Trên dốc núi xa xa, có hai cái bóng đang đổ xuống mặt đường, một cái bóng nhỏ trên vai đeo một cái quải đi phía trước, phía sau là một kẻ miệng ngậm kẹo hồ lô nói không ngừng.
- Tiểu Nhất, đệ không nói chuyện với ta sao. Tiểu Nhất, ăn kẹo hồ lô không. Tiểu Nhất...Tiểu Nhất....này....
Hai người vẫn giữ khoảng cách như vậy suốt chặng đường, dù hắn có đuổi lên bắt chuyện, nói đủ mọi chuyện trên đời thì Tiểu Nhất vẫn không hé răng một câu, cuối cùng trở thành bộ dáng hắn tuột lại lẻo đẻo đi theo sau.
- Nè....Tiêu Nhất Triển, thằng nhóc thối, đứng lại, ta nói đệ không nghe hả.
Tiểu Nhất cuối cùng cũng dừng lại, đứng bất động vài giây rồi quay người lại nhìn hắn, hắn bất giác nuốt ực một cái. Hai từ ' Không thích' phát ra không nặng không nhẹ, mặt cũng không có chút biểu cảm.
' Sao lại không thích chứ, bộ mình xấu lắm hả?' Hắn gãi gãi cằm, nghiêng đầu suy nghĩ. Nhìn cái bóng lưng còn chưa cao tới thắt lưng mình, đang khập khiễng đi phía trước, hắn chợt nhoẻn miệng cười.
- Này Tiểu Nhấttttt.
Hắn chạy tới, bất ngờ ôm thẳng Tiểu Nhất đặt y ngồi lên vai rồi bỏ hồ lô vào miệng nhai một cách ngon lành.
- Mau bỏ ta xuống.
- Không bỏ. Mà nè ta nói trước, đệ đừng nghĩ đến việc nắm tóc ta, lần này ta mà đau, sẽ thẳng tay ném đệ xuống đấy.
Phía trên cũng không có phản ứng , hắn thấy vậy càng hứng thú, vừa ăn vừa nói tiếp - Ta nói này, một thằng nhóc mới sáu tuổi như đệ suốt ngày cau có làm gì, không nói chuyện đã đành, mở miệng ra thì lại nói không thích. Ca ca thương đệ như vậy, còn mua hồ lô cho đệ.
Tiểu Nhất ngó qua cây hồ lô chỉ còn mỗi xiên rồi nhìn hắn, hắn một phát ném thẳng cái xiên ấy luôn.
- Đám nhóc trong thôn lúc nãy không phải bạn đệ sao? - Đệ không thích tụi nó? - Là vì tụi nó ăn hiếp đệ đúng không??
Không nghe tiếng trả lời,hắn chậc lưỡi, không trả lời thì thôi vậy, lúc men theo đường mòn xuống núi, mặt trời cũng đã lặn dần. Tiểu Nhất đột nhiên mở miệng - Là bọn chúng chê ta không giỏi, nói ta trò gì cũng không biết chơi.
Haa!!Hắn liền nhớ đến một đoạn, lúc đi ngang qua đám nhóc nhỏ đang lôm khôm chơi mấy trò trong thôn, bản thân hắn thấy cũng rất muốn tham gia nhưng nhìn lại Tiểu Nhất mặt mày như xám nghét tới nơi, hắn cũng bỏ về luôn. Thằng nhóc này, thì ra là bị chê tới quê một cục, nên mới trưng ra cái bộ mặt quỷ khóc thần sầu ấy.
Hắn nắm tay lại vỗ một cái bốp, bế Tiểu Nhất đặt ngay ngắn xuống đường - Tiểu Nhất, đệ về trước đi, ca có việc đi xuống thôn một lát. Đệ về nói mẹ không cần đợi cơm ta.
Chưa đợi Tiểu Nhất phản ứng, hắn đã xoay người chạy như bay về phía dưới thôn.
Lúc Lâm Nguyệt đang gắp miếng rau bỏ vào chén cơm của Tiểu Nhất thì tiếng bước chân dồn dập chạy đến - Mau, Tiểu Nhất! Ra đây.
Lâm Nguyệt nhìn bộ dáng tóc tai bù xù, mặt mày lắm lem đầy mồ hôi, nhưng miệng thì cười đến tận mang tai của hắn - Mộc Hi, đệ vừa mới về, còn chưa ăn cơm....
Lời còn chưa nói dứt, hắn đã vác ngang Tiểu Nhất lên vai chạy mất - Tỷ, ta mượn Tiểu Nhất một lát.
- .............!!!!!!
