Chương 2: Chạm mặt

  Thời gian trôi chậm chạp. Tiếng rộn ràng đã nhạt dần nhường chỗ cho ánh trăng tròn cuối mùa thu. Mọi người trong phủ cũng đã lui về nghỉ.

Nến gần tàn. Đêm đã khuya. Bên trong phòng tân hôn chỉ một bóng người ngồi lặng lẽ.

Cắt ngang sự tĩnh mịt của màn đêm. Tiếng bước chân hối hả. Phước Hỷ mặt lã mồ hôi mắt nhìn thương cảm với vị tiểu thư thiên kim nhan sắc có thể nói trên đời chỉ có một này, không kìm được nỗi thất vọng:

- Tiểu thư... Vương gia...

    Bỏ mảnh vải che đầu, nàng vô hồn nhìn ngọn nến nhảy múa, cười nhạt.

- Tốt thôi, ta cũng không muốn hắn đến.

    Nói rồi nàng cởi bớt trang phục rườm rà của một tân nương, vùi mình vào trong chiếc chăn lạnh lẽo. Phút chốc nàng nhớ đến đôi mắt u buồn của Cát Lập Quân.

"Ngài ấy ... có đang nhớ ta không?"

Câu hỏi không lời đáp xoay dần vào giấc ngủ. Nàng như một tiên nữ mắc đọa xuống trần gian vì nhiệm vụ.

Nàng ... thật đáng thương...

...

Ríu ríu ríu... ríu ríu...u...u...

Tiếng chim kêu báo hiệu ngày đầu tiên của nàng ở Trắc Vương phủ. Ánh nắng bước dần qua khung cửa sổ, xuyên thẳng vào đôi mắt làm An Di tỉnh giấc. Tay cầm chiếc mặt nạ mang vào, nàng đưa mắt nhìn xung quanh. Nơi này vẫn còn nhuộm đỏ một màu. Đoàn tỳ nữ chuẩn bị sẵn mọi thứ bên ngoài chỉ đợi ra lệnh là bước vào giúp chủ nhân thay xiêm y mới.

Nhớ, khi còn ở An Nhã trang An Di chưa bao giờ gặp được nhiều người như thế. Cuộc sống của nàng như chốn bồng lai tiên cảnh. Sư phụ là một vị chân sư. Thầy dạy cho nàng biết hết tất cả mọi thứ từ võ công, y dược đến nghi lễ cung đình. Bây giờ phải vận dụng rồi đây.

An Di thở dài ngán ngẫm!

...

Tách trà thơm thấm vào môi chưa được bao lâu thì từ xa, người ở Huê Thuyên các nghe lanh lảnh tiếng báo truyền đến.

- Diêu phi giá đáo.o.o.o...!!!

"Kinh tài tuyệt diễm" có thể dùng để miêu tả Diêu Khúc Ngạn, một nhan sắc tuyệt mỹ, da trắng hồng, đôi môi đỏ như lựu chín, mắt sáng quắt, hút hồn, mái tóc đen xoăn nhẹ trước trán và hai má làm cho nàng ta bội phần xinh đẹp. Không thể tưởng tượng nổi một hạ nhân ở Diêu phủ nhờ được lòng Nhị Vương gia nên trở thành phi như nàng ta lại có sắc đẹp nhường này.

Vừa bước vào, Khúc Ngạn không khỏi ngạc nhiên vì gương mặt Tân Vương phi bị che qua ngang mũi nhưng thật nhanh ả cúi nhẹ đầu:

- Vương phi cát tường!

Nhìn chủ tớ Diêu phi qua chiếc mặt nạ màu bạc, An Di nhẹ nhàng đặt tách trà trên tay xuống, lên tiếng:

- Tỷ tỷ không cần phải đến đây hành lễ.

Như chỉ chờ có câu nói này của nàng, Diêu Khúc Ngạn nói nhanh:

- Ấy chết, Vương gia đêm qua nhắc thần thiếp phải đến thỉnh an người.

Nhấn mạnh hai từ "đêm qua". Hà... An Di lại cười nhạt. Nàng chẳng cần tên Nhị Vương gia si tình đó. Hắn bắt chấp đổi cả ngôi vị hoàng đế để được lập duy nhất Khúc Ngạn làm phi thì chắc hẳn nàng chẳng chen vào được giữa hai người. Ngẫm nghĩ nàng cũng như bao nữ nhi khác, chỉ muốn một phu quân nhất kiến chung tình. Thật không ngờ nay phải vào đây để chia đôi tướng công với người ta. Nàng đời này kiếp này cũng không cần.

