Ca, dậy uống thuốc đi.
Tiểu Nhất đẩy cửa bước vào chỉ thấy hắn nữa ngồi nữa nằm dựa người bên cạnh cửa sổ nhắm mắt ngủ.
Đặt chén thuốc lên bàn, y bước đến mở cửa sổ, rồi lại nhìn cái tên đang nhắm mắt như ngủ say ấy - Ta biết ngươi không có ngủ, mau dậy uống thuốc đi, nguội bây giờ.
Hắn uể oải duội duội mắt, rồi vươn người vài cái, xong vẫn là lười piếng dựa đầu chóng cằm nhìn Tiểu Nhất.
Bị hắn nhìn đến phát ngượng, Tiểu Nhất ghét bỏ lườm hắn một cái.
- Ngươi vậy mà giấu ta lâu thật.
Bưng hẳn chén thuốc đưa cho hắn, Tiểu Nhất đạm nhiên đáp - Ta không giấu, chỉ là cũng không có gì để nói.
Hắn và Tiểu Nhất an an ổn ổn sống chung với nhau cũng đã ba năm, cách đây hai năm trong một lần sinh thần của Tiểu Nhất,hắn không biết nổi cơn điên gì nhất quyết đòi phải hát tặng y một bài. Không hát thì thôi, hát thì hát đến quỷ khóc thần sầu, dù là Lâm Nguyệt ngăn lại cũng không ngăn được lên cơn hát loạn của hắn. Hắn vừa hát vừa uống lại vừa ôm y khóc lóc một mực bảo y không thương hắn, ghét bỏ hắn, chỉ muốn nghe y gọi hai chữ "Ca ca".
Để chấm dứt cơn điên của hắn, y miễn cưỡng gọi đã đành, hắn nghe xong nước mắt lưng tràn lại càng cao hứng hát đến nổi Lâm Nguyệt phải cho hắn ngủ một giấc đến hai ngày. Mấy ngày sau, lúc vào thôn, ai ai cũng xúm lại bảo hắn cùng Lâm Nguyệt phải cẩn thận, mấy ngày trước ban đêm nghe được sau núi có thú hoang hú hét không ngừng.
Hắn nhìn Tiểu Nhất kế bên nhịn cười đến nội thương mà mình thì muốn chôn mặt xuống đất, từ đó hắn thề chết chứ không uống rượu nữa.
Nhưng mà Tiểu Nhất cũng chỉ là tùy tâm trạng sẽ xưng hô với hắn , còn không cũng như lúc đầu không có gì khác biệt.
Ba năm qua, Tiểu Nhất cũng cao lên không ít, từ một thằng nhóc chỉ cao chưa tới thắt lưng giờ đã cao gần tới ngực của hắn rồi, ngũ quan cũng rõ nét hơn. Nhìn y như vậy hắn không khỏi cảm thán mà lắc đầu, xoa xoa đầu y nói - Tên nhóc nhà ngươi, không thể thành thành thật thật gọi hai chữ "Ca Ca" sao, lâu như vậy rồi. Đợi đến lúc ngươi thành thân, sanh hài tử chắc ta cũng chưa được nghe thuận lỗ tai.
Tiểu Nhất hất cái tay trên đầu của y xuống, nhìn cái bộ dáng của hắn, trên người áo mặc cũng không chỉnh tề, đầu tóc thì xõa bừa - Ngươi, trước lo cho mình đi. Ta xem ngươi như vậy cũng không cưới được vợ đâu.
Nhéo cái mũi của Tiểu Nhất - Im cái miệng quạ của ngươi đi, mau...đút ca uống thuốc coi.
Tay ngươi không gãy, tự uống đi.
Hắn đung đưa cái tay đang quấn đầy băng trắng treo trên cổ
Tiểu Nhất đúng thật là quên mất, hắn đang trong thời gian dưỡng thương mới trở thành cái bộ dạng lười piếng như vậy - Ngươi bị gãy tay phải chứ có gãy cả hai đâu, tự mà uống đi, Mộc Hi Ca Ca.
Bình thường thì không gọi, lúc này hai tiếng Ca Ca phát ra nghe mỉa mai, châm chọc làm hắn càng mặt dày làm tới - Ai da!! Thật là đáng thương cho cái thân của ta mà, ta vì ai mà thành như vậy. Ai da, uiiii daaa....
