở đó.
“Phải.” Cậu ta trả lời.
Ánh mắt của Tần Lãng khi nghe câu trả lời đó như sắp khóc, khiến Ninh Hoà sửng sốt. Cậu ta nghe thấy hắn khàn giọng nói:
“Năm tôi tám tuổi, tôi cùng trường đi cắm trại ở đó thì bị lạc. May mà có người đã cứu tôi.” Hắn chỉ vào chiếc móc khoá trên ba lô của Ninh Hoà: “Tôi đã đưa cho cậu ấy cái này.”
Chiếc móc khoá đó rất đặc biệt, làm bằng kim cương và vàng trắng, có hình một con sói nhỏ, là món quà mẹ hắn đặt làm riêng cho hắn. Khi đó, hắn không có thứ gì để tặng cho cậu bé đã cứu hắn, nên trong lúc nửa tỉnh nửa mê vì mệt, hắn đã đưa chiếc móc khoá này cho cậu bé đó. Cậu bé đó không để lại tên và thông tin liên lạc, chiếc móc khoá này là manh mối duy nhất giúp hắn tìm lại ân nhân của mình. Hắn đã tìm tận 8 năm, và bây giờ, nó đang ở trước mặt hắn.
Hắn ngẩng đầu nhìn Ninh Hoà, ánh mắt mang theo sự chờ mong:
“Cậu từng cứu tôi… cậu có nhớ không? Lúc đó trời tối, chúng ta cũng đã lớn, hẳn là cậu không nhận ra khuôn mặt tôi nữa, nhưng…”
“Tôi nhớ.”
Ninh Hoà bỗng mỉm cười, những trang nhật ký cậu ta từng lén đọc trộm của Ninh Hi chợt hiện ra trong đầu. Cậu ta đã từng thấy Ninh Hi viết về chuyện này, cậu ta biết rõ người thật sự đã cứu Tần Lãng là ai. Nhưng nếu bây giờ cậu ta nhận thì Tần Lãng sẽ thuộc về cậu ta mãi mãi. Vì thế, Ninh Hoà dứt khoát cướp lấy câu chuyện của Ninh Hi mà nói:
“Thì ra là cậu, tôi nhớ lúc đó cậu trông yếu ớt như thể sắp ngất đến nơi, tôi đã cõng cậu ra khỏi khu rừng, tám năm rồi, tôi vẫn luôn nhớ đến cậu, may mà cậu vẫn sống tốt.”
Từ nhỏ đến lớn, Ninh Hoà luôn cho rằng Ninh Hi nhòm ngó mọi thứ của cậu ta. Mối nhân duyên tốt đẹp với Tần Lãng là thứ duy nhất mà Ninh Hi hơn cậu ta, cũng là thứ mà Ninh Hoà không bao giờ muốn Ninh Hi có được.
Nếu Tần Lãng đã yêu cậu ta đến mức này, vậy cậu ta cũng muốn tận dụng cho triệt để. Cậu ta muốn dùng chính mối nhân duyên mà Ninh Hi có được để huỷ hoại cậu.
Ở trong xe, Ninh Hoà bỗng lên tiếng:
“Tần Lãng, cậu nói cậu yêu tớ đúng không?”
“Phải.” Tần Lãng trả lời không hề do dự.
“Cái tên béo ú lúc nãy cậu gặp là em trai cùng cha khác mẹ của tớ. Tán đổ cậu ta đi, rồi tớ sẽ yêu cậu.” Ninh Hoà bình thản nói, ánh mắt cong lên.
Tần Lãng kinh ngạc quay sang nhìn Ninh Hoà:
“Đừng đùa nữa.”
Ninh Hoà nghiêng đầu, giọng nói nhẹ bẫng nhưng đầy tính thao túng: “Nếu cậu không làm được thì đừng nghĩ đến chuyện theo đuổi tớ nữa.”
Cậu ta biết rõ, chỉ cần mình nói ra những lời này, Tần Lãng sẽ không thể từ chối. Vì tình yêu của hắn dành cho cậu ta, là sự mù quáng, là sự sùng bái của một kẻ được cứu rỗi…
......................
Vào những ngày mưa, Tần Lãng sẽ thường xuyên mơ thấy một giấc mơ quen thuộc, về cái ngày hắn như chết đi rồi được sinh ra một lần nữa.
