(Full) Tôi Xuyên Thành Nam Phụ Vườn Trường Mất Rồi

(Full) Tôi Xuyên Thành Nam Phụ Vườn Trường Mất Rồi

Chương 1: Nam phụ ngu ngốc!

Ngôn Luật, thanh niên sống hai mươi sáu cái xuân xanh, với quyết tâm muốn làm giàu từ khi còn rất bé.

Vì sao lại như thế thì phải nói đến hoàn cảnh của anh.

Ngôn Luật, thanh niên theo chủ nghĩa ba tốt của xã hội, gia cảnh cũng thuộc dạng bình thường không có gì nổi bật. Thành tích từ khi đi học đến bây giờ cũng thuộc tầm khá giỏi chẳng có chút gì đặc biệt.

Hiện tại thì anh đang sống một mình tại thành phố A, với công việc là nhân viên văn phòng, cuộc sống cũng được tính khá ổn.

Chỉ có một việc không ổn là hôm nay anh cư nhiên lại gặp bạn gái cũ hồi đại học của mình.

Đỗ Nhược Lan cũng có chút ngại ngùng khi gặp người yêu cũ hồi đại học ở đây, cả hai tuy không tính là bên nhau quá lâu nhưng tình cảm cũng khá mặn nồng nhưng cuối cùng vì không cùng quan điểm với nhau nên mới chia tay.

Bây giờ không ngờ lại gặp ở đây, không những thế mà hai người còn ngồi gần sát nhau mới ghê đấy chứ.

Không khí bây giờ có hơi gượng gạo.

Ngôn Luật tuy rằng cảm thấy có chút xui xẻo nhưng cũng không để ý quá nhiều, dù gì cả hai đều chia tay trong hòa bình, lại chẳng có lỗi gì với nhau, bởi vậy nên cũng chẳng có gì để mà chột dạ.

Quả nhiên là như vậy, ngồi gần với nhau một tuần thì hai người cũng như bạn bè mà nói chuyện với nhau.

Ngôn Luật chú ý thấy hôm nay đi làm Đỗ Nhược Lan còn đem thêm một quyển sách. Bìa màu tím nhạt, tên quyển sách thì bị Đỗ Nhược Lan che mất nên Ngôn Luật cũng chẳng thấy rõ quyển sách này tên gì. Anh thắc mắc hỏi: "Em lén đem theo để đọc, lười biếng tránh né công việc đấy à?"

Đỗ Nhược Lan chẳng ngần ngại mà cầm nguyên một quyển sách như thế đánh lên bả vai Ngôn Luật: "Em không phải giống như anh lười biếng đâu."

Ngôn Luật vội vàng lấy tay đỡ vai mình, anh tố cáo nói: "Em đánh người bất hợp pháp." anh dừng một chút rồi lại nói tiếp: "Ai nói với em là anh lười, anh rõ ràng rất chăm chỉ đó. Nhà lầu, xe hơi anh còn phải mua bởi vậy nên không thể nào lười biếng được."

Đỗ Nhược Lan vẻ mặt khinh bỉ nhìn anh: "Em đánh một cái nhẹ thôi đấy, anh đừng có mà ăn vạ." Sau đó bỗng dưng nói thầm: "Trùng hợp quả nhiên chỉ dừng ở mức trùng hợp. Tính cách khác nhau một trời một vực như thế đúng thật không nên gắng hình tượng soái ca ôn nhu lên người anh."

Ngôn Luật: "???"

Đỗ Nhược Lan kéo ghế ngồi xuống, thấy vẻ mặt ngơ ngác của Ngôn Luật, cô lại lắc đầu: "Quả nhiên vẫn rất khác."

Ngôn Luật không nhịn được hỏi: "Em đây là đang nói cái quái gì thế? Cái gì mà trùng hợp? Rồi cái gì mà không thể gắng ghép lên?"

Đỗ Nhược Lan đưa quyển sách cô cầm từ nãy giờ như bảo bối cho Ngôn Luật xem, bây giờ anh cũng biết được tên quyển sách này là "Yêu Em Là Điều Mà Chẳng Bao Giờ Anh Lấy Làm Hối Hận" xem ra là một quyển tiểu thuyết ngôn tình. Hình như quyển này đang hot ấy nhỉ, Ngôn Luật còn thấy mấy lần ở trên mạng. Có điều không thể không nói tên tiểu thuyết này quả thật quá dài cũng thật là sến sụa quá.

Vì Đỗ Nhược Lan đưa hơi gần nên Ngôn Luật lùi về sau một chút lấy tay đẩy quyển tiểu thuyết ra xa, anh khó hiểu hỏi: "Anh đang hỏi mấy cái câu kỳ lạ mà em nói thôi, em đưa quyển tiểu thuyết này cho anh để làm gì?"