Nhìn cái vẻ mặt tươi cười của hắn mà Tiểu Nhất chỉ muốn đấm cho hắn một phát - Tiểu Nhất, ca có thứ hay cho đệ nè.
Ấn Tiểu Nhất ngồi chồm hổm xuống, hắn lấy hai tay đang vòng từ phía sau đưa ra - Đệ đoán xem, là gì?
- Không biết, cũng không muốn đoán, ta vào ăn cơm vẫn chưa ăn xong.
Thấy y toan đứng dậy, hắn liền đè y ngồi xuống - Đừng vậy mà, là ca cố tình mang về cho đệ, đệ xem.
Hắn xoay bàn tay đang lật úp, mở ra - Sao?? Thích không??
- Ngươi......
- Hả!!!!
- Ăn trộm!!!!
Tiểu Nhất vừa nói vừa ghét bỏ nhìn hắn.
- Gì chứ, trông ta giống kẻ trộm lắm hả.
Trong ánh mắt của Tiểu Nhất như muốn hiện rõ ràng lên hai chữ ' Đúng vậy'
- Ta mua đàng quàng mà.
- Ngươi...có tiền sao?
- Không có.
Lần này Tiểu Nhất dứt khoát đứng dậy.
- Khoannn.
Hắn lại đè y ngồi xuống - Ta không ăn trộm, ta thề đó, mà có trộm ai lại đi trộm mấy thứ trò chơi trẻ con này chứ. Là mua thiếu, mua thiếu đó, lát ta vào xin mẹ ngươi chút tiền.....
Tiểu Nhất ghét bỏ nhìn hắn, biết y muốn nói gì hắn đã nhanh tay bịt miệng y lại - Thằng ranh con, ca đây là thương ngươi, biết chưa, không được nói hai chữ đó.
- Được rồi, không giỡn nữa! Hắn hắng giọng, làm vẻ mặt nghiêm túc - Trước tiên ta dạy đệ trò này.
Hắn vắt chéo chân, rung đùi ngồi nhàn hạ nhìn xa xa một đám nhóc đang tụm lại chơi với nhau, mà nói đúng hơn là đang vây quanh Tiểu Nhất và một đứa trẻ khác. Hắn nhìn Tiểu Nhất, trong mắt hiện ý cười, gọi lớn - Tiểu Nhất, đừng chơi nữa, mau qua đây ăn đi.
Đám trẻ con theo tiếng gọi của hắn cũng nhìn qua, nhìn lại đã thấy Tiểu Nhất ngoan ngoãn đứng dậy phủi bụi bộp bộp vài cái rồi chạy đến.
Hắn kéo cái ghế gỗ vỗ vỗ bảo y ngồi xuống, rồi nghiêng đầu chống cằm cười - Thế nào, chơi vui không?
Đẩy chén đậu hủ nóng đến trước mặt Tiểu Nhất, chỉ thấy y mặt không cảm xúc, gật đầu -Ừm một cái, rồi cúi đầu chậm rãi ăn.
Hắn ức chế đến chồm người dậy, nhích hẳn lại gần Tiểu Nhất - Ừm là sao hả, ta thấy ngươi chơi hùng hổ đến vậy, còn thắng đến long trời lở đất...
Tiểu Nhất vẫn chậm rãi nuốt xuống rồi đáp - Ta là chơi trò trẻ con, cái gì mà thắng đến long trời lở đất.
Hắn nghe lại càng ức chế - Ngươi!!!! Được, được. ...không nói nữa! Hắn bưng đậu hủ lên húp mạnh rồi lại liếc qua y.Bất ngờ xoay khuôn mặt của Tiểu Nhất rồi dùng tay áo lau lau mặt y - Ngươi xem mồ hôi đầy mặt này, ngươi tính chang đậu hũ ăn à. Hắn vừa càu nhàu vừa cẩn thận lau những giọt mồ hôi trên khuôn mặt non nớt của cậu.
- Được rồi, phiền quá, ngươi tránh ra đi. Ai cần ngươi quan tâm, có ngươi lấy mồ hôi chang đậu hũ ấy.
Đẩy cái tay đang nhéo má của mình ra, Tiểu Nhất nhăn nhó ôm đau nhìn hắn.
- Pleee, sao muốn cắn ta chứ gì, nè cắn đi, cắn đi.
Một chén đậu hũ được đặt xuống bàn.
- Ta đâu có gọi thêm...
Một thiếu nữ tầm mười bốn mười lăm tuổi, xua tay lắc đầu - Không không, cái này là ta mời, cảm ơn huynh lần trước đã cứu ta. Nếu huynh không đến kịp, cũng không giúp ta và bà bà, thì chắc ta và bà bà cũng.