Phớt lờ người trước mặt, nàng tiếp:

- Nhờ vương gia không đến, nên ta ngủ rất ngon chẳng bị làm phiền. Cảm ơn nàng đã giúp đỡ.

Tỏ ra đắc chí, Khúc Ngạn đáp lại:

- Vương phi quá lời, đêm qua người có lạnh lắm không! Để thần thiếp sai người đem thêm vài tấm chăn mới.

Chẳng thèm để ý đến sắc diện ả, nàng từ tốn nhấp ly trà:

- Từ nhỏ ngủ một mình ta đã quen. Còn tỷ, một ngày không ai nằm bên cạnh chắc phải tự thiêu mới đủ ấm.

Nghe câu này bọn gia nhân trong Huê Thuyên các cười khúc khích. Tuy giận tím mặt nhưng ả cũng không dám hé răng.

Chống nhẹ tay, nàng đứng dậy quay lưng:

- Lần sau đừng đến thỉnh an ta. Để một người lớn tuổi hơn hành lễ ta tổn thọ mất. Du Nhi, tiễn khách!

- Diêu phi nương nương, mời!

Nhẹ nhàng bước ra ngoài, Khúc Ngạn lòng hậm hực vẫn không quên cúi nhẹ người chào tạm biệt An Di.

...

Nhìn Diêu phi, Phước Hỷ mặt đầy lo lắng chạy vội theo chủ vào trong.

- Tiểu thư.

- Chải tóc cho ta, ta muốn ra ngoài.

- Tiểu thư không sợ cô ta nói lại với Vương gia sao?

Bỏ chiếc mặt nạ xuống, nàng nhìn Phước Hỷ âu yếm.

- Không cần phải lo nhiều, chuyện gì đến thì cũng đến.

- Nhưng mà...

- Mười tám năm rồi ta mới được về kinh thành, ta muốn xem nơi đây náo nhiệt như thế nào.

- Tiểu thư định...

Chưa dứt câu, Phước Hỷ đã không còn thấy bóng dáng vị tiểu thư văn võ song toàn của mình đâu nữa.

...

Kim Ngất lâu - nơi ra vào tấp nập của những đại quan, quý nhân lúc nào cũng không ngưng tiếng chào hỏi. Những hàng cột đỏ xếp dài khó đếm xuể được trạm khắc tinh xảo, điểm xuyết những viên ngọc quý làm tăng thêm vẻ sang trọng quý phái của bậc thượng lưu.

Phía trên. Phòng hạng nhất Long Thiên là nơi dành cho hoàng thân quốc thích.

Trong triều đình, không kể đến thân vương. Huynh đệ Cát Lập Quân giờ chỉ còn ba người. Hầu hết đều đã chết. Lập Trắc và Lập Quân cùng là con thái hậu. Riêng Lập Thiếu được Tần phi sinh, nhưng họ lại cùng học một thầy nên tình cảm khăng khích từ nhỏ.

Nhấp ngụm trà, Lập Quân lại nhớ đến nụ cười ngọt ngào của An Di... Cả đêm qua, chàng không hề chợp mắt. Khoảnh khắc cùng nàng luyện kiếm dưới trăng, nếm thử vị thuốc lạ nàng tự bào chế, đắng ngắt nhưng thú vị vô cùng. "Thật quá liều lĩnh, dám đem tính mạng của quân vương ra để đùa cợt, thế gian chỉ có nàng. Tại sao mình cũng tự thân nộp mạng".

Kí ức dần trôi về quá khứ .... Hiện hữu tại đây, nàng đã là thê tử của nhị huynh, làm sao đệ đệ như mình có thể mơ tưởng chứ.

...

- Tham kiến hoàng thượng!

Nhị Vương gia, tính tình khá nóng nảy, thêm vẻ ngoài lạnh lùng khó để thiện cảm cho người khác. Không hiểu sao, khi yêu lại quyết liệt đến như thế, phụ hoàng, mẫu hậu phải điên đảo trong thời gian dài. Dám sửa cả chiếu thư thì không phải hạng tầm thường rồi.

Người cúi nhẹ làm xõa một bên tóc, mái tóc mà lúc nào huynh ấy cũng để dài tới cằm rồi hất nhẹ qua một bên tai, đuôi tóc luôn buộc lơi phía sau trông vô cùng phong thái, đa tình. Người đã trao lại giang sơn để được mỹ nhân, quả thật trên đời này chỉ có một. Nghĩ lại bản thân, Lập Quân thở dài, lắc đầu, cười nhạt.

- Đây không phải hoàng cung, huynh đừng đa lễ.

