Hồi Ức Của Một Kẻ Phản Bội
Một ngày mưa tầm tả, Thiên Ân cậu bé 10 tuổi. Vẫn đang rong ruổi đi khắp đường phố để bán bánh ngọt, nhưng ngày mưa này. Ai lại ra đường mà mua bánh, cậu vẫn cố đi trong mưa để bán từng cái bánh.
"Chú ơi, ủng hộ cho con một chiếc bánh thôi ạ."
"Không mua! Đi chỗ khác đi." - Người đàn ông lạnh lùng, đẩy Thiên Ân ra và rời đi.
Thiên Ân lủi thủi vẫn tiếp tục bước đi, cậu mặc chiếc áo mưa cũ kỹ và rách nát. Đi đôi chân trần trong mưa, dù chiếc áo mưa này không thể che hết cơ thể cậu. Nhưng Thiên Ân vẫn cố gắng kiếm một chiếc bịch sạch sẽ che đi những chiếc bánh. Tránh nó bị ước.
Nhiều giờ trôi qua, Thiên Ân chẳng bán được cái nào. Do hôm nay trời mưa quá lớn, cũng ít người ra đường. Thiên Ân kiếm một chỗ trú mưa. Cậu nhóc chạy vào một con hẻm nơi đây những tòa nhà cao đã phủ bớt những cơn mưa lớn ấy.
Cậu ngồi một mình thở dài, nhìn số bánh vẫn còn y nguyên chả bán được cái nào:
"Sáng giờ vẫn không bán được, vậy lấy tiền đâu ra mua thuốc cho mẹ đây."
.............
Thiên Ân sống cùng với mẹ từ lúc nhỏ, ba mẹ cậu đã chia tay từ rất lâu khi cậu còn nhỏ. Trong kí ức mơ hồ của Thiên Ân, người ba của mình chả có gì tốt đẹp.Một người đàn ông suốt ngày chỉ biết cờ bạc, rượu chè, chả bận tâm gì đến mẹ con họ.
Mẹ Thiên Ân là người phụ nữ hiền lành có vẻ ngoài xinh đẹp và nụ cười tỏa nắng, gương mặt hiền hậu. Vốn là người chịu cực chịu khó làm hết mọi việc từ trong nhà ra đến ngoài nhà, hàng xóm rất yêu quý mẹ Thiên Ân, một người phụ nữ chăm sóc con cái mọi thứ vẹn toàn.
Nhưng người ta thường hay nói, hồng nhan thì bạc phận. Mẹ Thiên Ân kiếm tiền khổ cực bao nhiu, thì luôn bị gã chồng mình lấy đem cho cờ bạc và gái gú. Khi thua cờ bạc lại về đánh mẹ và Thiên Ân.
"Tại mày mà tao thua bài, đồ đàn bà xui xẻo! Thằng con trai của mày và mày biến ra khỏi nhà tao ngay." - Người đàn ông gào thét, và cầm cây roi đánh mẹ và cậu nhóc.
"Anh ơi, con còn nhỏ. Đừng đánh nó, có gì hãy đánh em." - Cô khóc lóc, ôm chặt lấy đứa con mình.
Gã chồng vô tâm lôi cô ra ngoài khỏi phòng, dùng thắt lưng và đánh mạnh vào cô. Dù cô có nói gì, chỉ khiến gã nổi điên hơn và đánh dã man thêm. Thiên Ân ngồi co rúm trong phòng và nhắm chặt mắt lại, cậu lấy hai tay bịch lại tai và không nghe những âm thanh mà mẹ mình bị đánh.
Sau một thời gian, thì mẹ của Thiên Ân cũng không chịu đựng được nữa. Đã bỏ trốn và đến nơi khác để sinh sống, vì cô không muốn con trai mình gần bên người chồng. Suốt ngày chỉ dùng lời chửi rủa, hành động bạo lực, và tệ nạn xã hội.
Tuy cuộc sống có khó khăn, mẹ Thiên Ân làm mọi việc để chăm cậu. Vì khi còn trẻ làm nhìu việc nặng, nên giờ có tuổi sức khỏe của cô đã yếu dần.
Ban đêm cô nấu bánh và làm bánh ngọt, bánh mì. Đến rạng sáng thì cho Thiên Ân đi bán kiếm tiền, vì thời buổi giờ phát triển, kiếm một công việc tay chân để làm cũng rất khó, đa phần những công việc ấy là dành cho đàn ông. Còn cô là phụ nữ đã có tuổi, dù rất muốn làm nhưng người ta đều từ chối.
Rồi những đêm đông trái gió giữa trời thì căn bệnh của cô tái phát. Ho nhìu, sốt cao, đau nhứt xương khớp. Nên Thiên Ân khi bán hết bánh đều phải mua thuốc cho cô, cuộc sống hai mẹ con cứ thể mà như vòng lập không ngừng.
...........
Trời vẫn mưa lớn, Thiên Ân thở dài và tự nhủ:
"Nay bán không được, mưa thế này. Chắc phải về thôi."
Nói rồi Thiên Ân lủi thủi đi bộ qua những con hẻm né mưa lớn và về nhà. Nhà của Thiên Ân cũng chỉ là nhà thuê, ngôi nhà ộp oạp xập xệ , ngôi nhà này vốn đã cũ từ lâu. Do giá thuê rẻ chỉ có 300 nhân dân tệ một tháng, nó rất rẻ so với một thị trấn vùng quê này.
"Mẹ ơi! Con về rồi đây. Hôm nay mưa to quá, con không bán được cái nào, nhưng nay mưa nấm mọc rất nhiều con đã hái để tối nay mẹ con mình nấu cháo." - Giọng nói có chút buồn, nhưng vừa mở cửa ra, Thiên Ân trợn tròn mắt.
Mẹ cậu đã nằm ở dưới đất và bất động. Thiên Ân hoảng hốt làm rơi những chiếc bánh xuống đất, và chạy về phía mẹ. Và khóc nấc lên:
"Mẹ ơi! Mẹ đừng làm con sợ, dậy đi mẹ!" - Thiên Ân vừa nói vừa khóc, giọng nói run run cố lây mẹ dậy.
Nhưng mẹ cậu giờ đây gương mặt trắng bệch, tay chân chẳng còn miếng máu nào. Thiên Ân thấy mẹ mình chẳng nhúc nhích, vô cùng lo lắng. Nhưng cậu suy nghĩ, nếu cứ lây như vậy và khóc cũng không phải là cách. Cậu liền ôm mẹ và nói:
"Mẹ ơi, con sẽ tìm người tới giúp mẹ đừng xảy ra chuyện gì nhé, mẹ ơi. Đợi con nha mẹ."
Nói rồi Thiên Ân vội chạy ra khỏi nhà, dầm cơn mưa lớn và lau ra ngoài trời mưa. Mặc kệ mình có ướt hết đi nữa, nhưng giờ trong đầu cậu chỉ suy nghĩ tìm người giúp đỡ và cứu mẹ mình.
Updated 184 Episodes
Comments
Elena
👍
2025-03-04
1