Sắc mặt của Tiểu Nhất ngày càng chau lại - Được rồi, đừng giả bộ nữa. Y ngồi xuống, thuận tay bưng chén thuốc, múc từng muỗng thuốc đút cho hắn, hắn thì thoải mái uống một cách ngon lành, Tiểu Nhất ngoan như vậy, uống thuốc có là gì.
Đắng!!!! Ta muốn ngậm kẹo.
Hắn nhăn mặt, lay lay Tiểu Nhất nói.
Đắng chết ngươi đi.
Aiii daaa, cái tay của ta.
Một viên kẹo bị đẩy mạnh vào miệng của hắn - Uii da, răng cửa của ta. Tiểu Nhất, sao đệ lúc nào cũng mạnh bạo vậy hả.
Không thèm đoi co với hắn, Tiểu Nhất đứng dậy định đi ra ngoài, lúc này eo bị một vòng tay ôm lấy - Ta biết ngươi thương ta nhất mà.
Một luồng ớn lạnh chạy dọc toàn thân, y một phát đạp hẳn hắn lăn ra giường.
Cách đây không lâu, trong thôn vốn dĩ yên bình lại đột nhiên xuất hiện một đám người không biết từ đâu tới, vừa hung hãng vừa ngạo mạn. Người trong thôn cũng bị đám người ấy quậy phá kiếm chuyện không ít, trong thôn đa phần chỉ toàn người già và trẻ con, thanh niên trai tráng đã đi làm ăn xa, không thì đi ra chiến trường lập công. Không ai dám lên tiếng, bọn chúng thấy vậy càng được nước làm tới.
Lần đó, hắn và Tiểu Nhất trùng hợp là đi đưa thuốc cho bà bà của Đại Bác, sẵn đường về thì mua vài món lặt vặt mà Lâm Nguyệt nhờ.
Rau ngò, cải thảo, cá tươi......
Hắn giơ hết tay này đến tay kia đếm đi đếm lại mấy lần, vẫn còn thấy thiếu món gì đó - Nè, Tiểu Nhất, đệ coi còn thiếu gì vậy, sao ta đếm một hồi muốn loạn cả lên.
Là gạo, nhà chúng ta sắp hết gạo rồi.
Haa, phải phải phải, là gạo. Đầu óc ta đúng là muốn già rồi mà. Ta mà quên, về nhà mẹ của đệ thế nào cũng cắt phần cơm của ta. Mau mau, ta đi mua gạo, đệ đứng đây đợi ta một lát.
Hắn máng đồ ăn lên cổ rồi một lèo chạy đi. Đợi được một lúc cũng thấy hắn trên tay vác một bao gạo về, miệng còn ngậm một cây hồ lô bóng loáng.
Ui mẹ ơi, mệt chết ta rồi. Hắn hạ bao gạo xuống, tay lấy kẹo hồ lô ra đưa qua cho Tiểu Nhất, rồi dùng vạt áo quạt quạt vài cái.
Ngươi không ăn hả.
Không, ta mua cho đệ. Ăn đi.
Tiểu Nhất nhìn hắn rồi nhìn cây hồ lô.
Yên tâm, không dính nước miếng của ta đâu.
Tiểu Nhất liếc hắn một cái, lắc đầu.
- Lần nào cũng mua cho ta, ngươi cũng ăn một miếng đi.
Hắn xua tay - Không ăn đâu, ngươi ăn là được rồi. Ta không thích ngọt, mua cho ngươi ăn thôi.
Được rồi đầy đủ cả rồi, về thôi. Hắn lại vác bao gạo lên, lần này đổi lại, tay cầm đồ vai vác gạo.
Đi được một đoạn đã thấy phía trước một cảnh tượng gai mắt xuất hiện. Hắn còn chưa kịp nói gì Tiểu Nhất đã giành chạy lên trước - Này, Tiểu Nhất.....weiii...
Tiểu đệ, đệ không sao chứ???
Tiểu Nhất đỡ một hài tử đang khóc đến sưng mắt đứng dậy - Hồ lô của đệ, oaaaa
Hồ lô dưới chân bị một kẻ giậm lên chà đến nát bét - Ê!!! Tiểu tử, không liên quan đến ngươi, cút chỗ khác đi.
Phủi phủi quần áo của tiểu hài tử kia xong, Tiểu Nhất nhìn kẻ ngang ngược đang lớn tiếng trước mặt - Ngươi, như vậy lại ăn hiếp một đứa trẻ, không thấy mất mặt sao.