Vị Vương gia trẻ tuổi nhất - Cát Lập Thiếu tuổi ngoài hai mươi mà bao lần xông pha ra trận, giết địch vô số, tuổi trẻ tài cao. Riêng đệ ấy đã nắm giữ ba mươi vạn đại quân, ai ai cũng trung can nghĩa đảm. Ấy vậy mà lại mang tính khí trẻ con, đến nay chưa có thê thất. Nhân dịp chiến thắng Đông Vũ quốc và dự hôn lễ hoàng huynh đệ ấy mới có dịp trở về thành.

Nhìn thấy Nhị vương, Lập Thiếu vô cùng phấn khởi, khoác tay lên vai trêu đùa:

- Sao huynh lại ở đây?

Lườm một cái, Cát Lập Trắc gắt:

- Sao ta không được đến?

Thái độ của hắn làm Lập Thiếu càng khoái chí. Nắm ngay cơ hội trêu đùa vị hoàng huynh lúc nào mặt cũng nặng như chì này:

- Huynh mới thành thân mà, phải để dành nhiều thời gian cho tân nương chứ!

Thoáng nhìn qua, Lập Quân dò xét ánh mắt tránh câu hỏi của Lập Trắc. "Huynh ấy đang tức giận ư? Không lẽ..."

Ngắt ngang lời trêu của tiểu đệ. Lập Trắc chuyển sang chuyện khác.

...

Chốn kinh thành phồn hoa, con người chen chúc nhau thoáng chốc mọi tiếng ồn im bậc khi nhìn thấy mỹ nhân "mạo tự thiên tiên".

Áo màu xanh ngọc, khoác bên ngoài là tấm lụa trắng thoáng nhẹ như mây, điểm nhấn ngang eo là chiếc dây đai màu hồ thu. Mái tóc bới gọn qua hai bên rồi được giữ lại bởi chiếc trâm hình hoa bốn cánh đính ngọc thạch xanh biếc. Từ sau cánh hoa, hai sợi chuỗi ẩn hiện óng ánh buông theo mái tóc đen huyền mềm mại quá ngang lưng. An Di nhìn quanh. Đôi mắt to màu xám, sáng rực long lanh ướt sương lướt qua từng ngõ ngách của con đường, môi màu hồng phớt như cánh đào hòa cùng gương mặt thanh thoát làm nhan sắc nàng thêm phần rạng rỡ.

Mọi người, nam phụ lão ấu đều phải ngoái nhìn.

Kinh thành bật tiếng không khỏi làm huynh đệ nhà họ Cát chú ý. Từ Kim Ngất lâu nhìn xuống, Lập Quân đã nhận ra ngay bóng người thương.

- Tiểu cô nương... hehe... về làm ái thiếp của ta nhé? Tên công tử con nhà quyền quý không thể nhấc nổi chân khi nhìn thấy nàng.

Như không nghe, nàng lướt qua.

Hắn vội lách người chặn ngang mặt, giơ chiếc quạt có viết hai dòng thơ, quan trọng hơn trên đó hiện lên Cung Nam ấn đỏ chói của đại quan nhị phẩm đương triều, một kẻ háo sắc, lạm quyền cha như hắn sao không biến đi.

Dùng quạt hất chiếc cằm nhỏ xíu của nàng, hắn nhâm nhe đe dọa:

- Không tuân thì chết!

Liếc đôi mắt lạnh tựa mây trong bão, nàng nhìn hắn. Lúc này hắn chợt rùng mình. Giật chiếc quạt trong tay, chỉ vài đường, mọi người trong kinh thành khép hờ mắt vẫn tò mò dõi theo. Vị công tử kia quần áo tả tơi từ lúc nào. Bọn gia nhân hớt hải kẻ bồng người bế đưa chủ nhân biến thật nhanh. Còn hắn trời đất quay cuồng, hồn phiêu phách lạc vì tưởng mất phăng của quý.

Tiếng hò reo vui mừng vì nể phục vị cô nương tài sắc vang động cả đoạn đường dài.

Nhếch môi sung sướng, Lập Quân mỉm cười nhìn nàng thích thú.

Phốc!!!

Từ trên cao, Lập Trắc phi thân xuống trước mặt An Di, chắp quyền hỏi:

- Xin hỏi cô nương cao danh quý tánh?

Vẫn bình chân như vại, nàng xoáy vào mắt Lập Trắc, đáp:

- Nam nhân kinh thành thích chặn đường nữ nhi quá!

Tiếng bàn tán xôn xao của dân chúng "Nhị vương gia","Ôi, oai phong quá", "Không lẽ Vương gia cũng động lòng rồi"...