Đỗ Nhược Lan giải thích: "Trong tiểu thuyết này có một nam phụ rất đáng thương, vô cùng yêu thích nữ chính nhưng mà cuối cùng lại vì nữ chính mà hi sinh. Anh ấy như một ánh trắng sáng, một nốt ruồi son chẳng bao giờ bị xóa nhòa đi, đáng tiếc anh ấy lại trùng tên với anh." sau đó cô còn đánh giá Ngôn Luật từ trên xuống dưới cuối cùng lại thở dài: "Quả thật không thể gắng anh vào anh ấy được. Ngay cả ngón chân của anh ấy anh cũng chẳng bằng."

Ngôn Luật: "..."

"Cái gì cơ?" Ngôn Luật đứng bật dậy, anh chỉ tay vào quyền tiểu thuyết của Đỗ Nhược Lan gầm lên: "Tên nam phụ ngu ngốc trong tiểu thuyết này trùng tên với anh?"

Đỗ Nhược Lan nghe anh nói như thế đạp anh một phát: "Anh nói ai ngu ngốc, có tin em đánh chết anh vì tội dám vũ nhục chồng em không?"

Ngôn Luật ngồi xuống ghế, cảm thấy nhân sinh không còn gì luyến tiếc: "Anh lại đi trùng tên với nam phụ trong tiểu thuyết này, trùng tên với một tên ngu ngốc như thế đúng thật là một nỗi ô nhục."

Như có một đám mây đen xuất hiện trên đầu Ngôn Luật, anh ngồi dựa thẳng người vào ghế cả cơ thể chỉ còn một màu trắng, mây đen còn tạo thêm mưa và sấm sét trên đầu anh. Hình ảnh này quả thật giống với câu nói buồn đến mưa to sét đến, buồn đến bay màu.

Đỗ Nhược Lan lại đạp anh một cú nữa: "Em thấy tác giả để anh ấy trùng tên với anh mới là một nỗi ô nhục đấy. Anh nên hãnh diện vù được trùng tên với anh ấy đi. Tốt nhất đừng có mà kêu ca."

Cô quả thật có chút tức giận, bản thân vô cùng thích nam phụ cư nhiên bây giờ có người lại dám nói nam phụ của cô là ngu ngốc hơn nữa người nói lại là người yêu cũ mình, thử hỏi sao cô không tức cơ chứ. Cảm giác này cứ như fan khi nghe anti đang chửi idol mình vậy.

Suy nghĩ một chút Đỗ Nhược Lan có chút do dự rồi cuối cùng cũng dùi mạnh quyển tiểu thuyết vào người Ngôn Luật.

Ngôn Luật: "???"

Ngôn Luật cầm sách, bày vẻ mặt khó hiểu nhìn Đỗ Nhược Lan. Đỗ Nhược Lan phủi phủi tay nói: "Em cho anh mượn bảo bối của em, anh nhớ đọc thử, sau khi đọc xong rồi thì nhớ trả cho em. Em cá với anh rằng sau khi anh đọc xong thì chắc chắn sẽ không nói chồng em là một tên ngu ngốc nữa ngược lại anh sẽ vô cùng đồng cảm với anh ấy."

Ngôn Luật: "..."

Sau em chuyển từ anh ấy sang chồng em nhanh thế? Đỗ Nhược Lan cho hỏi em còn giá không?

Anh cười nhẹ đưa quyển tiểu thuyết lại cho Đỗ Nhược Lan: "Thôi cho anh xin, anh chẳng thích mấy cái tiểu thuyết ngớ ngẩn này đâu. Với lại anh là thẳng nam, thẳng nam ai mà lại đi đồng tình với một thằng con trai chứ."

Đỗ Nhược Lan nghe thế gầm lên: "Anh nhất định phải đọc cho em!!! Nhớ rõ phải đọc hết nghe chưa? Tuyệt đối không được đọc qua loa nếu không thì em nhất định sẽ xử tử anh."

Cô gầm gần tai của Ngôn Luật làm cho anh tưởng như sắp lủng màn nhĩ đến nơi. Ngôn Luật đưa hai tay bịt tai mình lại gật đầu cho có lệ nói: "Được, được, được, anh sẽ đọc em nhỏ tiếng lại mặc dù chưa đến giờ làm nhưng tốt nhất là nên nhỏ tiếng cũng như buông tha cho cái tai bé bỏng tội nghiệp của anh." Anh không chịu nổi tiếng hét của ác ma đâu."

Đỗ Nhược Lan hừ một tiếng, cô nghiêm túc nói: "Nhất định là phải xem đó, nếu không xem thì em chắc chắn đánh chết anh."