Ha haa xem ai đang nói chuyện kìa.
Tên lưu manh ấy cùng với hai kẻ khác nhìn y rồi cười phá lên, hắn đột nhiên quay phắt lại tiến đến muốn túm cổ áo Tiểu Nhất - Mẹ mày, mày tưởng mày anh hùng à.
Tay còn chưa đụng được đến cổ áo Tiểu Nhất, thì một con cá đã dội vào mặt hắn, làm hắn loạng choạng lùi về sau.
Ta nghĩ ngươi tốt nhất đừng đụng vào đệ đệ của ta.
Cả ba kẻ lưu manh kia thấy có kẻ tới lại càng nổi máu, sắc mặt đỏ bừng - Ngươi lại là kẻ nào, dám ném cá vào mặt ta.
Ta là tốt ý tặng ngươi con cá này , thấy ngươi sắc mặt đỏ bừng, hai mắt đầy hung quang, coi chừng chết yểu đó. Mau lấy cá về nấu canh ăn đi.
Ngươi, cái tên chết bầm này, dám nói ta chết yểu.
Tên kia một đấm lao đến, Mộc Hi mặt không cảm xúc lùi nhẹ ra sau, hắn một chân đá mạnh vào tay tên lưu manh, một thân xoay nhẹ chân còn lại đã đạp hắn ngã lăn xuống đường, xong đứng chắn trước Tiểu Nhất và hài tử kia, chậc chậc lưỡi.
Hai tên còn lại cũng lao đến, một tên rút con dao nhỏ bên người - Ay do, đừng động dao mà, ta thấy máu là sợ hãi, ay do ay do....
Mộc Hi lách người cúi người rồi lại lách, hắn cứ như là đang chơi trò mèo vờn chuột. Hai kẻ kia lại càng điên tiết lao tới.
Đứng yên.
Một tiếng thét khiến cả ba đều dừng lại. Trên cổ Tiểu Nhất một dòng máu nhỏ đang chầm chậm chảy xuống.
Tên khốn, ta đã bảo đừng chạm vào hắn.
Mộc Hi như phát điên, hắn một cước đáp thẳng hai tên kia rồi lấy đà ném thẳng bao gạo tới trước. Tên kia đang kẹp cổ Tiểu Nhất chỉ kịp né mặt qua, đã bị hắn đấm thẳng một phát vào mặt xịt máu mũi.
Ôm Tiểu Nhất vào người, hắn lo lắng cúi người xem vết thuơng trên cổ y - Tiểu Nhất, đau không, ta xem nào.
Bên kia, tên lưu manh lồm cồm bò dạy, hắn chặn máu mũi đang xịt ra tay rờ rờ miệng - AA!!! Răng của ta, răng của ta...
Im miệng, còn la nữa, ta tiễn các ngươi đi sớm một đoạn.
Vết thương không sâu, chỉ bị rách da một chút. Hắn lúc này mới yên tâm thở ra một hơi, nhìn qua đám lưu manh, hắn đứng dậy tiến đến nhặt con dao lên, mặt thoáng ý cười.
Hai tên kia chạy vội lại đỡ tên xịt máu mũi còn đang lết dưới đất, chưa kịp phản ứng, một con dao đã đâm phập xuống giữa hai chân hắn.
Mộc Hi ngồi chồm hổm xuống nhón chân, tên kia mặt mày đã tái mét - Ngươi, ngươi lục người ta làm gì.
Lấy tiền đó, ngươi xem cá cũng cho ngươi, gạo cũng cho nốt rồi. Ngươi lại không nhận, uổng công ta tốt như vậy. Giờ hay rồi, dơ hết rồi, ngươi không ăn cũng phải trả tiền cho ta chứ.
Hắn đếm đúng số tiền cần lấy rồi quăng túi tiền lại, rút con dao dưới đất lên dùng lưỡi dao chém nhẹ một cái - Con dao này ta lấy, đa tạ ha.
Đứng dậy nắm tay Tiểu Nhất rời đi, hắn bế hẳn y ngồi lên vai
Này, chúng ta chưa mua đồ mà, ngươi đi đâu vậy hả.
Mua gì nữa chứ, cổ của đệ bị thương kia, về băng bó trước đi.
Tiểu Nhất chạm lên cổ, một cảm giác nhói đau khiến y nhăn mặt - Không mua, lát chúng ta ăn gì hả.
Ta cõng đệ về trước, lát ta quành lại mua sau.