Tiểu Nhất liếc nhìn hai người, dừng một chút, y quyết định vẫn là nên an phận ăn đồ của mình thì hơn.
- Tiểu cô nương, ta chỉ là thuận đường thôi cũng chẳng phải là việc gì to tát. Mà bà của cô, thế nào rồi??
- Bà của ta đang nằm nghỉ ngơi trong nhà, đa tạ người đã quan tâm.
- Haa!!! Vậy thì tốt, vậy thì tốt.
Hai người cũng không còn gì để nói, một kẻ gãi đầu một người cúi đầu.
- Vậy....
- Aa!!! Ta..ta đi dọn bàn, huynh cứ từ từ dùng.
Đợi đến cô nương ấy đi rồi, hắn thở dài gãi đầu, đang không biết thế nào, quay sang thì bắt gặp ánh mắt của Tiểu Nhất đang nhìn mình. Không hiểu sao, bất chợt lại thấy chột dạ, hắn ấp úng - Ngươi.. ánh mắt của ngươi, là ý gì đây??
- Chẳng ý gì.
Hắn đang muốn nói lại thôi, giải thích với một thằng nhóc con làm gì, với cả hắn chỉ là giúp người cũng chẳng làm gì xấu. Nhún vai vài cái, hắn dịch dịch lại chỗ ngồi vui vẻ húp chén đậu hũ ' đặc biệt '.
- Hi ca ca.
Cánh tay bị lắc mạnh, hắn nhìn qua thì thấy một thằng nhóc mặt như bánh bao, đang tuổi thân mà nhìn hắn - Sao nào tiểu huynh đệ. Đệ cũng muốn ăn đậu hũ hả?
Thằng nhóc lắc đầu nguầy nguậy, hai cái má bánh bao của nó cũng lắc lư theo, hắn nhìn mà không kiềm lòng được, đưa tay nhéo nhéo hai cái má phúng sữa ấy.
- Mộc Hi ca, huynh dạy ta cách chơi con quay đi. Ta cũng muốn chơi giỏi như hắn.
Nhóc bánh bao, tay ôm con quay trong ngực tay tức giận chỉ về phía Tiểu Nhất.
- Nè nhóc, ngươi tên gì.
- Đệ tên Đại Bác.
Phụttttt!!!!!
Trước ánh mắt của Tiểu Nhất và Đại Bác đang nhìn, hắn ho khan vài tiếng rồi lại ra vẻ nghiêm trang như lúc đầu.
- Nhóc bánh...À, Đại Bác! Ta nghĩ ta không dạy đệ được đâu.
- Tại saooo.
- Tại ta đã hứa, chỉ dạy mỗi Tiểu Nhất thôi, đệ xem người lớn nói lời phải giữ lời, đúng không.
Tiểu Nhất quăng ngay cho hắn cái ánh mắt ' Liên quan gì đến ta '
Đại Bác chân giậm đùng đùng, vùng vằng, tức giận nhìn món đồ chơi đang đặt trên bàn cạnh Tiểu Nhất - Không được, rõ ràng đây đều là đồ chơi của ta, sao huynh chỉ dạy mỗi mình hắn mà không dạy ta.
-Ngươi nói, đây là đồ của ngươi?
Tiểu Nhất nắm con quay lên, hướng về phía Đại Bác hỏi. - Đây sao lại là của ngươi, là hắn nói mua cho ta.
- Đây rõ ràng là của ta, lần trước là Mộc Hi ca chơi cùng với ta, nói nếu ai thắng, đồ chơi sẽ là của người đó...ta...ưhmmm
- Hahaa! Được rồi Đại Bác đừng nói nữa. Ngoan, mau ăn đậu hũ nè.
Đại Bác bị hắn kẹp cổ, vẫn một mực phản phác - Ta không muốn ăn aaaaa.
Tiểu Nhất cười hắt một cái nhìn hắn - Mộc Hi ca ca, người đúng là lợi hại haa!
Bỏ vài đồng tiền lẻ trên bàn, đến đồ chơi cũng không đụng đến - Nè, Tiểu Nhất! Khoan...đợi ta......
Hắn gọi với theo Tiểu Nhất, y không ngoảnh đầu lại mà bỏ đi mất.
- Mộc Hi ca, huynh...
- À, tiểu cô nương thật ngại quá ta có việc đi trước.
Hắn chạy theo Tiểu Nhất một đoạn rồi không hiểu sao lại chạy ngược lại.