"À, Tân lang quân đây sao". Nàng nghĩ thầm.

Nhếch nhẹ môi, không trả lời, nàng phi thân bay mất. Lập Trắc đuổi theo. "Với khinh công của mình không thể thua ả được!"

Woa.a.a... Lập Thiếu vô cùng kinh ngạc với khả năng của nữ nhi ấy. Còn Lập Quân, uống ực ly trà đang dang dở, mắt rực lửa: "Hoàng huynh chưa gặp mặt An Di". Đặt ly trà xuống, tay nhấn mạnh, chàng lẩm bẩm: "Cát Lập Trắc, đệ đã nhường bước sao huynh lại có thể đối xử với nàng như vậy".

Lập Thiếu nhìn sang, mặt mày méo xệch:

- Tứ ca, huynh làm gì mà bụi bay đầy trời thế.

Trên bàn lúc này mất đi ly trà của Lập Quân, nó đã bị bóp nát không còn mảnh nhỏ.

Lập Thiếu ngây ngô, chẳng đoán nổi ý quân vương. Nhún vai, xoay người dõi mắt theo bóng hoàng huynh đã khuất.

...

Hot

Comments

Yêu Nhi Không Nhận Chéo

Yêu Nhi Không Nhận Chéo

bình thê hả bạn

2020-05-31

1

P︵✰ Hạo Thiên

P︵✰ Hạo Thiên

hay .

2020-04-27

1

Bối Bối

Bối Bối

Đã có mặt ở đây ủng hộ tác giả. Mong tác giả ủng hộ truyện của mình.

2020-04-26

0

Toàn bộ
Chapter
1 Chương 1: Kiệu hoa màu... trắng
2 Chương 2: Chạm mặt
3 Chương 3: Nàng - Nhu mì như tơ
4 Chuong 4: Trẫm nghe lời nàng
5 Chương 5: Thân phận
6 Chương 6: Thử sức
7 Chương 7: Lộ diện
8 Chương 8: Long phi phượng vũ
9 Chương 9: Lạc huyết cầm ma!
10 Chương 10: Độc Huyết mộc
11 Chương 11: Giả Độc Thủy
12 Chương 12: Túc trí đa mưu
13 Chương 13: Nàng cũng chỉ là nhi nữ
14 Chương 14: Giải tỏa
15 Chương 15: Thỏa thuận
16 Chương 16: Rắc rối mới
17 Chương 17: Nội tâm Diêu gia
18 Chương 18: Đồng tâm hiệp lực
19 Chương 19: An nguy cận kề
20 Chương 20: Lên đường
21 Chương 21: Mất mát
22 Chương 22: Bại lộ
23 Chương 23: Sóng gió bắt đầu
24 Chương 24: Là phúc hay là họa?
25 Chương 25: Chỉ một lần này thôi
26 Chương 26: Chủ tử
27 Chương 27: Hoàng đế... bị bệnh rồi...
28 Chương 28: Họa vô đơn chí
29 Chương 29: Kết thúc rồi sao?
30 Chương 30: Độc...
31 Chương 31: Kí ức
32 Chương 32: Tâm trung hữu quỷ
33 Chương 33: Động tâm
34 Chương 34: Ngũ hành sinh - khắc
35 Chương 35: Trẫm hẹn nàng... kiếp sau
36 Chương 36: Anh hùng nan quá mỹ nhân quan.
37 Chương 37: Tình chàng - ý thiếp
38 Chương 38: Nhất nhân nhất ý
39 Chương 39: Sóng...
40 Chương 40: Song hỷ lâm môn
41 Chương 41: Nhiệm vụ phải thực thi
42 Chương 42: Tử...
43 Chương 43: Thật - Mộng
44 Chương 44: Men tình
45 Chương 45: Kế hoạch viên mãn
46 Chương 46: Bắc Phong... thẳng tiến
47 Chương47: May mắn ập tới
48 Chương 48: Nỗi lòng
49 Chương 49: Hậu cung thảm sát
50 Chương 50: Phu thê hảo hợp
51 Chương 51: Bẫy...
52 Chương 52: Điều tra
53 Chương 53: Chú thuật
54 Chương 54: Cứu nguy...
55 Chương 55: Mưu ma chước quỷ
56 Chương 56: Tri nhân, tri diện, bất tri tâm...
57 Chương 57: Trầm tĩnh
58 Chương 58: Nguyên nhân
59 Chương 59: Kẻ tám lạng, người nửa cân
60 Chương 60: Điệu hổ ly sơn
61 Chương 61: Sinh ly tử biệt
62 Chương 62: Trăm phương ngàn kế.
63 Chương 63: Mở cửa... Âm giới hay Thiên giới...
64 Chương 64: Thiên biến vạn hóa
65 Chương 65: Oan gia nên giải, không nên kết
66 Chương 66: Tình phụ tử
67 Chương 67: Cùng hội, cùng thuyền
68 Chương 68: Oán nghiệp...
69 Chương 69: ... Dai dẳng
70 Chương 70: Đối đầu
71 Chương 71: Lệ sầu
72 Chương 72: Giải thoát
73 Chương 73: Từ biệt
74 Chương 74: Hoan hỷ
75 Chương 75: Tương phùng
76 Chương 76: Hẹn ngày tái ngộ!
Chapter