Tóc bị kéo mạnh - Ai da, tóc của ta, đệ lên cơn điên hả.
Quay lại mua đi, ta không sao.
Mộc Hi giận dữ nói - Không sao cái đầu nhà ngươi, chảy máu như vậy còn bảo không sao, đừng quậy nữa, ngồi yên đi.
A Nhất, còn đau không???
Rụt rụt ngón tay ra khỏi cổ của Tiểu Nhất, Đại Bác không khỏi nhăn mặt.
Không đau, bôi thuốc mấy ngày là hết thôi.
Mới sáng sớm Đại Bác đã một một bụng vui vẻ chạy đến nhà tìm Tiểu Nhất và Mộc Hi, kết quả nhìn thấy kẻ thì bị thương, kẻ thì lờ đờ như người sắp chết làm hắn ngay cả một chút hứng thú cũng bay mất.
Quay lại nhìn cái xác không hồn đang úp mặt xuống bàn kia, Đại Bác không khỏi cảm thán hỏi - Mộc Hi ca, người bị thương là Tiểu Nhất, sao ta thấy huynh còn thê thảm hơn hắn vậy.
Ha!!! Còn không phải nhờ phước huynh đệ tốt của ngươi sao.
Hắn ngước mặt dậy, hai mắt thâm quầng như gấu trúc, hai bên mép cũng sắp mọc râu tới nơi - Ta mấy đêm liền không ngủ, đổi lại là ngươi, ngươi sẽ thế nào.
Tiểu Nhất tuy là vết thương không sâu, nhưng cuối cùng lại bị sốt hết mấy này, Mộc Hi lại càng trách bản thân để y bị như vậy, canh chừng y suốt mấy đêm liền.
Ca, ta không sao rồi, huynh đi ngủ đi.
Tiểu Nhất nhìn hắn lo lắng.
Tiếng Lâm Nguyệt sau bếp vọng tới - Tiểu Nhất, Đại Bác, Mộc Hi ra ăn cơm đi, xong rồi.
Hắn đập bàn một cái, bật người đứng phắt dậy - Ăn cơm.
Vừa ra đến cửa đã "Coong" , đầu đụng vào cánh cửa một cái -........ Không sao, không sao.
Coong!!!
Ca!!!!
Hắn xoa xoa cái trán ửng đỏ, cười cười nói với Tiểu Nhất - Cái cửa này...để lần sau ta dời đi, haa.
Lâm Nguyệt gắp thức ăn cho Tiểu Nhất và Đại Bác rồi lại gắp cho hắn - A Hi, sao đệ không gắp đồ ăn, nãy giờ chỉ toàn ăn cơm trắng.
Hắn dùng đũa đùa một lượt thức ăn trong chén nhai một mạch rồi giơ đũa gắp thức ăn.
Cái đó...ưhmm
Tiểu Nhất nhét ngay cái đùi gà vào miệng Đại Bác, bên này hắn cũng nhai xong nuốt ực một cái - Tỷ, ta ăn no rồi, ta đi ngủ một lát, cơm chiều không cần gọi ta dậy.
Lâm Nguyệt nhẹ nhàng cười gật đầu với hắn, Đại Bác vừa gậm đùi gà vừa ghé vào tai Tiểu Nhất hỏi nhỏ - Trái ớt to như vậy, huynh ấy không thấy cay hả.
Hắn vừa vào cửa đã lao thẳng lên giường, giày cũng không cởi, Tiểu Nhất ăn xong thì vào phòng xem hắn, thấy hắn đã an ổn ngủ say. Y giúp hắn cởi giày, lấy chăn đấp qua người, rồi nhẹ nhàng xoay người khép cửa lại.
Đại Bác không biết đã đứng bên cạnh từ lúc nào, Tiểu Nhất vốn bình tĩnh cũng bị giật mình một cái - Mộc Hi ca, huynh ấy ngủ rồi hả??
Ưh.
...........
Không còn sớm nữa. Ngươi cũng về đi.
Đại Bác tuy là lớn hơn Tiểu Nhất hai tuổi, nhưng lúc nào cũng nghe lời Tiểu Nhất và Mộc Hi, nghe y nói như đang muốn đuổi mình, chần chừ muốn nói gì lại thôi.
Sao vậy, ngươi muốn nói gì sao.
À, thật ra cũng không có gì, chỉ là mấy ngày nữa là.. sinh thần của ta, ta muốn mời ngươi cùng với Hi ca...
