Thiên Ân chạy khắp các con nhỏ cầu xin sự giúp đỡ từ những người qua đường. Nhưng họ dường như quá vô cảm, chẳng buồn quan tâm một cậu nhóc đang cầu xin sự giúp đỡ. Lúc này Thiên Ân thấy một người phụ nữ trẻ, mặc bộ váy xanh ngọc, cầm ô và túi xách hiệu. Thiên Ân vội chạy lại và nói giọng run rẩy:
"Cô ơi, giúp cháu với. Mẹ cháu cần sự giúp đỡ ạ, cô ơi!"
"Tránh ra một bên đi, đừng chạm vào tôi. Bộ váy tôi đang mặc rất mắc tiền không có tiền mà bồi thường nổi đâu."
Người phụ nữ lạnh lùng bước qua, và trên khuôn mặt hiện rõ sự khinh miệt khi nhìn Thiên Ân. Thiên Ân thấy thế liền vội tìm kiếm người khác, thì cậu nhóc mới thây một người đàn ông trung niên đang hút thuốc bên đường. Thiên Ân chạy lại và nói:
"Chú ơi, xin chú hãy giúp mẹ cháu. Mẹ cháu đang bệnh nặng lắm, xin chú đấy." - Giọng nói run lên vì lạnh, bước lại gần người đàn ông.
Người đàn ông khó chịu lấy chân đá mạnh Thiên Ân ra xa và đáp lại giọng bực bội xen lẫn khó chịu:
"Biến đi, tao không phải nhà từ thiện mà giúp đỡ." - Nói rồi người đàn ông bỏ đi, nhưng lúc này Thiên Ân dùng hai bàn tay run rẩy của mình nắm chặt vành áo của ông ta.
"Xin chú đấy... đừng đi mà... xin hãy giúp cháu với" - Thiên Ân nấc từng tiếng, khóc nghẹn ngào, đôi mắt đèo hoe, cố níu kéo người đàn ông lại. Nhưng ông ta nhẫn tâm đá mạnh vào bụng Thiên Ân, và hừ lạnh lùng và chửi bới:
"Tao kêu mày biến, đừng trách tao dùng vũ lực. Tao không rảnh mà làm từ thiện đâu biến đi, đồ xui xẻo." - Người đàn ông chỉ tay vào Thiên Ân, rồi cũng lạnh lùng bỏ đi.
Thiên Ân đứng đó vẫn khóc và rồi chạy khắp nơi tìm kiếm sự giúp đỡ. Nhưng ông trời vẫn mưa lớn và càng ngày càng lớn hơn, cơn mưa trút xuống như nỗi lòng của Thiên Ân.
Cậu bé chạy đến té ngã, đôi chân đầy vết xước do chạy chân trần. Đầu gối bị thương, nhưng cậu bé vẫn không quan tâm. Lúc này, Thiên Ân thấy một chàng trai trẻ đi ngang qua, liền vội phóng đến ôm chặt lấy chân chàng trai đó và nấc lên:
"Anh ơi, xin anh hãy giúp em... mẹ em bị bệnh nặng lắm... xin anh hãy giúp mẹ em." - Thiên Ân vừa nấc và khóc to hơn.
Chàng trai gương mặt lạnh lùng, thân hình cao ráo. Mặc một bộ thể thao đơn giản và mang dép lào. Ngước xuống nhìn Thiên Ân cứ ôm chặt chân mình, không chịu buông ra. Chàng trai đó chỉ nhẹ nhàng đáp, giọng vẫn lạnh như băng:
"Mẹ em ở đâu? Anh sẽ giúp em."
Thiên Ân ngước lên, đôi mắt sưng vù lên nhìn chàng trai đó. Vội nắm chặt tay chàng trai đó kéo đi trong cơn mưa tầm tả ấy. Thiên Ân vừa kéo đi vừa nói:
"Lẹ đi anh... nếu không sẽ không kịp mất."
Chàng trai đó chỉ nheo mày nhìn cậu bé trước mặt mình. Dù không biết mẹ cậu bé bị gì, nhưng nhìn vào cậu bé ấy thì biết rằng mẹ cậu bé chắc bệnh cũng rất nặng.
Khi vừa đến nơi, đập vào mắt chàng trai ấy là ngôi nhà đã cũ kỹ đến mức nó có thể đổ bể bất cứ lúc nào. Khi Thiên Ân đẩy chiếc cửa gỗ vào thì chàng trai nhanh chống chạy lại chỗ người phụ nữ ấy. Và chạm vào mạch ngay cổ và cảm nhận mạch đập rất yêu, cơ thể thì lạnh ngắt. Cứ như vài phút nữa thôi sẽ chết vậy. Thấy thế chàng trai vội lấy điện thoại ra:
"Nếu giờ gọi cứu thương sẽ không kịp. Tình trạng này của em tệ lắm rồi." - Giọng anh đầy khẩn trương.
Sau vài giây suy nghĩ, anh liền bấm vào số của đứa bạn mình. Đầu giây bên kia liền bắt máy:
"Tao nghe đây, sao nay gọi tao sớm vậy?"
Chàng trai kia trả lời thản nhiên. Thấy vậy chàng trai này vội nói:
"Chạy xe mày đến đây, ngay đường 78. Đang có người sắp chết ở đây rồi."
"Mày giết ai sao?"
"Không có thời gian đâu. Lẹ đi."
Nói xong anh liền cúp máy. Chỉ trong 5 phút, một chiếc xe hơi màu đen đã cũ đậu trước nhà Thiên Ân. Chàng trai đó bước xuống xe, gương mặt khó chịu nhìn vào trong.
Chàng trai ấy liền bế mẹ Thiên Ân vào người và ra ngoài xe. Thiên Ân thấy thế cũng liền leo lên xe ngồi cạnh chàng trai ấy. Người bạn của chàng trai ấy định hỏi gì đó, nhưng nhìn vào ánh mắt chàng trai thì cũng im lặng và láy xe thật nhanh đến bệnh viện.
Trên xe bầu không khí căng thẳng, Thiên Ân nắm lấy tay mẹ và khóc lên:
"Mẹ ơi, mẹ đừng bỏ con nha mẹ ơi."
Chàng trai ấy gương mặt vẫn lạnh lùng, xoa đầu Thiên Ân và nói nhẹ nhàng:
"Mẹ em sẽ ổn thôi, đừng lo."
Khi tới bệnh viện, chàng trai nhanh chống bế vào khoa cấp cứu và nói tình trạng bệnh cho bác sĩ nghe. Thấy vậy bác sĩ kêu ngồi đợi bên ngoài.
Cả ba người ngồi đợi bên ngoài, không khí căng thẳng. Thiên Ân ngồi ghế chờ vẫn khóc nức nở và luôn run rẩy vì lạnh vì cơ thể cậu bé đã ướt át từ nãy giờ.
Chàng trai nhẹ nhàng nhìn qua phía Thiên Ân và nói, giọng vẫn lạnh như băng:
"Đừng khóc, mẹ em đã vào bệnh viện rồi. Bác sĩ sẽ nhanh chống cứu bà ấy sớm thôi. Đừng sợ."
Updated 184 Episodes
Comments
Thúy Quỳnh
ê toàn mafia không nha
2025-02-24
2