Trong mơ, Tần Lãng tám tuổi đang đi lạc giữa nơi rừng sâu hun hút, nơi bóng tối giăng mắc giữa những tán cây rậm rạp. Hắn bị chật chân không thể đi nổi, ngồi bệt dưới nền ẩm lạnh, bùn đất dính đầy lên người hắn. Không khí trong rừng nặng nề, mùi hương ẩm mốc của lá mục trộn lẫn với mùi nhựa cây ngai ngái khiến bụng hắn quặn thắt.
Cổ họng hắn khô khốc. Đôi môi nứt nẻ đến mức chỉ cần cử động một chút thôi cũng thấy rát buốt. Cơn đói và khát khiến đầu óc hắn choáng váng, tầm nhìn nhòe đi, ngay cả ánh sáng le lói qua tán cây cũng trở nên mơ hồ.
Hắn không nhớ mình đã ngồi đây bao lâu rồi. Một giờ? Hai giờ? Hay có khi là cả một ngày?
Hắn đã từng cố kêu cứu, nhưng cổ họng khàn đặc chẳng thể phát ra âm thanh nào rõ ràng. Hắn cũng từng cố bò dậy, nhưng chân đau nhức đến mức không thể di chuyển nổi. Rừng cây rậm rạp che lấp đi tất cả ánh sáng, chẳng biết ngày hay đêm. Cơn mưa phùn rả rích rơi xuống, thấm vào lớp áo mỏng dính sát vào da thịt hắn, lạnh lẽo đến tận xương tủy.
Hắn nghĩ, có lẽ mình sẽ chết ở đây.
Nhưng rồi—
Có tiếng bước chân khe khẽ lẫn trong tiếng mưa.
Ban đầu, hắn tưởng đó chỉ là ảo giác. Nhưng ngay sau đó, một bóng dáng nhỏ bé xuất hiện trước mắt hắn.
Đó là một đứa trẻ.
Cậu nhóc rất gầy, đôi chân trần lấm lem bùn đất, quần áo rách rưới dính đầy nước mưa. Tần Lãng không thấy rõ gương mặt của cậu bé, nhưng thứ khiến Tần Lãng chú ý nhất chính là đôi mắt của cậu, một đôi mắt sáng rực như những vì sao, rực rỡ đến mức khiến cả khu rừng tối tăm này cũng dường như có chút ánh sáng.
Cậu bé đứng trước mặt hắn, đầu nghiêng nghiêng như đang quan sát một con thú nhỏ bị thương.
“Cậu cũng bị bỏ lại giống tớ sao…”
Tần Lãng há miệng, muốn nói gì đó, nhưng cổ họng khô rát khiến hắn chỉ phát ra được vài tiếng thều thào yếu ớt.
Cậu nhóc bỗng ngồi xuống, vươn bàn tay gầy guộc đầy vết chai ra chạm nhẹ lên trán hắn, như muốn kiểm tra xem hắn có sốt hay không. Sau đó, cậu lấy từ trong túi áo ra một chai nước và một củ khoai lang nhỏ, bọc qua loa bằng một lớp lá đã hơi dập nát.
“Cậu ăn đi, ăn xong rồi chúng ta cùng ra ngoài nhé?” Giọng nói non nớt của một đứa trẻ vang lên.
Tần Lãng ngơ ngác nhìn đồ ăn và thức uống trước mặt. Hắn đói đến mức bụng như thắt lại, nhưng cơ thể mệt mỏi đến mức hắn thậm chí không có sức để đưa tay lên cầm lấy.
Như hiểu được sự bất lực của hắn, cậu bé kia nhíu mày, mở chai nước ra đưa đến bên miệng hắn, còn một tay cẩn thận đỡ lấy đầu hắn.
“Đây…”
Đợi Tần Lãng ngửa cổ uống được non nửa chai nước, cậu bé dứt khoát bẻ củ khoai ra thành từng mảnh nhỏ, đưa một miếng đến gần môi hắn.
“Tớ đút cho cậu.”
Hắn chần chừ một chút, nhưng cuối cùng vẫn nghe theo.
Khoai lang ngọt lịm tan trên đầu lưỡi, hơi ấm từ nó lan ra trong khoang miệng, xua đi một chút rét buốt trong cơ thể hắn.