Ngôn Luật vội vàng thuận theo: "Dạ, dạ, dạ, anh nhất định sẽ đọc hết, xin hãy tha cho anh. Anh yêu cái mạng bé nhỏ đáng yêu này của mình lắm."

Đỗ Nhược Lan tiếp tục hừ một tiếng: "Toàn làm trò!"

Tiếng chuông công sở vang lên nhắc nhở mọi người đã vào giờ làm, Ngôn Luật lắc đầu bất đắc dĩ đem quyển tiểu thuyết này vào túi của mình. Tuy rằng nói như thế nhưng khi anh có thời gian rảnh mới đọc được, bây giờ đem về nhà trước đã rồi tính.

.

.

Ngôn Luật thật sự không hiểu bản thân rốt cuộc đã làm thế nào mà sau khi ăn cơm xong thì phát hiện quyển tiểu thuyết để trên bàn làm việc sau đó rảnh rỗi sinh nông nổi mà lấy đọc. Và cũng chẳng hiểu nổi anh lại vì quyển sách này mà thức khuya quyết tâm xem hết tất cả các chương. Nhưng vì quyển này chỉ là quyển một chỉ có hai mươi chương nhưng do máu chó dồn hết lên não mấy đi lí trí khiến cho Ngôn Luật phải lên tận trên mạng tìm kiếm chương tiếp theo để đọc.

Thanh niên hai mươi sáu cái xuân xanh lần đầu tiên đọc tiểu thuyết ngôn tình, đọc xong lại ngồi trên bàn mà chửi thề.

"Vãi cả linh hồn, nam phụ cùng tên với mình mà tại sao lại chẳng thừa hưởng một chút thông mình nào từ mình thế?"

Hiện tại đã là hai giờ sáng, xung quanh căn phòng mà Ngôn Luật đang ngồi chỉ có tối và tối, ánh sáng duy nhất của căn phòng chính là chiếc máy tính trước mặt của anh, được anh dùng để đọc truyện nhưng hiện tại anh đang đọc bình luận của độc giả truyện " Yêu Em Là Điều Mà Chẳng Bao Giờ Anh Lấy Làm Hối Hận". Đa phần bình luận toàn bảo nam phụ rất tội nghiệp.

Đúng thật nam phụ rất tội nghiệp nhưng Ngôn Luật chẳng có một chút đồng cảm nào.

Vì sao ư?

Vì nam phụ quá ngu ngốc!

Trên thế giới này biết bao nhiêu là gái đẹp còn có thể có người đẹp hơn nữ chính rất nhiều sao một hai cứ nhất quyết là nữ chính rồi lại cùng nam chính làm tình địch.

Bản thân đã yếu rồi còn ra gió quyết tâm đánh nhau với nam chính để rồi bị đánh cho te tua tơi tả, cuối cùng chỗ bắt cóc nữ chính nguy hiểm như thế rồi còn xông vào cuối cùng lại bị đạn bắn trúng đi đời nhà ma.

"Ngu ngốc, dở hơi." Ngôn Luật không nhịn được mắng.

"Nhưng người cảm thấy tội nghiệp này cũng thật dỡ hơi, ngu thì chịu." Thẳng nam Ngôn Luật cho hay.

Quả nhiên tư tưởng của thẳng nam luôn khác với người thường!

Anh tức giận tắt máy tính, cơn buồn ngủ cuối cùng cũng đến, anh ngáp một cái nói: "Phí cả giờ ngủ để đi xem bộ truyện rách nát này mình cũng thật sỡ hơi."

Ngày mai còn phải đi làm, anh lại ngủ trễ như thế không biết sáng mai có thể dậy sớm hay không? Dậy sớm được hay không thì Ngôn Luật không chắc nhưng anh chắc chắn rằng ngày hôm sau mắt anh sẽ có họ hàng với gấu trúc. Lúc đó Đỗ Nhược Lan sẽ cười vào mặt anh.

Ngôn Luật cố gắng lên lếch đến giường, mặc dù giường cách bàn làm việc của anh chỉ có khoảng năm bước chân. Anh ngã lên giường, chăn bông mềm mại như quyến rũ anh mau vào giấc ngủ. Ngôn Luật nằm một cái tướng vô cùng khó coi mà đi vào giấc ngủ. Trong miệng còn lầm bà lầm bầm: "Ngày mai nhất định sẽ nói cho Đỗ Nhược Lan biết, người em ấy gọi là chồng ngu ngốc và dỡ hơi đến mức nào."

Hot

Comments

ừ thì thẳng nhưng là thẳng như cái thước kẻ dẻo

2024-05-02

2

♡♡♡♡♡GIGI$$$$

♡♡♡♡♡GIGI$$$$

hóng

2024-04-24

1

Kim Anh Nguyễn

Kim Anh Nguyễn

❤️❤️❤️

2024-04-21

0

Toàn bộ
Chapter

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play