Được, mấy ngày nữa gặp.
Đại Bác mừng đến nhảy cẩng lên - Vậy, vậy ta về trước. Mấy ngày nữa gặp.
Vừa chạy ra đến cửa, Tiểu Nhất đã gọi y lại - Sao vậy, A Nhất, ngươi...không lẽ đổi ý rồi.
Không phải, là ta đưa ô cho ngươi. Ngươi xem trời muốn mưa rồi kia.
Ngước nhìn lên thì đúng là trời kéo mây đen cả rồi, Đại Bác nhận ô từ Tiểu Nhất xong vừa xoay người rời đi đã nghe một tiếng "Bịch"
Không biết hai kẻ bịt mặt xuất hiện từ khi nào, Tiểu Nhất đã bị bọn chúng đánh ngất vác lên vai chạy mất.
Mộc Hi vừa ngủ được một lúc đã bị một tiếng thét làm hắn giật bắn cả người, hắn và Lâm Nguyệt chạy vội ra cửa - Đại Bác làm sao vậy, Tiểu Nhất đâu ??? t Đại Bác tay chân luống cuống nói đến vấp cả lên - Tiểu Nhất...Tiểu Nhất bị bắt..rồi.
Mộc Hi căng thẳng đến siết chặt hai vai Đại Bác - Là ai, bọn chúng đi hướng nào.
Là hướng đó, Mộc Hi ca, bọn chúng để lại mảnh giấy, huynh coi.
Mộc Hi giật xem nội dung tờ giấy để lại.
-..........??????
Hắn căng thẳng rồi lại thả lỏng, hít mạnh một hơi, cố căng mắt dí sát mặt vào mảnh giấy.
Lâm Nguyệt và Đại Bác lại càng lo lắng hơn - Hi ca ca, rốt cuộc là mảnh giấy nói gì vậy??
-.......Ta......!!!!!
Đệ mau nói đi chứ, trên đó là viết gì.
Hắn thở hắt một hơi quăng mảnh giấy qua cho Lâm Nguyệt và Đại Bác - Ta không đọc được.
Hai ngươi tranh nhau mảnh giấy, lúc cúi đầu nhìn xuống - Đây là cái gì????...là tranh hay là chữ vậy.
Trên mảnh giấy hết ghi rồi lại gạch, hết vẽ rồi lại xóa - Đây là muốn chơi trò giải câu đố với chúng ta sao?. Đại Bác gãi đầu khó hiểu hỏi.
Mộc Hi, bọn chúng là ai, sao lại bắt Tiểu Nhất. Bọn chúng muốn đệ làm gì.
Quay lại trấn an Lâm Nguyệt - Tỷ, tỷ yên tâm không có chuyện gì đâu, ta đảm bảo sẽ đem Tiểu Nhất về an toàn. Tỷ ở nhà đợi ta. Đại Bác ngươi cũng ở lại đây đi.
Hắn chạy theo hướng Đại Bác lúc nãy chỉ.
Mộc Hi ca, khoan đã....
Hắn vừa chạy vừa nói - Khoan gì chứ, ngươi còn muốn ở đó mà đoán cái thứ ngu ngốc đó sao.
Đại Bác lớn tiếng đáp - Không phải, Mộc Hi ca, huynh đi sai đường rồi, là đi hướng này.
Hắn nghe Đại Bác nói mà chợt thắng gấp lại - Sao ngươi biết, chẳng phải ngươi chỉ ta hướng này sao.
Đại Bác lúc này mới rụt rè đáp - Ta...lúc nãy...có nghe được bọn chúng nói là phía sau núi.
"Cốp" Đại Bác ôm cái đầu đã sưng một cục của mình - Xin...xin lỗi.
Về rồi ta sẽ tính sổ với ngươi. Mộc Hi cả giận mắng.
Cái bọn thần kinh này, nói bằng miệng không được sao, còn bày vẽ lắm trò. Mộc Hi rủa thầm trong lòng, lúc hắn chạy đến chân núi thì đã có người đợi sẵn
Tiểu Nhất đâu?
Tên bịt mặt cười khẩy - Yên tâm, bọn ta không làm gì tên nhóc ấy đâu, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời bọn ta, là được.
Nói rồi tên đó hất mặt ra hiệu, ném một sợi dây thừng và một miếng vải đen về phía Mộc Hi - Tự mình bịt mắt và trói tay ngươi lại đi. Tốt nhất là ngươi nên thành thật một chút, ha.