Cứ như vậy, cậu bé kia kiên nhẫn đút cho hắn từng miếng một, cho đến khi Tần Lãng ăn hết.
Cậu bé cẩn thận kéo ống quần hắn lên, thấy nơi đó đã trở nên sưng tấy.
“Cậu không đi nổi nữa à?”
Tần Lãng muốn đáp lại, nhưng chỉ có thể yếu ớt gật đầu.
Cậu bé chớp mắt, rồi đứng dậy, phủi phủi bùn đất dính trên chân mình.
“Vậy tớ sẽ cõng cậu.”
Lời vừa dứt, cậu nhóc liền xoay người, khom lưng xuống trước mặt hắn.
Tần Lãng ngẩn ra.
Hắn nhìn tấm lưng gầy guộc trước mắt, trong lòng có chút không tin nổi. Rõ ràng cậu bé này trông còn nhỏ hơn hắn, lại gầy đến mức chỉ có da bọc xương, làm sao có thể cõng hắn được?
Nhưng khi thấy cậu bé không có ý định từ bỏ, Tần Lãng do dự một chút, cuối cùng cũng vươn tay vòng qua cổ cậu, để cơ thể mình tựa vào tấm lưng gầy gò của cậu bé.
Ngay khoảnh khắc ấy, cậu bé siết chặt hai cánh tay ra sau, dồn sức nâng hắn lên.
Cơ thể mỏng manh kia khẽ run, những bước đi đầu tiên loạng choạng nhưng rồi cậu vẫn kiên cường chống đỡ, chậm rãi, từng bước từng bước, cậu lội qua những vũng bùn, băng qua những lùm cây rậm rạp.
Cơn mưa vẫn rơi, rừng cây vẫn tối tăm. Tần Lãng nghe thấy tiếng bụng của cậu bé kia sôi sùng sục, cậu đã cho hắn tất cả đồ ăn cậu có. Ngay cả tấm lưng gầy gò đang cõng hắn cũng bị rướm máu. Thỉnh thoảng cậu bé sẽ kiệt sức mà vấp ngã, nhưng thứ cậu lo lắng đầu tiên không phải những vết trầy xước trên người mình mà là quay lại hỏi hắn có bị sao không, sau đó ôm chặt hắn đứng dậy, tiếp tục cõng hắn đi.
Trong cơn sốt mơ hồ, Tần Lãng ngửi thấy mùi của hoa cỏ mùi hè và giọng nói nhỏ nhẹ nhưng kiên định của cậu bé liên tục vang lên chấn an hắn:
“Tớ sẽ không bỏ cậu lại… chúng ta sẽ cùng nhau trở về…”
“Chỉ cần đi về phía ánh sáng… sẽ tìm được đường ra…”
Lúc ra gần ra khỏi khu rừng, cậu bé kia thậm chí không thể đứng lên nổi, cậu gần như lê lết, cào lấy bùn đất trong tay để trườn người lên, trên lưng vẫn luôn cõng theo hắn.
Cậu bé đó đã dùng nửa cái mạng để mang hắn về phía ánh sáng…
Tần Lãng choàng tỉnh khỏi giấc mơ.
Mưa vẫn rơi tí tách bên ngoài cửa sổ.
Hắn đưa tay che mắt, hít một hơi thật sâu, cảm giác trái tim mình vẫn đang run rẩy.
Một lúc sau, hắn mở điện thoại, nhắn một tin nhắn cho Ninh Hòa:
[Tôi có thể làm tất cả vì cậu, chỉ cần cậu ở bên tôi là đủ.]
Updated 40 Episodes
Comments
Nguyên Chiêu
sốp à, tôi phải mang theo một trái tim thép ms dám đọc từng chương của bà. Biết là bà ngược tui sót thằng bé nhưng tôi nghi ngờ bà có thêm chất gây nghiện vào đây, cuốn ko dứt ra dc
2025-02-25
1
slytherin 🐍
Đọc cay đỏ déi luôn á, cô mơ viết truyện lẹ dùm toi. Ngày năm chục chap đến khúc vả mặt luôn được không 😊
2025-02-25
7
Thuý Ngọc
Mẹ loại này mãng xà 🐍luôn rồi
2025-02-25
2