Updated 76 Episodes

1
Chương 1: Kiệu hoa màu... trắng
2
Chương 2: Chạm mặt
3
Chương 3: Nàng - Nhu mì như tơ
4
Chuong 4: Trẫm nghe lời nàng
5
Chương 5: Thân phận
6
Chương 6: Thử sức
7
Chương 7: Lộ diện
8
Chương 8: Long phi phượng vũ
9
Chương 9: Lạc huyết cầm ma!
10
Chương 10: Độc Huyết mộc
11
Chương 11: Giả Độc Thủy
12
Chương 12: Túc trí đa mưu
13
Chương 13: Nàng cũng chỉ là nhi nữ
14
Chương 14: Giải tỏa
15
Chương 15: Thỏa thuận
16
Chương 16: Rắc rối mới
17
Chương 17: Nội tâm Diêu gia
18
Chương 18: Đồng tâm hiệp lực
19
Chương 19: An nguy cận kề
20
Chương 20: Lên đường
21
Chương 21: Mất mát
22
Chương 22: Bại lộ
23
Chương 23: Sóng gió bắt đầu
24
Chương 24: Là phúc hay là họa?
25
Chương 25: Chỉ một lần này thôi
26
Chương 26: Chủ tử
27
Chương 27: Hoàng đế... bị bệnh rồi...
28
Chương 28: Họa vô đơn chí
29
Chương 29: Kết thúc rồi sao?
30
Chương 30: Độc...
31
Chương 31: Kí ức
32
Chương 32: Tâm trung hữu quỷ
33
Chương 33: Động tâm
34
Chương 34: Ngũ hành sinh - khắc
35
Chương 35: Trẫm hẹn nàng... kiếp sau
36
Chương 36: Anh hùng nan quá mỹ nhân quan.
37
Chương 37: Tình chàng - ý thiếp
38
Chương 38: Nhất nhân nhất ý
39
Chương 39: Sóng...
40
Chương 40: Song hỷ lâm môn
41
Chương 41: Nhiệm vụ phải thực thi
42
Chương 42: Tử...
43
Chương 43: Thật - Mộng
44
Chương 44: Men tình
45
Chương 45: Kế hoạch viên mãn
46
Chương 46: Bắc Phong... thẳng tiến
47
Chương47: May mắn ập tới
48
Chương 48: Nỗi lòng
49
Chương 49: Hậu cung thảm sát
50
Chương 50: Phu thê hảo hợp
51
Chương 51: Bẫy...
52
Chương 52: Điều tra
53
Chương 53: Chú thuật
54
Chương 54: Cứu nguy...
55
Chương 55: Mưu ma chước quỷ
56
Chương 56: Tri nhân, tri diện, bất tri tâm...
57
Chương 57: Trầm tĩnh
58
Chương 58: Nguyên nhân
59
Chương 59: Kẻ tám lạng, người nửa cân
60
Chương 60: Điệu hổ ly sơn
61
Chương 61: Sinh ly tử biệt
62
Chương 62: Trăm phương ngàn kế.
63
Chương 63: Mở cửa... Âm giới hay Thiên giới...
64
Chương 64: Thiên biến vạn hóa
65
Chương 65: Oan gia nên giải, không nên kết
66
Chương 66: Tình phụ tử
67
Chương 67: Cùng hội, cùng thuyền
68
Chương 68: Oán nghiệp...
69
Chương 69: ... Dai dẳng
70
Chương 70: Đối đầu
71
Chương 71: Lệ sầu
72
Chương 72: Giải thoát
73
Chương 73: Từ biệt
74
Chương 74: Hoan hỷ
75
Chương 75: Tương phùng
76
Chương 76: Hẹn ngày tái ngộ!

Download

Bạn thích tác phẩm này? Tải APP để không mất lịch sử đọc.
Download

Phúc lợi

Người dùng mới tải APP nhận mở khóa miễn phí 10 chương

Nhận
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play