Ý gì đây.
Nếu muốn tiểu đệ của ngươi an toàn thì tốt nhất đừng hỏi nhiều.
Mộc Hi nhìn vẻ đắc ý của tên kia, cố gắng nhẫn nhịn cúi người đeo khăn bịt mắt rồi tự trói tay mình lại. Hắn được dẫn đến ngôi nhà hoang sau núi , lúc kéo khăn bịt mắt xuống đã thấy Tiểu Nhất bị trói treo trên xà lan.
A Nhất!!!
Tiểu Nhất nhìn thấy hắn liền vùng vẫy không ngừng.
Ấyyy!!!! Đừng nóng vội như vậy chứ.
Mộc Hi vừa muốn lao về phía Tiểu Nhất đã bị giữ lại
- Các ngươi muốn làm gì, thả đệ đệ ta ra, mục tiêu của các ngươi không phải ta sao.
Chậc chậc chậc, đúng là tình huynh đệ cảm động thấu trời xanh.
Lúc này tên cầm đầu vừa nói vừa tiến về phía Tiểu Nhất - Ngươi xem, ta còn chưa đụng đến đệ đệ của ngươi, ngươi đã đánh ta đến như vậy....vậy nếu ta làm thế này.... ngươi sẽ thế nào.
Hắn bóp mạnh mặt Tiểu Nhất, rồi lè lưỡi chầm chậm liếm dài một đường.
Tên điên nhà ngươi đi chết đi, ngươi dám làm bậy , ông đây sẽ thiến chết ngươi.
Tên cầm đầu nghe xong lại càng cười lớn - Thiến ta, HAHAA, được....ta sẽ để ngươi hưởng thụ một chút cảm giác của kẻ ngươi muốn thiến là như thế nào.
Ra lệnh cho hai tên còn lại - Thả nó xuống.
Dây thừng đột ngột được nới lỏng, Tiểu Nhất theo đà rơi mạnh xuống đất.
Tên điên ngươi muốn làm gì hả, mau thả hắn ra....grrrrrr
Bọn chúng cười phá lên, tên cầm đầu xoay Tiểu Nhất lại, ngồi đè lên y, hắn lột phanh áo ngoài của y mặc cho y giãy giụa không ngừng.
Sức mạnh trong người Mộc Hi như tăng gấp bội, hắn vùng tay bứt đứt cả dây trói, rút nhanh con dao trong người phi thẳng lao lưng tên điên đang ngồi trên người Tiểu Nhất, tên ấy ' Hự ' một tiếng rồi ngã bịch xuống, đè lên cả người Tiểu Nhất.
Mộc Hi vung tay đánh liên hoàn vào ngực tên bên trái rồi nốc ao đá mạnh hắn một cái, tên còn lại đã dùng gậy gỗ lao đến, Mộc Hi liền dùng cùi trỏ thúc mạnh vào người tên kia, lách người dùng toàn lực đập mạnh lên lưng cộng thêm một pha lên gối. Tên đó hai mắt trợn trắng nhìn Mộc Hi rồi từ từ khụy xuống.
Ca Ca!!
Tiếng gọi của Tiểu Nhất đã kéo ý thức của hắn trở lại, hắn nhìn qua y, chỉ thấy y quần áo bị xé rách tơi tả, mắt khóc đến sưng cả lên.
Cởi áo ngoài của mình phủ lên người của Tiểu Nhất, hắn rờ tay lên khuôn mặt đang sợ hãi của y - Xin lỗi, là tại ca không tốt.
Tiểu Nhất căm phẫn nhìn hắn, y bắt lấy bàn tay đang chạm vào mặt mình dùng hết sức cắn thật mạnh. Một dòng máu chảy xuống, cũng không nghe Mộc Hi rên một tiếng.
Xin lỗi.
Tay bị cắn đến rướm máu, hắn cũng không phản ứng chỉ đối với y nói hai từ xin lỗi, Tiểu Nhất kích động đến mức đang muốn chửi rủa hắn một trận, thì đột nhiên hai mắt y mở to - Ca, cẩn thận.
"Bốpppp"
Một trận đau nhức từ phía sau truyền tới, Mộc Hi chỉ nghe thấp thoáng tiếng Tiểu Nhất gọi hắn rồi lịm đi mất.
Updated 130 Episodes
Comments
Đoàn Thu Hoài
cbdn
2021-04-27
0