Tiếng mưa lộp bộp rơi xuống mái đình, những chiếc lá dưới đất cũng bị nước mưa cuốn trôi đi mất. Ngồi cuộn người, nép mình lại vào một góc nhỏ, Tiểu Nhất vô thức nhìn nước mưa đang rơi xuống ngoài cửa đình. Sau khi bỏ đi được một đoạn thì trời cũng bắt đầu mưa, y cũng không biết mình đã ngồi ở đây bao lâu, chỉ biết là bây giờ toàn thân bị ướt, người cũng rất lạnh, y thật sự rất muốn về nhà.
Chôn khuôn mặt dường như muốn khóc vào gối, y lại nhớ đến hắn, một dòng bực tức chợt ùa đến. Hắn quả thật không phải người tốt mà.
- Thằng nhóc thối, đúng là đệ ở đây thật.
Tiếng nói đứt quãng pha với tiếng thở hỗn hển của kẻ y vừa nghĩ đến xuất hiện. Y chậm rãi ngước mắt lên nhìn, dưới chân hắn bị nước mưa làm ướt gần hết, giày cũng lắm lem bùn đất. Lúc nhìn thẳng lên, trên mặt hắn không biết là đã thấm đẫm nước mưa hay mồ hôi nữa.
- Đừng nhìn nữa, mau lại đây, ta cõng đệ về, ướt hết rồi kìa.
Một chiếc áo được cởi ra choàng lên người Tiểu Nhất, áo của hắn cũng bị nước mưa làm ướt nhưng dù sao cũng đỡ hơn của y rất nhiều.
Hắn khép dù lại, ngồi đưa lưng lại về phía y - Tiểu Nhất, lên đây.
Y nhìn hắn, chần chừ.
Hắn đợi mãi không thấy y nhúc nhích, liền đùa cợt quay lại - Hay đệ muốn ta bế đệ hả?. Hắn vừa nói vừa dang tay
Tiểu Nhất lập tức nhảy thẳng lên người hắn - Ai da! Cái thằng nhóc này, đệ muốn gãy lưng ta hả, nhảy lên sao không nói trước.
Tiểu Nhất đột ngột nhảy lên làm hắn mất thăng bằng muốn ngã , may mà chụp kịp cái cột đình giữ lại, không thì mặt hắn coi như xong rồi.
Hắn lau bàu nhìn Tiểu Nhất,chỉ thấy y như con mèo con bị ướt rúc hẳn người lại trên lưng hắn. Chậc! Đúng là trẻ con thì vẫn là trẻ con mà thôi.
Hắn cố định Tiểu Nhất trên lưng rồi đứng thẳng dậy, với tay bung dù đưa cho y - Đệ che cho kĩ, không ta với đệ ướt hết cho xem. Được rồi!!! Xuất phát!!! Nói rồi hắn một mạch chạy như điên.
Kết quả là về tới nhà trời cũng tối mù, hắn và Tiểu Nhất bị Lâm Nguyệt la cho một trận, hắn thì vẫn cười hì hì còn đích thân đi hâm hai chén đậu hũ cho Lâm Nguyệt. Vốn một chén là của Tiểu Nhất, nhưng y lại nói không muốn ăn quá nhiều đồ ngọt nên cuối cùng vẫn là hắn và Lâm Nguyệt ăn.
Mà sau ngày dầm mưa đó, quan hệ của hắn với Tiểu Nhất cũng được cải thiện một chút, tính ra y cũng không ậm ừ với hắn cho qua chuyện nữa, chỉ là có thì gật đầu, không thì lắc đầu, hơn là nói nhiều hơn mấy câu. Mà hắn thì cũng thường xuống thôn nhiều hơn trước, một là xuống phụ vài việc lặt vặt mà Lâm Nguyệt bảo, hai là dạy Đại Bác chơi mấy trò mà hắn hứa, coi như là tiền mấy món đồ chơi hắn lấy cho Tiểu Nhất.
- Cái ô lần trước ngươi mượn của tỷ tỷ kia, tính chừng nào mới mang trả lại vậy.
Hắn ngạc nhiên nhìn Tiểu Nhất, hắn chưa từng nói cái ô này là của ai.
- Có gì ngạc nhiên đâu. Mà nếu có trả, nhớ nói cảm ơn tỷ ấy giùm ta, còn nữa ngươi cũng đừng có suốt ngày ăn chùa nhà người ta nữa. Không biết xấu hổ.
Cái muỗng rơi bộp xuống chén - Ta ăn chùa lúc nào hả.
Updated 130 Episodes
Comments
VX
:)))
2024-05-10
0
Đông Phương Tư Phượng
Là đàng hoàng
2022-01-17
0